Tống Tây Tử chạy đến hầm đậu xe của trung tâm thương mại, sau đó quen thuộc mà ôm lấy tư liệu tìm thang máy.

"Chúng ta lần này tới đây không cần phát tờ rơi, ở nơi này chúng ta có một quầy hàng quảng cáo, là lão bản của chúng ta tranh thủ đến, tư liệu quảng cáo để lại ở trên bàn, người có hứng thú có thể tới xem qua, không có hứng thú coi như xong. Chút nữa ta sẽ hướng dẫn ngươi cách nói chuyện, nếu như có người tìm ngươi hỏi vấn đề, ngươi có thể tiếp đón giải thích trước một chút, giải thích không được ngươi liền để cho ta đến giải thích."

Tống Tây Tử đơn giản giải thích một lần, Lâu Xuân Vũ gật gật đầu..

Tống Tây Tử muốn bắt điện thoại, liền đem tư liệu để xuống, mà Lâu Xuân Vũ chủ động cúi người ôm lấy tư liệu.

Tống Tây Tử sợ đè hỏng nàng, nói: "Ngươi cầm một nửa là đủ rồi."


Không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ ôm rất vững vàng, vốn không cần người hỗ trợ, Tống Tây Tử chấn kinh, "Ngươi sức lực thực lớn."

"Đây là ưu điểm của ta." Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng nói.

Giống như lời Tống Tây Tử nói, các nàng có một quầy hàng cố định, tài liệu quảng cáo đều đã được sắp xếp chỉnh tề, Tống Tây Tử lấy ra một bức thư pháp từ một chiếc hộp dài, cẩn thận mà mà treo lên, nàng nhìn qua không quá hài lòng, lại đi tìm bảo an yêu cầu một lan can bảo hộ có thể có giãn, đem bức thư pháp này dán ở trong vòng bảo hộ cách lan can bảo hộ một mét.

Sau đó ở nơi quảng cáo có một cái bàn chuyên để tư liệu, khu thương mại còn cung cấp vài cái ghế, này so với phát tờ quảng cáo ở bên ngoài liền tốt hơn rất nhiều.

Tống Tây Tử đem thông tin về lớp học mà mình đã soạn xong đưa cho Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nhìn kỹ một lần, cơ sở đào tạo mở lớp dạy thư pháp do lão sư nổi tiếng đứng lớp, lão sư của họ là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nàng quay đầu nhìn bức thư pháp treo trên tường, đó là tác phẩm của hắn?


Quan trọng nhất là, yêu cầu đầu vào của bọn họ còn rất cao.

Trong ký ức của nàng trong tương lai mười năm sau Quốc học mới bắt đầu trở nên lưu hành, khắp nơi đều có cơ sở đào tạo cầm kỳ thư họa, chỉ là không nghĩ tới hiện tại Tống Tây Tử đã bắt đầu chạm tay vào lĩnh vực này.

Tống Tây Tử hỏi Lâu Xuân Vũ: "Chữ viết của ngươi thế nào, không cần quá tốt, có thể nhìn rõ ràng là được."

"Coi như tạm được, có thể dùng được."

"Ngươi viết xuống vài chữ, viết lớn một chút, liền viết, vượt trên nét đẹp mà bạn ngưỡng mộ."

Lâu Xuân Vũ cũng nghiêm túc, thoáng cái liền viết xong vài tấm, chữ viết chỉnh tề, giống như được in ra.

"Cám ơn, lát nữa ta mời ngươi uống trà sữa." Tống Tây Tử đem những tấm chữ này dán lên lan can bản vệ, bức thư pháp bên trong chính là lão bản Trương Hâm của nàng bán đứng nhan sắc cho Ưng Nhạc Thiên, là bảo bối mà Ưng Nhạc Thiên tìm lão gia tử ra mặt mới cầm đến được, ở bên ngoài đấu giá tùy tùy tiện tiện đều có thể đổi được một chiếc xe. Trước khi xuất phát Trương Hâm đặc biệt dặn dò nàng nhất định phải giữ gìn kỹ bảo bối này, không thể có một điểm tổn thất, nếu không ha ha ha. Cười lạnh ba tiếng.


Lâu Xuân Vũ đem tư liệu đều tỉ mỉ xem qua một lần, phát hiện phần giới thiệu rất cẩn thận, tư liệu cũng làm rất nghiêm túc, thay vì nói một cuốn sách nhỏ tuyên truyền, liền càng giống như là môt quyễn sách chữ mẫu. In ấn là dùng loại giấy đặc chủng, sờ tới sờ lui liền rất dễ chịu.

