Lâu Xuân Vọng rốt cục vẫn là mở miệng hỏi mẹ xin tiền tiêu vặt, Lâu mẹ nghe hắn muốn xin tiền tiêu vặt, nói: "Không phải đầu tháng vừa cho con 50 đồng sao."

"Dùng hết rồi a. Trời nóng nực nha, ăn kem tốn một đồng, có đôi khi nóng nực khó chịu liền muốn uống canh đậu xanh, sau đó tiền liền xài hết rồi. 50 đồng quá ít."

Lúc Lâu Xuân Vũ xuống lầu vừa vặn nghe được nói lời của Lâu Xuân Vọng, lên tiếng nói: "Giá hàng tăng đến lợi hại như vậy sao? Lúc trước ta nghỉ hè cao trung, cả mùa hè hai tháng đằng đẳng, mẹ mới cho ta 50 đồng tiêu vặt."

Lâu mẹ nghe được Lâu Xuân Vũ nói đến chuyện năm đó, lại nghĩ tới mình cho nhi tử tiền không biết nhiều hơn nữ nhi bao nhiêu lần, trên mặt khó coi, mặc dù ba biết cách đối đãi có khác biệt, nhưng mà không thích bị người ta nói ra trước mặt.


"Con bây giờ không phải là có thể dựa vào bản thân kiếm tiền sao, còn tính toán với đệ đệ những loại tiền tiêu vặt này." Lâu mẹ ngụ ý chính là người lớn như vậy còn tính toán với đệ đệ.

Từ khi Lâu Xuân Vũ hạ quyết tâm không cần xin tiền trong nhà, liền không nghĩ tới chuyện lấy tiền trong nhà, nàng đúng là dựa vào năng lực của mình làm thêm kiếm tiền, hơn nữa mỗi một khoản tiền kiếm được đều nắm trong tay, nàng rất vui vẻ, cũng rất có cảm giác an toàn, mấu chốt nhất là, những số tiền này cho nàng lực lượng.

Kế hoạch xin tiền tiêu vặt của Lâu Xuân Vọng vẫn là bị thất bại.

Giữa trưa, Lâu Xuân Vũ trở về nghỉ trưa, lấy bài tập toán đã giao cho Lâu Xuân Vọng đang để trên bàn mà xem qua, đề mục chọn đều những câu mà hắn đã làm sai lúc trước, để cho hắn làm lại một lần. Lâu Xuân Vũ xem qua đáp án của Lâu Xuân Vọng một chút, những chỗ lúc trước làm sai, sau khi được mình uốn nắn hắn đều sửa lại, cũng đã làm đúng rồi.


Lâu Xuân Vũ nói với Lâu Xuân Vọng đang ngồi trên ghế sofa xem tivi: "Năng lực học tập của ngươi không tệ, có thể khảo thi tốt, chính là thái độ phải đoan chính, ngươi bây giờ là đệ tử cao trung, cao nhị sẽ chuẩn bị để thi tuyển sinh, cao nhất chính là lúc đặt nền móng, nền tảng của ngươi không tốt, cao nhị cao tam ngoại trừ học kiến thức nâng cao còn phải quay lại nhặt về những nội dung cao nhất, sẽ quá sức."

"Ta lại không cần khảo thi tốt như vậy, chỉ cần lấy được văn bằng đại học, có thể tìm việc làm thì tốt rồi."

"Ân? Ai nói với ngươi những lời này? Ngươi tin sao?"

"Mọi người đều nói như vậy a, ngươi tốt nghiệp F đại đi ra đơn giản chính là văn bằng nhìn đẹp mắt một chút, nhưng mà ngươi trở về tìm việc làm chính là cùng mọi người đứng ở một điểm xuất phát, còn không phải là phụ thuộc vào chuyện bản thân có nỗ lực hay không."


