Vì xác định thật giả, mọi người đều chen nhau đi vào, ba chân bốn cẳng mà hết sờ mạch đập lại đưa tay thử hô hấp.

“Thật sự có tim đập!” Bọn họ kinh sợ kêu lên, bên cạnh Trương Lục Nương đã vì bước ngoặt này mà khóc không thành tiếng.

Chờ đến khi nàng nhớ tới phải nói cảm tạ thì lại phát hiện nữ tử váy trắng kia đã sớm không thấy tung tích.

Lại tìm kiếm phía sau tượng Tam Thanh, trống rống, chỉ thấy ánh trăng u ám lạnh lùng chiếu trên nền đất.

Tình cảnh này khiến các thôn dân lạnh cả người. Cũng may bọn họ người đông thế mạnh, sợ hãi tạm thời không khiến bọn họ hoảng loạn.

“Xem ra lần này chúng ta gặp được không phải người thường.” Đương nhiên, trong lòng bọn họ càng có khuynh hướng gặp được không phải người.

“Chúng ta vẫn nên đưa Phương Nhị ra khỏi núi trước, mời Trịnh lang trung đến xem.”

“Đúng đúng, đừng để thật vất vả sống lại……”

“Ngươi câm miệng!”

“Đi đi đi.”

Mọi người mồm năm miệng mười, giúp đỡ nâng Phương Nhị ra khỏi đạo quan.

Lúc này hai huynh đệ nhà Phương, Trương cũng chú ý tới động tĩnh nơi này, không tiếp tục đánh nhau nữa.

“Lão Nhị?” Phương gia đại ca dẫn đầu chạy tới, muốn nhìn một chút xác chết của đệ đệ nhà mình có xảy ra chuyện gì hay không, lại bị nhóm thôn dân ngăn cản, “Xuống núi trước, chuyện khác để nói sau.”

Thấy mọi người đều thấp giọng, Phương Đại đang muốn hỏi bọn họ làm cái quỷ gì, lại thấy bên cạnh đệ đệ kéo kéo cánh tay hắn, gian nan mà nuốt nước miếng nói: “Đại ca…… Nhị ca hình như có hô hấp……”

……

Đoàn người sau khi xuống núi, người thì vội vã mời lang trung, kẻ thì gỡ bỏ linh đường, động tĩnh ầm ĩ như thế khiến cho thôn làng vốn không lớn từng nhà lần nữa sáng đèn.

Khi biết tin Phương Nhị chết mà sống lại, dân làng toàn thôn đều nửa tin nửa ngờ chạy đến nhà Phương Nhị.

Ai ngờ vừa vào cửa, lại thấy Phương Nhị nằm trên giường hai mắt đều mở, ngay lập tức có một luồng khí lạnh chạy từ gan bàn chân thẳng đến sau gáy, làm cho bọn họ không tự chủ được mà run lập cập.

“Phương, Phương Nhị?” Ban ngày bỏ Phương Nhị vào quan tài, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ…… thế mà sống lại?

Phương Nhị có lẽ là nghe được bọn họ gọi tên mình, đôi mắt nhìn bọn họ chớp chớp, coi như chào hỏi.

Động tác này của hắn khiến mọi người lúc này mới xác định, Phương Nhị quả thật đang sống sờ sờ.

Tuy rằng bọn họ vẫn khó mà tiếp thu chuyện đã chết rồi sống lại, nhưng lúc này không còn sợ hãi như vừa rồi, đã có thể vào cửa hỏi thăm chuyện này đến tột cùng là thế nào.

Đến khi Trương gia đại ca thuật lại mọi chuyện một lần, phòng trong phòng ngoài im lặng không một tiếng động.

Đúng lúc này, trong đám người có người đột nhiên mở miệng: “Ta nhớ ra rồi! Ngày hôm qua khi chúng ta hái thuốc xuống núi, có vào đạo quán kia tránh mưa, lúc gần đi Phương Nhị để vào bàn thờ trong miếu một miếng lương khô. Không phải bởi vì chuyện này mà Phương Nhị được cứu chứ?”

