Thời điểm vừa rồi Hứa Liên nấu cơm trong nhà bếp nghe được Hứa Ninh cùng Đào Vân Xuyên nói chuyện, biết được Hứa Ninh bị thương.

"Tỷ, không có gì đáng ngại, chỉ là có chút bị thương ngoài da."

Đối mặt sự quan tâm của Hứa Liên, Hứa Ninh đáp lại một tiếng.

Nhìn thấy chị ruột mang theo máu mủ, Hứa Ninh tận lực giữ vững bình tĩnh.

Hứa Liên không yên lòng, tiến lên phía trước, cẩn thận nhìn một cái.

"Không có việc gì là được." Hứa Liên nhìn nửa ngày, thấy không có gì to tát, mới yên lòng, nhưng trong mắt còn có chút đau lòng, "Đi thay quần áo khác đi, rồi ra ăn cơm."

"Vâng, đệ đi đây."

Hứa Ninh lại liếc mắt nhìn Hứa Liên cùng Đào Vân Xuyên, sau đó xoay người đi vào trong phòng mình.

Vừa rồi chỉ cần vài câu đơn giản, vậy mà cũng đủ để Hứa Ninh cảm thấy có chút áp lực.

Nhìn thấy bóng lưng quay người của Hứa Ninh, Đào Vân Xuyên đột nhiên thở dài một tiếng.

Y nhìn về phía thê tử Hứa Liên, biểu lộ có chút cô đơn: "Trách ta không có bản sự, các ngươi đi theo ta có mà chịu khổ, Hứa Ninh đều nhanh đã đến tuổi kết hôn, trái lại vậy mà các ngươi lại còn phải chống cái nhà này cùng một chỗ với ta. . ."

"Đừng nói như vậy."

Hứa Liên nhìn trượng phu: "Năm đó nếu như không phải ngươi cưới ta, ta với Hứa Ninh, đã có khả năng chết bờ chết bụi trên đường rồi. Đừng nói những lời nói buồn bã như thế, ngày tháng sau này sẽ khá thôi."

Hứa Liên nắm chặt tay Đào Vân Xuyên.

"Ừm. . ."

Đối mặt cổ vũ của thê tử, Đào Vân Xuyên yên lặng nhẹ gật đầu.

. . .

Hứa Ninh về tới gian phòng của mình.

Vốn định điều chỉnh cảm xúc, nhưng vừa đẩy cửa ra, Hứa Ninh liền thấy một đứa bé gái tóc bím sừng dê đang ngồi trên giường mình, trong tay nàng cầm hai món đồ chơi làm bằng gỗ, một bên chơi đùa, một bên thì miệng lầm bầm.

Nghe được tiếng đẩy cửa, bé gái quay mặt lại.

Lúc này mặt trời đã nhanh lặn xuống núi, trong phòng cũng trở nên u tối, nhưng đôi mắt to của bé gái vẫn lấp lánh sáng ngời.

Nhìn thấy Hứa Ninh, trên mặt bé gái nở ra nụ cười.

"Cậu nhỏ!"

Cậu nhỏ?

Hứa Ninh nghe vậy, trong nháy mắt nhớ lại.

Bé gái trước mắt này, chính là con gái của tỷ tỷ Hứa Liên cùng với tỷ phu Đào Vân Xuyên, cũng là cháu gái của mình, Đào Đào.

Đào Đào nhìn thấy Hứa Ninh bước vào, liền buông đồ chơi trong tay xuống, từ trên giường nhảy xuống.

"Cậu nhỏ, làm gì giờ cậu mới về vậy?"

Đào Đào ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Ninh.

"Ta. . ."

Đối mặt Đào Đào, trong lúc nhất thời Hứa Ninh còn chưa nghĩ ra cách ứng đối như thế nào.

"A?"

Đột nhiên Đào Đào phát ra một tiếng nghi vấn, nàng nhìn thấy lỗ rách cùng vết máu trên quần Hứa Ninh, lông mày nho nhỏ xiết chặt.

"Cậu nhỏ, làm sao chân cậu bị thương vậy?"

Đào Đào vừa nói, vừa tiến đến đưa miệng thổi vào miệng vết thương của Hứa Ninh.

Nàng phồng má, ra sức thổi vào vết thương của Hứa Ninh.

"Quả đào, con đang làm gì vậy?"

Hứa Ninh vô ý thức hỏi một câu.

"Còn đau không?"

Đào Đào lại quay đầu nhìn Hứa Ninh.

Lúc này Hứa Ninh mới nhớ lại, vốn sau khi Đào Đào bị té, nếu bị rách da, tỷ tỷ Hứa Liên đều thổi vào vết thương cho nàng giống như vậy, dùng miệng thổi ra gió mát, làm dịu cảm giác đau đớn của vết thương.

Nghĩ đến đây, Hứa Ninh đột nhiên hiểu ý cười một tiếng.

Hắn sờ lên đầu Đào Đào: "Không đau."

"Thật không đâu sao?"

