Tử Điệp lẳng lặng nhìn Trần Nhược Tư, bất đắc dĩ lắc lắc đầu thở dài, nhất thời không biết nên nói gì, ở trong lòng nàng rất là thống hận chính mình, nặng lực ở trong nước thật sự là quá kém, bổn sự dẫn người gần như không có. Nàng vốn là một tiên tử, trước kia tu luyện pháp thuật kỹ năng, đều là sử dụng trên đất bằng, mà ở trong nước, kỹ năng của nàng liền suy giảm lớn. Giờ phút này tốc độ du động ở trong nước của nàng cũng không sai biệt lắm so với bọn lão quy, so sánh với Ngọc Lan- cuộc sống gắn liền với nước thì tự nhiên là kém nhiều lắm.

Tử Điệp trầm mặc chốc lát, nhìn lại tốc độ điểm sáng đang tới, so với vừa rồi nhanh hơn nhiều, trong lòng sinh ra một chút tuyệt vọng, nàng cũng quyết định không đi, ở chỗ này cùng hắn, cho dù là chết, nàng cũng không lùi bước. Đột nhiền, nàng cảm giác được chỗ đá ngầm mà chính mình đang đứng hơi hơi rung động, tiếp theo, tiếng vang "Ù ù" từ phía sau truyền đến, một cỗ gợn song uy lực to lớn lao thẳng tới vị trí hai người bọn họ đang đứng.

Tử Điệp sửng sốt, cảm ứng được cỗ lực lượng này không phải là nhỏ, một khi bị đánh trúng, thực có thể bị thương nặng, nàng vội vàng chuyển động người kéo theo Trần Nhược Tư, rất nhanh hướng về phía Ngọc Lan đang đuổi tới, liều mạng bơi trở lại.

Trần Nhược Tư căn bản là không có cảm giác được nguy hiểm tồn tại, hắn tuy rằng nghe được tiếng vang ù ù kia, nhưng hắn cho rằng chẳng qua là hiện tượng tự nhiên bình thường. Đích xác, ở dưới biển núi đá phát sinh sụp đổ đích thật là chuyện thông thường, nhưng hắn hiện tại mất đi khả năng sử dụng pháp thuật, cảm giác giống như thường nhân, làm sao có thể cảm giác được nguy hiểm tồn tại. Hành động của Tử Điệp khiến cho hắn không sao hiểu được, dùng bộ dáng nghi hoặc, nói: "Làm sao vậy, nàng thay đổi chủ ý, đem ta chộp tới hiến cho tên kia. Tốt lắm, có thể nhìn thấy nàng nghĩ thông suốt, ta thật là cao hứng."

Tử Điệp nghe hắn nói như vậy, nhất thời sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể vứt bỏ mặc kệ hắn, để cho hắn bị cỗ sóng ngầm kia đánh chết đi. Bỗng nhiên, nàng nhớ tới Trần Nhược Tư lúc này đã mất đi năng lực cảm ứng, đoán rằng có thể là hắn đang hiểu lầm mình, trong lòng cảm giác khó chịu mới thoáng tốt lên một chút, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, bất quá, giọng nói của năng vẫn có vẻ cứng ngắc: "Đúng vậy, ta nghĩ muốn đem ngươi bắt lấy để lãnh công, như thế ta sẽ không chết, người khác cũng sẽ không hoài nghi ta cùng ngươi quen biết, nói không chứng, Long Vương gia còn có thể bởi vậy mà ban thưởng cho ta."