“Trốn mưa gì?” Có người truy hỏi.

Vì thế người nọ cẩn thận kể lại tiền căn hậu quả chuyện ngày hôm qua một lần.

Sau khi nghe xong, không ít người cảm thấy chuyện này rất có khả năng, “Đạo quan kia vài chục năm rồi không người thờ cúng, chưa biết chừng lần này Phương Nhị cung phụng, nên được các thượng tiên Tam Thanh ghi tạc trong lòng.”

“Đúng thế, người thành này thật đôi khi cũng có chỗ tốt của thành thật, ông trời biết cả đấy.”

Mọi người nghị luận sôi nổi, cho đến buổi sáng ngày hôm sau, suy đoán này cùng với tin tức Phương Nhị chết mà sống lại rất nhanh đã truyền đi khắp làng trên xóm dưới.

Người đến nhà Phương Nhị để xem hắn có thật sự sống lại hay không dường như muốn đạp vỡ cả ngạch cửa nhà hắn, đồng thời cũng có không ít người tò mò mà chạy tới đạo quan trên núi, muốn nhìn một chút xem đạo quan kia đến tột cùng có gì kỳ lạ, có phải hay không linh nghiệm thực sự.

Nhưng khi bọn họ đến, đạo quan đổ nát không có gì bất đồng so với lúc trước, bên trong cỏ dại mọc thành cụm, gạch ngói vỡ nát, trong quan rỗng tuếch.

Có người chưa từ bỏ ý định, còn chờ tới buổi tối, muốn xem một chút cao nhân có phải buổi tối mới xuất hiện hay không.

Nhưng một đêm qua đi, ngoại trừ vác về một thân muỗi đốt thì không thu hoạch được gì.

Mấy ngày kế tiếp, đạo quan cũ nát thường xuyên có người ghé đến, nhưng cũng giống như lúc trước, không có kết quả.

Cũng vào lúc này, Phương Nhị sau khi tỉnh lại điều dưỡng mấy ngày rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, chuyện đầu tiên hắn mở miệng, ấy thế mà lại nhờ mấy huynh đệ nhà mình đi báo quan.

Lúc này, mọi người mới biết thì ra Phương Nhị cũng không phải chết ngoài ý muốn, mà là bị giết.

“Ngày ấy ta đưa thảo dược đến cho hiệu thuốc, đại phu của hiệu thuốc nhìn thấy ta quả dại ta đặt trong giỏ thuốc, nói đây là dược liệu hiếm thấy, mua với giá năm lượng bạc. Khi trở về, ta trượt chân ở sườn núi, vốn muốn nhờ Phương Lượng kéo ta lên, ai ngờ sau khi hắn nhảy xuống lại lấy đá đập đầu ta……” Nói đến đây, trong mắt Phương Nhị hiện lên một chút sợ hãi và căm hận.

Bóng ma tử vong cũng không bởi vì một lần nữa được mở mắt ra nhìn thế giới này mà biến mất, cho nên hắn mới bức thiết hy vọng kẻ hại chết mình bị bắt đưa ra công lý.

Thôn trưởng biết chuyện, không nói hai lời lập tức dẫn người đến nhà Phương Lượng.

Có điều bọn họ đến chậm, hai ngày trước Phương Lượng đã rời khỏi thôn, đến nay không rõ tung tích.

Vụ án này cuối cùng được quan phủ lập án, đồng thời bởi vì Phương Nhị chết mà sống lại, cả huyện thành đều truyền miệng sôi nổi.

Cho đến tận hai ngày sau, Phương Lượng bị bắt bắt quy án, đồng thời đạo quan cũ nát trên núi Nhạn Quy cũng theo vụ án này mà nhiều người biết đến.

Được nhiều người biết đến là một chuyện, thật sự có người tới dâng hương cung phụng lại là một chuyện khác.