Lâu Xuân Vũ cầm sách vở ném lên bàn, hai tay chống bàn đứng lên, nói: "Nếu như ngươi đã nghĩ như vậy, ta đây cũng không cần dạy ngươi học, còn không bằng ta giữ lại thời gian nhận thêm nhiều lớp học thêm, dù sao ta chính là đang học F đại, dùng học lực của ta đi ra ngoài dạy thêm, rất ngon ăn."

"Ta biết ngươi có thể kiếm tiền, ngươi cũng sẽ không cho ta tiền."

"Ngươi thiếu tiền như vậy, ta liền giới thiệu cho công việc cho ngươi a. Ta có chỗ có thể cho ngươi đi làm, một ngày có thể kiếm 100 đồng a." Lâu Xuân Vũ nói.

"Thật sao? Ở đâu, ta muốn đi." Lâu Xuân Vọng kích động.

"Hiện tại liền đi thôi." Lâu Xuân Vũ nói làm liền làm, cầm lấy cánh tay Lâu Xuân Vọng, kéo người đi ra ngoài, trên đường gặp Lâu mẹ trở về, trời rất nóng hai người này muốn ra ngoài, Lâu mẹ vội nói: "Bây giờ đi ra ngoài làm gì không sợ bị cảm nắng a."
"Con cùng hắn ra ngoài dạo chơi." Lâu Xuân Vũ sợ Lâu Xuân Vọng lùi bước, níu lấy cánh tay của hắn không thả.

Lâu Xuân Vọng giữa đường là muốn trở về, nhưng mà sức lực cầm lấy cánh tay của hắn lại lớn đến đáng kinh ngạc, hắn vốn không thoát ra được.

Lâu Xuân Vũ mang Lâu Xuân Vọng đến xưởng trang phục, xưởng phục trang là của cha mẹ Thi Bình Bình, trong khoảng thời gian này ba ba của Thi Bình Bình ở nước ngoài triển khai mở rộng kiếm hộ khách, mà mẹ Thi Bình Bình liền ở nhà máy quản cửa hàng, mùa hè nhà máy tiếp nhận một số đơn hàng bên ngoài, tiếp nhận đơn hàng của hộ khách Nhật Bản, yêu cầu đặc biệt cao, hơn nữa lại khó làm, lúc trước mẹ Thi Bình Bình từng nói với Lâu Xuân Vũ chuyện này, trước khi đến Lâu Xuân Vũ gọi điện thoại cùng Thi mẹ nói muốn để đệ đệ đến làm công vài ngày, lương cũng không cần trả quá cao, một giờ trả mười đồng là được rồi.
Nghe xong thỉnh cầu của Lâu Xuân Vũ, ở trong điện thoại Thi mẹ liền một ngụm đáp ứng, nói ngươi dẫn người đến a. Không biết là nể mặt mũi Lâu Xuân Vũ, hay là thật sự cần người.

Lâu Xuân Vũ đưa Lâu Xuân Vọng đến xưởng cạnh nhà máy, trong phân xưởng rộng lớn, chất đầy quần áo cao như một tòa núi nhỏ, quần áo mùa đông vừa dầy vừa nặng, mười mấy nhân viên công tác ngồi ở trên ghế, cầm lấy một cây kéo nhỏ, cơ hồ là đem mặt dán lên y phục, tìm kiếm chỉ thừa trên quần áo. Khi hai người tiến vào, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, đánh giá hai người trẻ tuổi mang bộ dáng đệ tử này, trao đổi ánh mắt, cũng không biết bọn họ tới làm gì.

Mẹ Thi Bình Bình từ trên ghế cao leo xuống, đi về phía Lâu Xuân Vũ, cũng nhìn thấy tiểu nam sinh đứng phía sau nàng, quan sát biểu lộ của Lâu Xuân Vũ cùng tiểu nam sinh, trong lòng Thi mẹ đại khái đã có tính toán.
Thi mẹ biết tình huống gia đình Lâu Xuân Vũ, vốn liền đau lòng Lâu Xuân Vũ. Hiện tại lại thấy đệ đệ của nàng, liên nghĩ đến chính mình cũng có một đệ đệ làm cho mình bận lòng, luôn là học hành không tốt, khiến cho người trong nhà cùng mình đều là nát tâm.

