“Xuân Mai, nhưng ta nói miệng không có bằng chứng như thế, Tĩnh Nương sao sẽ tin tưởng ta sao?”Thẩm Thanh Hi rất là tin tưởng nhìn Xuân Mai, giống như đã coi nàng ta trở thành người mình tín nhiệm nhất.Xuân Mai nghe vậy nhất thời sửng sốt, vội nói: “Tiểu thư tuyệt đối không được nói là do nô tỳ nói cho tiểu thư.”Thuật yểm bùa chính là cấm kỵ, nàng ta chỉ muốn lừa gạt Thẩm Thanh Hi ngu xuẩn, cũng không muốn để cho người khác biết những lời này là xuất ra từ miệng nàng ta.

Thẩm Thanh Hi lập tức gật đầu: “Ta đã đồng ý với ngươi đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Nhưng lão phu nhân đối xử với ta tốt như vậy, nếu ta bỗng nhiên nói lão phu nhân hại chết mẫu thân ta, Tĩnh Nương làm sao có thể tin?”Xuân Mai cũng nhíu máy, tuy Thẩm Thanh Hi ngu xuẩn nhưng lời này nói rất đúng.Tĩnh Nương tốt xấu gì cũng là lão nhân đi ra từ phủ An Định Hầu, cũng không phải là người dễ lừa gạt.


Quan trọng nhất là không thể đem tên nàng ta Xuân Mai nói ra...Nếu không thế này đi!” Ánh mắt Thẩm Thanh Hi hơi sáng: “Ngươi đem chuyện này viết xuống cho ta, ta sẽ nói là có người không rõ thân phận đã tặng cho ta một phong thư, để ta đi vạch trần việc làm độc ác của lão phu nhân.

Như vậy, Tĩnh Nương sẽ tin tưởng hơn một chút.Xuân Mai vui mừng hớn hở, Đại tiểu thư này ngu như heo, nhưng đầu óc lúc này lại xoay chuyển thật nhanh!“Đại tiểu thư thật là thông minh! Vậy làm theo cách Đại tiểu thư nói đi.”Con ngươi Xuân Mai khẽ chuyển: “Nhưng sau đó Đại tiểu thư nhớ phải đốt lá thư này đi đốt mới được.”Thẩm Thanh Hi nghe lời liên tục gật đầu: “Đó là điều đương nhiên...”Mắt Xuân Mai sáng choang, lập tức xoay người đi cầm giấy và bút mực đến, không bao lâu đã viết xong một phong thư.

Mặc dù Xuân Mai không có được học hành nhiều, nhưng phong thư vạch trần này lại viết vô cùng cảm động.

Sau khi Thẩm Thanh Hi xem xong hài lòng gật đầu: “Xuân Mai, ngươi làm rất tốt.

Ngươi đi gọi Tĩnh Nương vào đây, sau đó trông giữ ngoài cửa cho ta.Xuân Mai rất đắc ý, lập tức đi ra ngoài cửa kêu Tĩnh Nương đi vào.Tĩnh Nương vừa vào trong phòng, Xuân Mai đứng ở bên ngoài nhất thời không nghe được động tĩnh bên trong.

Nhưng không qua bao lâu thì nghe thấy tiếng khóc của Tĩnh Nương, Xuân Mai cười ha ha một tiếng, thành! Tĩnh Nương tin rồi!Thẩm Thanh Hi không biết thuật yểm bùa là cái gì, nhưng mà Tĩnh Nương là người đi ra từ phủ An Định Hầu tự nhiên sẽ biết.Bây giờ hai người các nàng bơ vơ không nơi nương tựa, muốn báo thù hại chết mẫu thân chỉ có thể dùng thuật yểm bùa!Lại đợi một lúc lâu mới thấy Tĩnh Nương thần sắc khẩn trương từ bên trong đi ra.


Nhìn thấy Xuân Mai đứng ở cửa, Tĩnh Nương phòng bị liếc Xuân Mai một cái, sau đó xoay người đi đến một bên phòng sưởi, không biết là lấy vật gì.

Trong lòng Xuân Mai vô cùng hoan hỷ, nhìn vẻ mặt Tĩnh Nương lén lút mờ ám như vậy, chắc là tính toán đi yểm bùa rồi...Ngọc Trúc rất nhanh đã ôm ba xếp lụa Tiêu Hồng Sa từ Chỉ Thủy Cư trở về.Tiêu Hồng Sa chính là đặc sản của Hồ Châu, màu sắc diễm lệ, đan dệt rất phức tạp, chất liệu mỏng nhẹ sờ vô cùng thích, là loại vải các chủ tử trong cung thường hay dùng làm y phục mặc vào mùa hạ.

Một lần Lão phu nhân cho Thẩm Thanh Hi ba xếp vải, đủ thấy đối với Thẩm Thanh Hi có bao nhiêu yêu thích.Xuân Mai nhìn Ngọc Trúc ôm ba xếp Tiêu Hồng Sa vào nội thất, rất nhanh đã có tiếng quát chói tai của Thẩm Thanh Hi truyền ra.“Ta không cần mấy thứ này! Ném đi cho ta!”“Tiểu thư, đây là đồ Lão phu nhân ban thưởng, làm sao có thể ném đi?”“Ngươi không hiểu, Lão phu nhân người...!Ngọc Trúc, cầm kéo tới cho ta...”Bên trong trong phòng tựa hồ truyền đến tiếng xé vải, Xuân Mai ở bên ngoài dỏng tai nghe, chỉ cảm thấy gió xuân lướt qua mặt, hết sức sung sướng.Nghĩ đến lá thư kia, Xuân Mai đến cùng vẫn có chút không yên lòng.

Nghe động tĩnh bên trong nhỏ dần đi, lúc này mới bẩm báo một tiếng đẩy cửa đi vào.


Vừa vào bên trong phòng, đầu tiên là thấy cơn giận của Thẩm Thanh Hi vẫn chưa nguôi, Ngọc Trúc thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi cúi thấp đầu đứng một bên.

Ba xếp Tiêu Hồng Sa không thấy đâu, nhưng trên mặt đất lại có rất nhiều mảnh vụn của Tiêu Hồng Sa.

Xuân Mai nhìn thoáng qua cửa tủ, mơ hồ có thể thấy Tiêu Hồng Sa được gói kỹ thành từng thớt bị nhét qua loa tùy tiện vào trong tủ treo quần áo, cũng không biết bị Thẩm Thanh Hi cắt nát thành hình dáng gì nữa.“Tiểu thư, cái kia...”Xuân Mai ám chỉ cái gì, Thẩm Thanh Hi rất nhanh đã hiểu, nàng bảo Ngọc Trúc lui ra ngoài, sau đó lấy ra phong thư mà Tĩnh Nương đã xem qua, đốt nó ở ngay trước mắt Xuân Mai.Xuân Mai mở to hai mắt nhìn lá thư hóa thành tro bụi, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông lỏng xuống.Thẩm Thanh Hi nhìn đống tro tàn rơi và những mảnh vải vụn bừa bãi dưới đất, phân phó nói: “Thu dọn sạch sẽ chỗ này cho ta, những thứ đồ này tốt nhất là từ cửa sau mang đi ném thật xa...”.