Ngọc Lan thấy Tử Điệp đang kéo thanh niêm nam tử vừa rồi bị nàng mang đi quay trở lại, cảm thấy phi thường cao hứng, lấy lại bình tĩnh, hướng nàng nhìn lại, nàng lại thấy một cái thân ảnh màu đen to lớn đang gắt gao đuổi theo bọn người Tử Điệp. Không cảm thấy chút kỳ quái, nàng vốn là long nhân tộc, mà hàng năm sinh hoạt ở trong nước, ở trong nước có năng lực cảm ứng cùng quan sát tự nhiên là mạnh hơn bọn Tử Điệp mấy lần. Cho dù nàng ở trong vùng nước đen tối, cũng có thể cảm giác được trạng thái của mọi vật lớn nhỏ trong phạm vi hơn mười trượng. Mà trước mắt khoảng cách giữa nàng cùng Tử Điệp chẳng qua chỉ là từ năm đến sáu trượng. Nhìn thấy cái đó, nàng hiểu được Tử Điệp vì cái gì mà đột nhiên quay đầu lại, cảm thấy vì nàng ta mà lo lắng hơn. Nàng động thân thân, dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến. Nàng mặc một bộ hồng y, lúc này, thân ảnh của nàng, giống như một đạo quang ảnh màu đỏ xuyên qua ở trong nước, nhanh chóng hướng về phương xa phóng đến. xem tại TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư nhìn thấy điểm sáng lúc trước không có, ngược lại biến thành một đạo quang mang màu đỏ, bơi về phía chính mình, hắn tuy rằng biết chính mình sắp chết, nhưng hắn cũng thật không ngờ lại đến nhanh như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng sợ hãi, một trận cảm giác băng giá con tim, từ tâm mà phát ra, nháy mắt truyền khắp toàn thân. Hắn cảm giác được hơi nước trong cơ thể chính mình, dường như trong nháy mắt bị cái gì đó bức ra bên ngoài cơ thể. Nếu ở trên đất bằng, có lẽ ai nấy đều thấy được quần áo hắn hiện tại chỉ trong nửa khắc đã biến thành ướt sũng, chỉ là, hiện tại ở trong nước, vô luận hắn chảy nhiều ít mồ hôi, đều không có một chút dấu hiệu biểu hiện nào.

Tử Điệp nắm lấy tay Trần Nhược Tư, dường như cũng cảm giác được một cỗ hơi thở lạnh lèo từ cơ thể Trần Nhược Tư truyền đến, nàng bất giác giật mình, trong lòng cả kinh, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Còn không có chờ Trần Nhược Tư trả lời, hào quang màu đỏ đã đến gần hai người bọn họ, khoảng cách chỉ hơn một trương. Tử Điệp biết người tới chính là Ngọc Lan, nàng không có cảm thấy chút sợ hại nào, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút thoải mái. Vì nàng cho rằng, Ngọc Lan không khó nói chuyện như Long cô cô hay Long vương gia.

Tử Điệp cảm giác được áp lực sau lưng càng lúc càng lớn, nhưng nàng cũng không dám quay đầu lại, nàng lo lắng một khi mình quay đầu lại, tốc độ di động sẽ trở nên chậm chạp hơn, nói không chừng chính bởi vì một tia chậm chạp này, mà làm cho chính mình cùng Trần Nhược Tư mất đi sinh mệnh. Nàng thấy Ngọc Lan vẫn tiếp tục chạy tới, vội kêu to lên: "Ngọc Lan tỷ tỷ, đi mau, nơi này rất nguy hiểm!"

Vừa mới nói xong, Ngọc Lan đã tới bên cạnh bọn họ, nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, quay đầu lại hướng Tử Điệp hỏi: "Nhìn bộ dáng muội khẩn trương như vậy, hắn nhất định là Trần Nhược Tư người mỗi ngày muội đều nhắc đến rồi. "

Tử Điệp khẽ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

"Cho dù các ngươi bị bắt được, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, ai bảo ngươi là tiểu muội đáng yêu của ta chứ." Ngọc lan khẽ cười nói: "Mau dẫn hắn đi, ta ứng phó tên hắc gia hỏa sắp đến."

Nghe xong những điều này, Trần Nhược Tư mới chợt hiểu được vừa rồi vì cái gì đột nhiên Tử Điệp kéo mình quay đầu lại bơi đi, trong lòng một trận cười khổ: "Vì cái gì, ta vừa rồi vì cái gì lại có loại ý nghĩ này, biết rõ nàng là loại người sẽ không thấy chết mà không cứu, ngươi đối với nàng lại sinh ra cái loại ý nghĩ đó." Hắn hướng bốn phía xung quanh nhìn lại chỉ thấy một mảnh hắc ám, cũng không có phát hiện có gì di dộng, trong lòng rất là ảo não, phẫn hận mắng quái diện nhân: "Ngươi đúng là kẻ hỗn đản, vì cái gì mà phong bế tất cả lực lượng của ta, hiện tại ngay cả nguy hiểm kéo đến, ta cũng không có cảm ứng được."