Lâu Xuân Vọng nhìn đến chuyện những người khác đang làm trong phân xưởng, ý niệm trong đầu chính là hắn không nên làm, hắn tại sao có thể làm loại chuyện không có kỹ thuật này, một đệ tử cao trung lại làm những việc mà người không cần văn bằng đều có thể làm được, không phải là mất mặt sao.

Nhưng mà Lâu Xuân Vũ đã đem hắn đè xuống ghế, nói: "Ngươi cảm thấy mất mặt?"

Trong lòng Lâu Xuân Vọng nghĩ nghĩ, không nghĩ nàng đã nói thẳng ra rồi, hơn nữa giống như đã bị mọi người nghe được, trên mặt hắn lộ ra thần sắc lúng túng, "Tỷ, ngươi nhất định phải chơi ta như vậy sao?"
Lâu Xuân Vũ đem một bộ y phục nhét vào trong tay hắn, mang theo mỉm cười khách khí mà thỉnh lão sư phụ nói cho hắn thao tác nên làm sao vậy.

Lão sư phụ dạy Lâu Xuân Vọng nên làm sao tìm được chỉ thừa, nên làm sao chọn chỉ thừa, Lâu Xuân Vọng vốn không muốn nghe, nhưng mà Lâu Xuân Vũ luôn dùng ánh mắt lạnh lùng theo dõi hắn, sau lưng hắn giống như bị mũi đao chọc vào, hắn thậm chí còn không có dũng khí để di chuyển.

Một giờ sau, Lâu Xuân Vọng không tập trung nổi, hắn muốn từ bỏ, Lâu Xuân Vũ vẫn là ngồi ở chỗ đó.

Lại giữ vững được một chút thời gian, Lâu Xuân Vọng không chịu nổi, hắn nói: "Tỷ, ta không làm nữa, ta không muốn làm. Ta sau này sẽ không đến trêu chọc ngươi có được không, ngươi bỏ qua cho ta đi."

Lâu Xuân Vũ chỉ nhìn hắn một cái, lại cúi đầu đọc sách, "Ngươi bây giờ bỏ đi, cả buổi vất vả hôm này tiền lương ngươi cũng không được nhận. Còn một tiếng rưỡi đồng hồ nữa là có thể tan việc, còn có thể lãnh tiền lương, không thể kiên trì thêm một lát sao?"
Lâu Xuân Vọng ngẫm lại tiền lương cả buổi tính là cái gì, không phải là hơn mười đồng tiền sao, hắn thật sự là một phút đồng hồ cũng chịu không nổi nữa, trong phân xưởng đều là dày đặc quần áo, trong không khí bụi bặm cùng sợi tơ khiến cho hắn phi thường không thoải mái, hơn nữa ở chỗ này làm loại công việc không có kỹ thuật này, hắn nghiêm túc làm xong đôi mắt đều muốn mù rồi. Hắn có thể nhịn đến bây giờ đã là không dễ dàng.

Chờ Lâu Xuân Vọng vừa đi, Lâu Xuân Vũ tiếp nhận vị trí của hắn, tìm từng sợi chỉ thừa mà cắt đứt, những người khác nhìn thấy một màn như vậy cũng có thể biết được tính cách của hai tỷ đệ này.

Thi mẹ ngồi xuống bên cạnh Lâu Xuân Vũ, nói: "Lâu lão sư, ngươi liền trở về a, ta xem như sẽ tính nửa ngày lương cho ngươi."
Lâu Xuân Vũ nói: "A di, ta đưa đệ đệ tới đây là muốn cho hắn học tập một chút, nhưng mà lại làm cho các ngươi càng thêm loạn, lương ngươi cũng không cần trả a, hắn căn bản cũng không có làm được cái gì."