Đa số mọi người đều là thấy chuyện lạ mà đến xem náo nhiệt, náo nhiệt qua đi, đạo quan vẫn là cái đạo quan kia, cũng không đưa tới tín đồ thờ cúng, nhiều nhất chỉ là các thôn dân dưới chân núi khi vào rừng hái thuốc thường dâng lên ít cống phẩm, khẩn cầu chuyến này thuận lợi.

……

Phương Nhị nằm ở trên giường khoảng bảy ngày, mới có thể xuống đất.

Đến lúc này những người đến vây xem đã không còn nữa. Mọi người đều vội vàng trồng cấy vụ mùa, lòng hiếu kỳ lại không thể khiến bọn họ có cơm no, xem náo nhiệt chút là được rồi, làm gì có chuyện nhìn chằm chằm mãi.

“Thóc mới của năm nay để ở đâu?” Phương Nhị vẫn còn yếu, đi đường phải vịn vào đồ vật mới có thể đứng vững.

“Đã phơi khô ở trong nhà kho, còn chưa phơi khô ở phòng nhỏ.” Trương Lục Nương nói xong thấy trượng phu đi về phía nhà kho, vội theo lại: “Chàng tìm gạo mới làm gì?”

“Ta phải dùng gạo mới năm nay nấu thành cháo, đưa đến trong quan.” Phương Nhị không đầu không đuôi nói.

“Trong quan? Bên trong không phải không có người sao?” Trương Lục Nương nói, ngày hôm sau trượng phu sống lại, nàng chuẩn bị một mâm rượu ngon thức ăn ngon đưa đến trong quan, nhưng những thức ăn đó cuối cùng đều để thiu, cũng không có người nhấm nháp.

“Ai nói không có.” Phương Nhị từ kho hàng lấy ra ba vốc gạo, “Thóc này để ta giã, nàng đến giếng cũ dưới gốc cây dong múc nước về.”

Suy nghĩ của Trương Lục Nương còn đắm chìm trong câu nói đầu tiên của trượng phu, “Ý chàng là……” Trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm đó, lập tức rùng mình, nói ngay: “Ta đi luôn đây.”

Nàng không hỏi trượng phu nguyên do, nhưng nàng cảm thấy, trượng phu hẳn là biết một số chuyện mà người khác không biết ……

Gạo mới vừa thu hoạch cùng với nước giếng ngọt thanh nấu ra cháo, không cần thêm bất cứ vật nguyên liệu nấu ăn gì, mùi thơm gạo mới cũng đã đủ mê người.

Đến tận khi cháo nấu chín, Trương Lục Nương mới thật cẩn thận rút củi lửa, sau khi để nguội chút, lại dùng chăn nhỏ bọc lại hũ cháo, rồi cùng trượng phu nhân dịp chiều hôm cùng lên núi.

Đường núi vốn gập ghềnh, bọn họ lại đi rất thuận lợi.

Cho đến tận khi đến trước đạo quan, cửa kẽo kẹt mở ra, nữ tử váy trắng ngày ấy lặng yên biến mất xuất hiện ở bên trong cánh cửa.

“Tam cô nương,” Phương Nhị cung mà gọi một tiếng, sau đó đưa cháo cho nữ tử, “Cháo ngài muốn đã nấu xong.”

Nữ tử váy trắng nhận lấy cháo, xoay người đi về phía sau tượng Tam Thanh. Hai vợ chồng Phương Nhị không dám tiến lên, đành phải chờ ở bên ngoài.

Một lát sau, nữ tử áo trắng lại đi ra, Phương Nhị vội nói: “Quan chủ…… có vừa lòng không?”

Nữ tử váy trắng giật giật khóe miệng, giống như muốn biểu lộ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chỉ có thể cứng ngắc nói: “Các ngươi, tiến vào.”

Vợ chồng Phương Nhị cất bước vào đạo quan, được nữ tử váy trắng dẫn bọn họ đến sau tượng Tam Thanh.

Phía sau tượng Tam Thanh, còn có một tấm bình phong màu đen. Bọn họ loáng thoáng thấy phía sau bình phong có bóng người, nhưng lại thấy không thấy rõ bộ dáng người nọ.