Đào Đào tựa hồ có chút không tin.

Hứa Ninh nhéo bím tóc nhỏ của Đào Đào một cái: "Con đi ăn cơm trước đi, cậu thay quần áo xong rồi ra liền."

Đào Đào gỡ bàn tay Hứa Ninh ra: "Vậy con đi trước đây."

Bất quá vừa đi, Đào Đào lại quay người trở lại, từ trong hai túi quần áo móc ra mấy trái táo xanh.

Tay nhỏ Đào Đào, một tay chỉ cầm ba bốn trái nhìn có chút khó khăn.

"Cậu nhỏ, cho cậu."

Đào Đào nhét táo xanh vào trong tay Hứa Ninh.

Hứa Ninh nhận lấy: "Con ở trong phòng chờ cậu, chỉ là vì cho cậu quả táo này à?"

"Đúng vậy."

Đào Đào nhẹ gật đầu.

Nàng cũng không ở lại, mà vung lấy bím tóc nhỏ đi ra.

Hứa Ninh dõi theo thân ảnh thấp bé kia, rồi lại cúi đầu nhìn quả táo xanh trong tay.

"Đứa nhỏ này. . ."

Khóe miệng Hứa Ninh bất chợt mang theo nụ cười mà đến cả bản thân cũng không hay biết.

Hắn nhét một quả táo xanh vào trong miệng, nhai một cái.

"Tê. . ."

Hứa Ninh có chút hít một hơi lạnh.

Chua quá.

"Có lẽ tất cả đều là vận mệnh. . ."

Nhìn mấy trái táo xanh còn lại trong tay, Hứa Ninh trầm tư.

Thật lâu, hắn ngẩng đầu, sắc trời đã tối mờ.

Trong phút chốc, tựa như trong lòng  đã tan rã một chút xíu ngăn cách của thế giới này.

. . .

Hứa Ninh đổi quần áo, rồi lại dùng dược cao trong phòng bôi sơ lên vết thương, sau đó trở lại nhà chính ăn cơm.

Bàn ăn là cái bàn bốn góc, trên bàn có một đĩa rau xanh đạm bạc, một đĩa dưa muối, bốn bát cháo, cùng một ổ bánh mì.

"Xem ra cuộc sống trong nhà vẫn là có chút không được đầy đủ. . ."

Trong lòng Hứa Ninh âm thầm nghĩ.

Mặc dù Đào gia trang tại Khang Vân huyện có thực lực tộc đàn, nhưng hành động của tỷ phu Đào Vân Xuyên bất tiện, mà mình cùng tỷ tỷ lại cũng không có gì bản lĩnh xuất chúng, cho nên cuộc sống một mực rất túng quẫn.

Thu nhập cả gia đình, một tháng ước chừng trên dưới mười lượng bạc.

Bằng vào ký ức chuyển đổi của Hứa Ninh, một lượng bạc của thế giới này, tương đương 200 đồng tiền của kiếp trước.

Nghĩ đến chuyện này làm cho Hứa Ninh đột nhiên nghĩ đến Thanh Ngọc Thảo trước đó.

Gốc thảo dược đó đáng giá năm trăm lượng bạc.

Cũng chính bởi vì giá trị đắt đỏ, mà tiền thân mới có thể mạo hiểm sinh mạng đi hái.

Mà Thanh Ngọc Thảo trân quý như vậy lại bị chính mình hấp thụ để lấy năng lượng, trong lòng Hứa Ninh hiện lên tia áy náy.

"Nhanh ngồi."

Sau khi Hứa Ninh ngồi xuống, Hứa Liên liền bẻ bánh mì.

Trong đó chia cho mình cùng tỷ phu Đào Vân Xuyên miếng lớn, còn Hứa Liên cùng Đào Đào đều là miếng nhỏ.

Ăn cơm, mọi người cũng không có nói chuyện gì nhiều.

Rất nhanh, cơm tối cũng xong, Hứa Ninh lấy cớ mỏi mệt, trở về gian phòng của mình.

Lúc này bóng tối bao phủ, trong phòng một mảnh tối tăm.

Hứa Ninh nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Qua một bữa cơm, hắn có nhận thức rõ đối với gia cảnh của gia đình này.

Miễn cưỡng ăn no.

Đây chính là tính trạng hiện tại của gia đình.

Càng như vậy, Hứa Ninh đối với việc hấp thu Thanh Ngọc Thảo giá trị năm trăm lượng bạc thì càng thêm áy náy.

"Đành phải nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi. . ."

Đầu óc Hứa Ninh ra sức suy nghĩ.

Hắn phải đổi giá trị kếch xù mà mình đã tiêu hao để đổi lấy vũ lực, chuyển thành thực chất phụ giúp cái gia đình này.
. . .

Sáng sớm hôm sau.

Hứa Ninh dậy trễ một chút.

Thời điểm hắn tỉnh dậy, Đào Vân Xuyên cùng Hứa Liên đã ra cửa.