Lâu Xuân Vũ vẫn là ở lại làm đến ban điểm, bắt kịp tiến độ của những người khác. Thi mẹ buộc nàng phải nhận nửa ngày lương mới để cho nàng đi.

Lâu Xuân Vọng về đến nhà, càng nghĩ càng giận, cảm thấy tỷ tỷ là cố ý, sắp xếp cho hắn đến loại địa phương đó làm công, căn bản chính là lăn lộn hắn.

Lâu Xuân Vọng đem chuyện Lâu Xuân Vũ dẫn hắn đến xưởng trang phục làm công nói cho Lâu mẹ, sau khi Lâu mẹ nghe xong vốn là nghi hoặc, vẫn còn phân vân, cuối cùng oán Lâu Xuân Vũ không hiểu chuyện, nghỉ hè là để cho Lâu Xuân Vọng học tập, sao lại lôi người đi làm công, đệ tử làm công cái gì, nhiệm vụ của đệ tử là học tập tốt.
Lâu Xuân Vũ vừa vào cửa, chống lại ánh mắt của đệ đệ cùng Lâu mẹ, nàng đoán được Lâu Xuân Vọng cáo trạng.

"Mẹ nói con phụ đạo cho hắn học tập, con sao lại lôi đệ đệ đi làm công ở xưởng trang phục?" Lâu mẹ mở miệng chính là chất vấn.

Lâu Xuân Vũ nói: "Hắn nói muốn tiền tiêu vặt, con liền hỏi hắn muốn làm công hay không, một ngày có thể kiếm 100 đồng, hắn nói như thế nào, mẹ hỏi hắn một chút, có phải là hắn tự mình đáp ứng muốn đi hay không."

Lâu Xuân Vọng chột dạ, hắn đúng là đã đáp ứng.

Lâu Xuân Vũ đưa đến 40 đồng, đặt ở trên mặt bàn trước mặt Lâu Xuân Vọng, "Tuy rằng ngươi chỉ ngồi hai giờ, nhưng mà ta đã thay ngươi hoàn thành phần còn lại, đây là tiền lương của ngươi hôm nay."

Nhưng mà sự phẫn nộ của Lâu mẹ vô pháp dẹp loạn, "Ngươi làm dạy thêm, kiếm tiền là thoải mái, ngươi để đệ đệ làm công ở xưởng trang phục, ngươi nói đây là đang giúp hắn, ta làm sao lại không nhìn ra."
"Nếu không thì làm sao, con để hắn lên lớp dạy cho đệ tử sao, dựa vào cái gì, dựa vào thành tích đếm ngược của hắn trong lớp sao?" Lâu Xuân Vũ đi lướt qua bọn họ, đi lên gian phòng của mình trên lầu, nàng hiện tại đặc biệt mệt mỏi, muốn ngã xuống giường ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, Lâu Xuân Vọng ngăn trở trước mặt Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ mắt cũng không nâng lên, hỏi hắn: "Có việc gì?"

"Ta cùng ngươi lên lớp." Lâu Xuân Vọng trải qua một buổi tối suy nghĩ, muốn xem một chút Lâu Xuân Vũ là lên lớp thế nào, hắn không muốn đi làm công ở xưởng trang phục, nhưng mà cũng hâm mộ Lâu Xuân Vũ có thể kiếm tiền, hắn nghĩ theo nàng lên lớp, có lẽ mình xem một chút cũng có thể học được vài thứ.

Lâu Xuân Vũ trầm tư ba giây, nói: "Được, ngươi đi cùng ta."

Lâu Xuân Vọng dùng sức gật gật đầu, đi theo Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ đi xe đạp, hắn ngồi xe buýt, khi chờ xe buýt, Lâu Xuân Vũ đã xuất phát, sau khi đến trạm Lâu Xuân Vũ liền dừng xe đạp ở trạm xe chờ hắn.
Lần đầu tiên Lâu Xuân Vọng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ lên lớp, nhìn thấy nàng đừng liền hai giờ, chưa từng ngồi xuống, nàng ở trên bục nghiêm túc chăm chỉ mà giảng bài, hoàn toàn không cần nhìn sách giáo khoa, còn có thể đồng thời trả lời các vấn đề của đệ tử, phần tự tin kia là đến từ năng lực của nàng.