Nội quy khai giảng lớp học dài một trang giấy, phần còn lại là giới thiệu các tác phẩm của hắn, nếu như người yêu thích thư pháp cầm được bản tuyên truyền này, nhất định sẽ nhịn không được mà muốn mở ra vài trang.

Nhưng mà đây là nội dung có chút cao siêu quá ít người hiểu biết đến, đã ngồi cả buổi, lưu lượng khách lui tới lớn như vậy, có người đến xem tác phẩm, cũng có người ngồi xuống để được cố vấn, nhưng mà số lượng tổng thể là không nhiều lắm.

Tống Tây Tử không nóng vội, nàng ở bên cạnh lật xem tư liệu, Lâu Xuân Vũ ôn nhu nhẹ nhàng giải thích với một vị mẫu thân, Tống Tây Tử nghe nàng nói chuyện, nhịn không được cũng giống như vị mẫu thân đang được cố vấn kia mà bỏ mọi chuyện trong tay xuống, hết sức chăm chú lắng nghe.
Vị mẫu thân kia mang theo hài tử mới mười tuổi, thoạt nhìn đúng là đang ở trong giai đoạn hiếu kỳ, luôn bị những nơi phồn hoa ở bên ngoài thu hút, lực chú ý là khó có thể tập trung lâu dài.

Lâu Xuân Vũ nói vài câu với mẫu thân, lại nói vài câu giao tiếp cùng hài tử.

Sau đó lại lắng nghe nhu cầu của vị mẫu thân kia, thì ra vị mẫu thân kia là muốn cho hài tử học thư pháp, nhưng mà không biết đi nơi nào tìm lão sư thích hợp.

Mà trọng điểm chính là ở chỗ này, nàng không quan tâm đến chi phí.

Nàng chỉ quan tâm có vị đại sư phụ này có đứng lớp hay không, làm sao đảm bảo vị đại sư phụ này tự thân lên lớp, đại sư phụ sẽ giảng bài tới trình độ nào, là từ xa xa liếc nhìn qua một cái, hay là có thể tự thân chỉ đạo.

Lâu Xuân Vũ nhìn về phía Tống Tây Tử, Tống Tây Tử vội đến tiếp lời.
Lớp học này của nàng, vốn cũng không phải là công ty bọn họ nghĩ đến, hoàn toàn là đại sư phụ ủy thác cho bọn họ mở lớp, địa điểm giảng dạy là tại phòng làm việc của vị đại sư phụ này, nhưng cũng không phải là đệ tử nào cũng đều nhận, nàng nói với vị mẫu thân kia, để mẫu thân trở về đưa đến một vài tác phẩm tâm đắc của hài tử, gởi cho đại sư phụ, để hắn xem qua.

Lâu Xuân Vũ nghe đến đó, có loại xúc động muốn nói với Tống Tây Tử, ngươi trả lời sáo lộ như vậy không cảm thấy rất giống công ty lừa đảo sao?

Có khả năng người nghĩ như vậy không chỉ là một mình nàng, vị mẫu thân kia nghe xong có chút do dự, Lâu Xuân Vũ đưa tài liệu quảng cáo cho nàng, nói: "Ngài trước tiên có thể trở về xem qua, ở đây có phương thức liên lạc của chúng ta, mặt khác phía trên còn có kèm theo phương thức liên lạc của phòng làm việc, nếu như ngài có vấn đề gì, tùy thời có thể liên hệ với chúng ta để được cố vấn."
"Ai, hảo, ta đây trở về suy tính một chút." Nói xong, đặt tư liệu vào trong túi.

Tiễn vị mẫu thân kia xuống tầng trệt, Tống Tây Tử nghiêng người sang, lộ liễu mà dò xét Lâu Xuân Vũ, "Có ai từng nói với ngươi điều này hay không, ngươi rất thích hợp làm lão sư a."

"Rất nhiều người từng nói qua. Bao gồm cả cha mẹ ta, bọn họ cũng luôn nhận định ta có thể đi làm lão sư, còn muốn để cho ta ghi danh vào trường sư phạm."

"Vậy tại sao không ghi danh vào đó? Ta cảm thấy ngươi làm lão sư nhất định là loại hảo lão sư ôn nhu mà tất cả đệ tử đều yêu thích."

Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, "Làm lão sư không nhất định là phải ôn nhu, hơn nữa chỉ có ôn nhu là không đủ, giáo thư dục nhân, trách nhiệm trọng đại. Ta nghĩ ta không có bản lãnh lớn như vậy."

"Vậy ngươi muốn làm cái gì?"

Lâu Xuân Vũ hỏi lại: "Còn ngươi, ngươi đối với tương lai có dự định gì?"
Tống Tây Tử hướng Lâu Xuân Vũ nhận thức sâu hơn một tầng, trước kia cảm thấy người này không dễ ở chung, không nghĩ tới quen biết không lâu liền nói chuyện rất hợp nhau.

"Ta cảm thấy lạc quan về sự phát triển của công ty chúng ta, tương lai công ty phát triển không tệ, sau đó lão bản của ta chính là học trưởng của ta, bọn họ nguyện ý cho ta cơ hội mà bồi dưỡng ta, ta nghĩ nếu không có gì ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ ở lại công ty."

Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, Tống Tây Tử có tầm nhìn xa, ban đầu nàng nhận định công ty, cũng không phải chỉ bởi vì đối với công ty có cảm tình, mà càng bởi vì công ty này có tiền đồ, đáng giá để nàng đem thanh xuân của mình đầu tư vào, mà nàng cắn răng một cái liền kiên trì đến cuối cùng, sự thật chứng minh sự đầu tư của nàng là đúng.
Lúc này Lâu Xuân Vũ không thể không nhắc nhở bản thân, Tống Tây Tử trước mắt mới đại nhất mà thôi. Mà vị nữ sinh chỉ mới đại nhất này, nàng liền đã có nghị lực mà người bình thường không đạt được, đối với nhận định dành cho tương lai là tin tưởng vững chắc không dời, cũng chính là phần mị lực này trong nhân cách của Tống Tây Tử, khiến cho Lâu Xuân Vũ có dũng khí thay đổi bản thân.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ cảm tạ Tống Tây Tử, bản thân lần nữa được sống lại, vẫn chỉ là một người nhẹ nhàng bước đi trong bóng đêm, nàng bước theo dấu chân của Tống Tây Tử, đối với tương lai liền không còn do dự nữa.

So sánh ra, bản thân thật chính là vô dụng.

Nghĩ đến bản thân trước đây, vào đại học cũng không biết phải làm gì, mỗi ngày vô tri vô giác sống cho qua ngày.
Mỗi lần muốn làm cái gì, đều bị bản thân lấy cớ công việc chính của đệ tử là học tập mà từ bỏ.

Trên thực tế, Tống Tây Tử chẳng những đầu tư cho tương lai của mình, về mặt học tập cũng chưa từng thả lỏng.

Nàng có thể làm được, tại sao mình không thể.

Giữa trưa, khi Tống Tây Tử đi mua cơm trưa liền thuận tiện mua trà sữa đã hứa sẽ mua cho Lâu Xuân Vũ, lúc trở lại liền nhìn thấy lại có người đối với lớp học này có hứng thú mà ngồi đối diện với Lâu Xuân Vũ, mà Lâu Xuân Vũ giống như không sợ người khác làm phiền mà giải thích.

Cho dù người này chỉ là đi qua nhìn nhìn một chút, tùy tiện hỏi một chút, kinh ngạc trước bảng báo giá không hề bình dân chút nào, Lâu Xuân Vũ cũng không lộ ra một điểm mất kiên nhẫn nào.

Tống Tây Tử mua trà sữa nóng, người Lâu Xuân Vũ vừa vặn đang bất tiện, nàng nghĩ có thể là vừa rồi cầm theo băng vệ sinh khi đi vào phòng vệ sinh bị Tống Tây Tử quan sát được, Tống Tây Tử liền ghi ở trong lòng. Nàng từ đáy lòng mà nói một tiếng cám ơn.
Nàng luôn không muốn so sánh Tống Tây Tử cùng Trọng Văn Lâm, như vậy thực có lỗi với Tống Tây Tử, cũng không đúng với Trọng Văn Lâm.

Chỉ là cảm nhận qua những điều tốt nhất, luôn thật khó có thể tiếp nhận những thứ khác.