Đào Vân Xuyên làm trợ thủ vựa gạo trong trang, Hứa Liên thì đi may vá cho tiệm quần áo.

Đào Đào thì còn nằm ngáy o o.

Hứa Ninh cũng không đánh thức nàng, chờ chừng nào Đào Đào ngủ dậy, thì tự mình đi tìm tiểu đồng bọn chơi đùa, giữa trưa mới trở về ăn cơm.

Bởi vì là bên trong điền trang, cho nên cũng không cần lo lắng quá an toàn của Đào Đào.

Sau khi ngồi dậy, Hứa Ninh rửa mặt qua loa, rồi nhét cái bánh còn lại hôm qua vào miệng, thấy no lưng lưng bụng.

Hắn lấy dược liệu vừa mới hái trên núi từ hôm qua cùng với dược liệu đã phân loại, gom cùng một chỗ, bỏ vào cái sọt, tiếp đó đi ra ngoài, chuẩn bị bán thành tiền.

Hái thảo dược, bán thảo dược, đây là việc mà từ trước đến nay Hứa Ninh làm.

Ra khỏi nhà, Hứa Ninh đi về hướng tiệm bán thuốc trong trang.

"Quách Dã."

Đi vào tiệm bán thuốc, Hứa Ninh liền thấy một tên tiểu tử cường tráng.

Y có làn da đen nhánh, con mắt rất nhỏ, khóe miệng đã mọc râu ria, nhìn có chút lão thành.

"Hứa Ninh, đã tới rồi à!"

Người trẻ tuổi được gọi là Quách Dã thấy Hứa Ninh, nụ cười rất nhiệt tình.

Muốn nói trong Đào gia trang, người trẻ tuổi nào có tiếp xúc gần với hắn nhất, tất nhiên chính là Quách Đã này.

Quách Dã cũng trải qua giống như Hứa Ninh, hắn mất đi cha mẹ lúc tuổi còn nhỏ, cũng đi theo cô cô của mình đến Đào gia trang, cũng là người họ khác.

Chẳng qua tình cảnh Quách Dã tốt hơn nhiều so với Hứa Ninh.

Cô cô của hắn gả cho thương nhân dược liệu Đào Vân Cương nổi danh trong Đào gia trang, việc buôn bán của hắn ngoại trừ xung quanh điền trang cùng làng, còn có Khang Vân huyện thành, trong nhà vô cùng giàu có.

Ngày thường Đào Vân Cương hay bàn chuyện làm ăn thu mua dược tài, còn Quách Dã thì lại giúp hắn lo liệu tiệm bán thuốc trong trang.

Trước đó mỗi lần Hứa Ninh hái thảo dược đều mang đến bán ở nơi đây, Quách Dã xưa nay không ép giá.

"Đây là dược liệu mới vừa mới hái mấy này nay."

Hứa Ninh đem cái sọt để trước quầy, rồi lấy thảo dược từ trong đó ra.

Hắn đã gồm thảo dược, rồi phân loại buộc thành mấy bó.

"Để ta cân nó cho."

Động tác Quách Dã rất nhuần nhuyễn.

"Hết thảy ba lượng bạc."

Quách Dã tính toán tốt giá tiền.

"Ba lượng?"

Hứa Ninh có chút ngoài ý muốn.

Trong trí nhớ, những dược liệu này tối đa cũng chỉ đáng giá một nửa lượng bạc.

"Nhiều như vậy, ngươi không phải đặc biệt chiếu cố ta chứ?"

Hứa Ninh hỏi.

"Không có." Quách Dã đáp lại nói, "Giá Lương Khô Thảo thu về tăng giá, vốn là một cân ba lượng bạc, nhưng hiện tại là một cân sáu lượng."

Vừa nói, Quách Dã cầm một bó Lương Khô Thảo vào trong tay.

Mặt ngoài gốc cây khô héo, cây cỏ nhỏ dài, nhìn giống như cỏ dại khô héo vậy.

Nhưng đặt ở trước mũi ngửi thử, thì ngửi thấy có cỗ mùi thơm hun khói nhàn nhạt.

"Lương Khô Thảo tăng lên sáu lượng rồi sao?"

Hứa Ninh nghe được cái giá cả này, trong lòng khẽ động.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một đoạn ký ức của tiền thân.

Một tháng trước, vô tình tiền thân có đến một nơi nào đó Vân Trạch đại sơn, cách xa dốc núi, hắn phát hiện nơi đó có một bãi Lương Khô Thảo lớn.

Chẳng qua nơi đó quá mạo hiểm, gần sát vòng trong Vân Trạch đại sơn, vòng trong Vân Trạch đại sơn dã thú đông đảo, còn có độc trùng độc thảo, có không ít nguy cơ, cho nên tiền thân do dự vẫn là không dám đi vào hái nó.

Mà trước mắt, thực lực mình có tăng trưởng, vừa lúc Lương Khô Thảo lại nâng giá, có lẽ nên thử một lần.