Vẫn là Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng gọi tên hắn, hắn mới phục hồi tinh thần nhìn thoáng qua Bình Sa xa xa còn đang trầm mặc nghe Tô Hành nói chuyện, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi theo Cố Nhàn Ảnh đi tới phía sau tường.

(ủng hộ truyện trên app tyt)Hai người đi ra cửa không bao lâu, Hoa Ly liền nắm chặt tay Cố Nhàn Ảnh, mím môi, thần sắc do dự.

Cố Nhàn Ảnh thấy không có người ở bên cạnh, lên tiếng nói: "Ta cũng không muốn như thế, nhưng có Bình Sa tiền bối ở đây, rất nhiều lời thật sự không cách nào nói ra được.

”Trên thực tế, mấy ngày nay Bình Sa vẫn canh giữ bên cạnh Hoa Ly, tuy rằng không lên tiếng, cũng không có định ra quy củ gì, nhưng cơ hồ bất luận kẻ nào tới gần đều sẽ bị hắn dùng ánh mắt uy hiếp đến mức phải trở về, suốt một ngày đúng là không ai dám tiếp cận Hoa Ly nửa phần.

Hoa Ly tất nhiên là hiểu được, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Bình Sa nghe theo lời cha ta muốn ở lại nơi này mấy ngày, làm cho các ngươi phải khó xử.


”Cố Nhàn Ảnh tất nhiên là không quan tâm đ ến vấn đề của Bình Sa lắm, nàng kìm nén hồi lâu, lời nói đầy bụng nhưng không có cách nào mở miệng, đến lúc này chỉ còn lại một tiếng thở dài nhẹ nhàng, nàng nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay lạnh lẽo của Hoa Ly nói: "Xin lỗi.

”Hoa Ly lại không nghĩ tới Cố Nhàn Ảnh lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, hắn còn chưa kịp mở miệng, Cố Nhàn Ảnh liền nói tiếp: "Ngươi ở trên Bạch Vũ Sơn lâu như vậy, ta ngay cả tình trạng thân thể của ngươi cũng không biết, xin lỗi.

”Rốt cục y cũng hiểu được ý tứ của Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly giật mình mới nói: "Lời nói ngày hôm qua ngươi nghe được sao.

”Cố Nhàn Ảnh gật đầu.

Nàng luôn luôn nói thích Hoa Ly, nhưng ngay cả đối phương đang chịu đựng đau đớn cũng không thể nhìn ra được.

Trên thực tế, hôm qua sau khi trở về tâm thần nàng dao động, chưa hề chợp mắt một chút nào, Bình Sa cho rằng hai chữ cuối cùng kia có thể làm cho nàng không cách nào bình tĩnh, nhưng trên thực tế chân chính làm cho trong lòng nàng khó có thể buông xuống, lại là tình huống thân thể của Hoa Ly.

Nàng nhịn không được tự hỏi, để Hoa Ly ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông này, là thành toàn cho mình hay lại để cho Hoa Ly thân hãm vào sự khổ sở.

Đây thật sự là kết quả nàng muốn sao?Cố Nhàn Ảnh không thể giải thích rõ ràng, nàng biết đây là một khúc mắc khó có thể giải quyết được, có vây khốn nàng mấy trăm năm cũng không thể giải quyết được.

Không biết Hoa Ly có nhìn ra tâm tình Cố Nhàn Ảnh hay không, y như có điều suy nghĩ, tiến lên phía trước, nhân lúc Cố Nhàn Ảnh đang ngước mắt khó hiểu, y liền khẽ cắn môi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.


Vòng tay Hoa Ly rất nhẹ, Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn không cảm giác được bất kỳ lực đạo nào, phảng phất như bị nhốt trong một đám mây trắng, mà nàng cũng không dám có chút động tác nào, sợ bất kỳ động tác nào cũng sẽ làm kinh hãi đến đám mây ôn nhu kia, chỉ để cho mình đắm chìm trong đó, cảm nhận được khí tức quen thuộc nhất của nàng đang quanh quẩn toàn thân.

"A Nhàn, khổ sở không phải chỉ có một mình nàng, nàng biết không, sau khi ta tỉnh lại, biết nàng phải một mình trải qua bốn trăm năm, biết nàng chờ lâu như vậy, ta cũng rất buồn.

"Cố Nhàn Ảnh cùng Hoa Ly tựa vào nhau, không nhìn thấy vẻ mặt của người trước, nhưng nghe thấy thanh âm hơi nhẹ nhàng này, lại phảng phất có thể tưởng tượng được lúc hắn nói lời này, đem mặt vùi ở hốc vai nàng, hai gò má đang đỏ bừng lên.

Nhưng Hoa Ly không dừng lại, y nhẹ giọng nỉ non nói: "Nàng cho rằng ta chịu rất nhiều khổ sở, vậy chính nàng thì không khổ sở sao?”Cố Nhàn Ảnh vì những lời này mà hoàn toàn cứng đờ.

Nàng hiểu ý tứ của Hoa Ly, tình cảm của Hoa Ly đối với nàng, tựa như tình cảm của nàng đối với Hoa Ly, ai cũng hy vọng đối phương có thể sống tốt, không có khổ sở hay là bi thương, nàng mong như thế, Hoa Ly cũng mong như thế, Hoa Ly kiên trì cũng giống như nàng kiên trì, cho dù nàng hôm nay hối hận, nói y phải rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông trở lại biển sâu, y cũng sẽ không đáp ứng.

Bởi vì nàng còn ở đây.


Hoa Ly nói, chính là chuyện đơn giản như vậy mà thôi.

Cố Nhàn Ảnh chợt nở nụ cười, nàng giơ hai tay lên, ôm lấy Hoa Ly, cánh tay dùng sức gắt gao vòng lấy người trước mặt, cuối cùng nhẹ nhàng hít một hơi nói: "Ta hiểu rồi.

”Nàng hiểu rồi, và nàng sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Cố Nhàn Ảnh ở trong lòng chậm rãi nói ra những lời này, nhưng lại không nói cho người trước mặt nghe.

.