Trọng Văn Lâm là một nam nhân bình thường, hắn không săn sóc tỉ mỉ, cũng không quá bất cẩn, dùng tiêu chuẩn thông thường đối với nam nhân mà nói, hắn là đủ tiêu chuẩn, mặc dù trong lúc hai người xem mắt sau đó kết giao, lời nàng đã nói, hắn chưa hẳn mỗi câu đều sẽ nhớ kỹ, nhưng mà khi nàng biểu hiện ra không thoải mái, hắn vẫn là sẽ quan tâm một chút.

Chỉ là loại quan tâm này, không có thứ để so sánh, là tốt, đã có thứ để so sánh, liền biết rõ cái gì gọi là tốt, tốt đến mức hoàn hảo.

Nam nhân cùng nữ nhân chính là không giống nhau, rất nhiều chi tiết mà ngay cả người yêu thân thiết cũng không thể quan sát được, nữ nhân bên cạnh lại có thể nhìn ra, hơn nữa ghi ở trong lòng.
Hơn một năm ở chung, chỉ là bảo trì quan hệ bằng hữu, khi Tống Tây Tử có hảo tâm với một người, có thể tốt đến mức khiến cho người ta đến chết đều có thể nhớ đến nàng từng chút một.

Lâu Xuân Vũ cho rằng mối quan hệ giữa nàng và Tống Tây Tử là tình bằng hữu, cho nên khi nàng cho rằng nàng và Trọng Văn Lâm là tình yêu, nàng càng kiên định mà cho rằng, tình bằng hữu cùng tình yêu chính là không giống nhau, tình yêu quá phức tạp, quá ồn ào náo động, ngươi tới ta đi, giống như một trò hề. Tình bằng hữu, vốn có lẽ liền cao hơn hết thảy, nó không nhiễm một hạt bụi, cho nên là trân quý như vậy.

Sau đó nàng phát hiện nàng sai rồi, nàng lầm tưởng tình yêu, chỉ vì ảo tưởng hai người có thể tiếp tục chung sống.

Thứ mà nàng cho rằng là tính bằng hữu, đã sớm phát sinh thay đổi, nàng chưa từng suy nghĩ cẩn thận, có khả năng khi đó nàng sợ bản thân suy nghĩ quá nhiều liền biến thành hy vọng xa vời, nàng luôn cảm thấy mình có thể cùng Tống Tây Tử làm bằng hữu đã là ông trời ân ban cho nàng, cùng một nữ nhân ưu tú như Tống Tây Tử nói chuyện yêu đương, nàng không xứng.
Nàng như vậy, cũng chỉ có thể nói chuyện yêu đương bình thường, trải qua một cuộc hôn nhân bình thường.

Tống Tây Tử là người mà chỉ cần nghĩ đến nàng đều cảm thấy là một hy vọng xa vời a.

Tống Tây Tử đưa Lâu Xuân Vũ đến cổng trường học, nàng đem phí làm thêm đã chuẩn bị trước đưa cho Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nổi lên dũng khí hỏi: "Ngươi cảm thấy ta có thích hợp không, vậy sau này còn có thể cho ta cơ hội không?"

"Nếu như có vị trí làm thêm cần người, ta sẽ liên hệ với ngươi trước tiên." Tống Tây Tử nâng lên cửa sổ xe, quay đầu xe rời đi.

Lâu Xuân Vũ đếm tiền, bên trong có một tờ giấy nhỏ, tám tiếng đồng hồ x 20 đồng mỗi giờ, mặt khác kèm thêm 20 đồng phí vất vả.

Nàng không làm kinh động đến bất kỳ ai, lặng lẽ mà trở về phòng, một ngày này qua đi, mọi người trong phòng chỉ hỏi nàng một ngày này đi đâu, không có đem nàng cùng Tống Tây Tử liên tưởng tới cùng nhau.
Ngay cả Tề Nhã Nhã cũng không có nghĩ đến, Tề Nhã Nhã đang là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng nhiều lần nổi lên dũng khí muốn gọi điện thoại cho Tống Tây Tử, nói xin lỗi Tống Tây Tử, thuận tiện nhìn xem có thể tìm cơ hội một lần nữa hay không.

Nàng rút lui ở thời điểm này, đại khái là bởi vì lúc trước biểu hiện thật sự quá kém, chính nàng đều nhìn không được, liền hỏi những người khác trong phòng, nhờ người khác nghĩ kế giúp nàng.

Ngay cả Tạ Nhuế có tính khí tốt nhất đều ném cho nàng một cái nhìn xem thường.