Tử Điệp biết Ngọc Lan pháp lực rất là lợi hại, cũng không có vì nàng mà cảm thấy lo lẳng, chỉ nói: "Ngọc Lan tỷ, cẩn thận chút, chúng ta đi trước." Vừa dứt lời, liền kéo Trần Nhược Tư, đang muốn bơi đi, đột nhiên, hàng nghìn đạo bạch quang chi chít từ bốn phương tám hướng, bắn về phía ba người các nàng.

Ngọc Lan sửng sốt, trong lòng hoảng sợ, biết kẻ đang đến không phải là hạng dễ ứng phó, hiện tại bên cạnh lại có hai người vô lực tự bảo vệ mình, trong lòng cảm thấy căng thẳng hơn. Nàng vội ngầm tụ linh lực, hai tay hóa thành hình cung làm một vài động tác, một cái quang cầu màu lam, hiện ra bao quanh thân nàng, không đến một hồi, quang cầu màu lam nhanh chóng mở rộng gấp đôi, đem hai người bên cạnh nàng là Trần Nhược Tư cùng Tử Điêp cùng nhau bao vào bên trong.

Màn hào quang màu lam vừa mới ngưng tụ, bạch quang đã tới, va chạm với màn hào quang màu lam, phát ra tiếng vang "Phó phó", chỗ quang cầu vị va chạm, đều lõm vào bên trong chừng vài thước, bắn trở về, khôi phục vẻ bình thường, nghênh đón đạo bạch quang tiếp theo đang đến. Tiếng vang "Phó phó" không dứt bên tai, toàn bộ màn hào quang bị đánh trung hơi hơi rung động, ở bên trong cả Ngọc Lan cùng Tử Điệp đều cảm giác được lực lượng bên ngoài đang mạnh mẽ đè ép, màn hào quang cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.

Ngọc Lan quay đầu lại nhín thoáng qua Tử Điệp, nói: "Ngươi ở bên trong bảo vệ hắn cho tốt, ta ra ngoài đối phó với quái vật kia." Nói xong, rất nhanh theo ống tay áo xuất ra một viên hạt châu long lánh hào quang màu làm, lắc mình ly khai phạm vi bảo hộ của màn hào quang, phất tay đánh tan vài đạo bạch quang đang lướt về phía nàng. Nàng ổn định thân hình, thúc dục linh lực, đem rót vào hạt châu màu lam trong tay. Đột nhiên, hào quang màu lam của hạt châu bành trướng, nháy mắt khuếch tán to ra, biến thành không gian to lớn, chiếu sáng một mảnh đen tối. Hào quang đi đến đâu bóng tối rút đi tới đó. Nếu chỉ đám binh tôm cua đến đây, sợ rằng vị cỗ lực ngầm này đánh cho tan tác.

Những luồng bạch quang phất phới này, nháy mắt bị lam quang cắn nuốt, biến mất không thấy. Mà lúc này Ngọc Lan, thoạt nhìn, giống như một hồng y tiên tử(tiên tử áo hồng), toàn thân toát ra u lam quang mang, nhẹ nhàng lơ lửng không xa phía trước bọn người Trần Nhược Tư.

Tử Điệp nhìn Ngọc Lan đang thi pháp, trong mắt hào quang chớp động, hiển nhiên là hâm mộ Ngọc Lan.

" Ma lực châu, ngươi thế nào lại có ma lực châu, ngươi là ai?" Một thanh âm trầm thấp, truyền bào trong tai bọn họ. Khi sóng âm chậm rãi truyền đến, những sóng lực ngầm trong nước dường như bị thanh âm đột nhiên truyền đến này làm cho khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng, chỉ có lam quang vẫn như cũ tốn tại không chút thay đổi.

Ngọc Lan sắc mặt kinh biến, hiển nhiên là giật mình không nhỏ, cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ: "Người kia rốt cuộc là ai? Như thế nào biết hạt châu trong tay ta là Ma Lực Châu? Thanh âm hắn có uy thế như thế, ta thúc dục Ma lực châu phát ra lực lượng, thế nhưng nháy mắt bị hóa thành vô hình, thật sự là đáng sợ." Dừng một chút, sắc mặt khôi phục bình thường, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"