“Cháo này không tệ.” Nghe giọng của người phía sau bình phong là một nữ tử, nhưng lại vô cùng thô khàn, không phải chói tai, nhưng lại khiến người nghe theo bản năng co rụt.

“Ngài thích là được rồi.” Phương Nhị vội vàng cúi đầu nói.

Nữ tử tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Bảy ngày sau, sẽ có người tìm đến ngươi. Ngươi cứ nói với bọn họ, giờ Tý đến bên cạnh hồ Phong Thủy gọi ba tiếng tên người bọn họ muốn tìm, là có thể nhìn thấy người muốn gặp. Nếu lần thứ hai bọn họ tìm đến ngươi, ngươi dẫn bọn họ đến đây.”

“Vâng.” Phương Nhị lập tức đáp.

“Nhớ kỹ rồi thì xuống núi đi thôi.”

Phương Nhị dẫn theo thê tử không dám ở lâu, vội vàng lui ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, nữ tử ăn nốt chỗ cháo còn dư lại, rồi cảm thán: “Hương vị trần thế, thật khiến người ta hoài niệm.”

Nữ tử váy trắng từ bên ngoài đi vào nói: “Không phải, ngài, không nếm được, hương vị, sao?”

“Sắp nếm được rồi.”

……

Dưới chân núi, sau khi hai vợ chồng Phương Nhị về đến nhà, Phương Nhị nhìn thê tử muốn nói lại thôi.

Trương Lục Nương cũng nhận ra sự chần chờ của trượng phu, săn sóc nói: “Nếu không thể nói, không cần nói cũng không sao.”

“Cũng không phải không thể nói,” Phương Nhị gãi gãi đầu, “Chỉ là không biết nên nói từ đâu mà thôi.”

“Vậy chàng chọn chuyện quan trọng nói, làm sao chàng lại biết vị cô nương váy trắng kia?” Còn biết vị phía sau bình phong là quan chủ.

Phương Nhị nói: “Ngày ấy ta bị Phương Lượng hại chết, hồn lìa khỏi xác, bất tri bất giác đến đạo quan trên núi. Là vị Tam cô nương kia dẫn ta đến gặp chủ nhân của đạo quan, à, chính là vị vừa rồi ở phía sau bình phong, nàng nói về sau đạo quan này là của nàng, bảo ta xưng hô nàng là quan chủ là được. Quan chủ cho ta mạng sống, đổi lại ta phải phụ trách bảy bảy bốn mươi chín ngày mang thức ăn cho nàng. Hiện tại còn dư lại bốn mươi bảy bữa.”

Tuy rằng yêu cầu này có chút kỳ quái, nhưng tổng thể mà nói, hắn rất nguyện ý gánh vác.

Nghe xong, Trương Lục Nương giận liếc trượng phu một cái, “Dựa vào tay nghề của chàng thì thôi đi, lần sau để ta nấu thức ăn, chàng phụ trách kiếm tiền là được rồi.”

“Đều nghe nương tử.” Phương Nhị dùng trán nhẹ nhàng chạm chạm vào thê tử, “Thế về sau, tính mạng của vi phu là nàng cho.”

Mặt Trương Lục Nương ửng đỏ, “Già rồi mà không đứng đắn.”

Hai vợ chồng tình ý nồng đậm.

Sau đó, buổi tối mỗi ngày hai vợ chồng Phương Nhị đều đưa đồ ăn lên núi.

Hành động của bọn họ không tránh được sự chú ý của thôn dân, vì thế dần dần, lời đồn Phương Nhị có thể câu thông quỷ thần được truyền đi, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều trở nên kỳ quái.

Khoảng chừng bảy ngày sau, Phương Nhị vừa cùng thê tử về nhà, lập tức có người tìm tới hắn.

Khi nhìn thấy người nọ, suy nghĩ đầu tiên của Phương Nhị là —— lời nói của quan chủ, ứng nghiệm rồi.

***