Mà đệ tử học tập có điểm tri thức nào không thể lý giải, Lâu Xuân Vũ cũng sẽ kịp thời phát hiện, sẽ dùng một phương pháp khác giảng giải qua một lần.

Kết thúc một lớp học này, tuy rằng trong phòng có quạt điện, nhưng mà vẫn rất nóng, sau lưng Lâu Xuân Vũ bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, nhưng mà vẫn không có ảnh hưởng trạng thái lên lớp của nàng, Lâu Xuân Vọng một mực yên lặng mà suy nghĩ một vấn đề, hắn có thể làm cái gì, hắn dường như cái gì cũng làm không được.
Buổi tối, Lâu Xuân Vọng cầm sách ngồi ở trước bàn sách, Lâu Xuân Vũ từ trước mặt hắn đi ngang qua, Lâu Xuân Vọng gọi nàng lại: "Ngươi đi đâu?"

"Đi ngủ a. Ta mệt mỏi." Trên mặt Lâu Xuân Vũ viết ngươi nghĩ thế nào.

"Không phải nói muốn học bổ túc sao?"

"Không phải ngươi nói không cần lên lớp sao, dù sao ngươi hảo hảo học cũng vô dụng, chỉ cần thi lên đại học liền hài lòng, có một văn bằng liền đủ rồi, trong xã hội chỉ nhìn bản lĩnh không nhìn văn bằng, học tập nghiêm túc như vậy làm gì. Không phải mẹ cũng đã nói sao, nữ hài chỉ biết học tập, mọt sách, nam hài tử đầu óc liền linh hoạt, trong xã hội vẫn là nam hài tử dễ tìm công việc." Khóe miệng Lâu Xuân Vũ nâng lên nụ cười trào phúng, những lời này, là từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người lớn ở bên cạnh nói với nàng, thành tích của nàng tốt, liền có người ở trước mặt nói với nàng nữ hài chỉ biết học tập, nam hài tử trưởng thành tương đối có trí tuệ, đến lúc đó liền không biết ai lợi hại hơn. Nàng lúc đó còn nhỏ, không có năng lực phản bác, hiện tại nàng có thể lớn tiếng phản bác bọn họ, những lời đó đều là gạt người.
Nếu như mẹ đối với đệ đệ tự tin như vậy, liền để cho mẹ đến quan tâm tương lại của đệ đệ là tốt rồi.

Lâu Xuân Vọng cầm lấy sách vở, nói: "Xem như ta nói sai rồi, ta không muốn làm công, ta cảm thấy vẫn là nên học giỏi."

"Ha ha." Lâu Xuân Vũ mới không tin. Tin rằng không đến mấy ngày, đệ đệ vẫn là sẽ chứng nào tật nấy, tiếp tục trở lại trạng thái cà lo phất phơ mà sống qua ngày.

Bất quá lúc này, Lâu Xuân Vũ vẫn là ngồi xuống đối diện hắn, kiên nhẫn cầm sách lên tiếp tục từ phần dang dở.

Lần này thái độ của Lâu Xuân Vọng không thể nói là thật tốt, nhưng mà cuối cùng đã chịu nghiêm túc lắng nghe.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Hay là hiện tại liền đem đệ đệ đánh chết a.

Lâu Xuân Vọng: Ta nỗ lực không được sao!
Lâu Xuân Vũ: Không được, ta cảm thấy ngươi không được.

Lâu Xuân Vọng: Ngươi có thể cho ta một chút lòng tin hay không!

Lâu Xuân Vũ: Không thể, hiện tại, đánh chết, liền chôn.

110: Đồng chí, ngươi đây là phạm tội.