Tôn Vị đi tới, nhìn thấy bàn ăn đặt đầy đồ ăn phong phú, không khỏi sửng sốt một chút.
- Bái kiến chưởng môn, quấy rầy ngài dùng bữa rồi.
- Không sao.
Ánh mắt Tôn Vị nhìn về phía người bên cạnh nàng.
- Thì ra Thánh Tử cũng ở đây.
- Tôn trưởng lão.
Lý Nhiên gật đầu ân cần thăm hỏi.
Mặc dù vị này là đại trưởng lão, nhưng Lý Nhiên cũng là Thánh Tử tông môn, không thể đánh đồng với những đệ tử khác được, cũng không cần đứng dậy chắp tay hành lễ.
Tôn trưởng lão cảm thấy có chút kỳ quái, hai lần gần nhất hắn ta tới gặp chưởng môn thì cả hai lần Lý Nhiên đều ở đây.
Trước đây cũng không thấy hai người gặp nhau nhiều như vậy mà.
- Hiện tại chẳng qua mới chỉ là giờ mùi, Thánh Tử không cố gắng tu luyện, tới đây La Sát Phong làm chi?
Tôn Vị dò hỏi.
Lý Nhiên vẫn chưa trả lời, Lãnh Vô Yên đã mở miệng trước rồi.
- Nhiên Nhi gần nhất vô cùng chăm chỉ, tu hành tiến cảnh khá nhanh, Bổn Tọa lo lắng hăng quá hóa dở, mới gọi hắn tới đây nghỉ ngơi một chút.
Lý Nhiên có chút không nín được muốn cười.
Chăm chỉ sao?
Ý ngài là chăm chỉ yêu đương sao?
Có sự tồn tại của Đoạt Thiên Công, hắn chỉ thiếu nước ngày ngày ngủ ngon thôi!
Nhưng mà tiến cảnh khá nhanh ngược lại là thật.
Lãnh Vô Yên âm thầm liếc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý cười.
- Ồ?
Tôn Vị định thần nhìn lại, không thể tin được kinh hô.
- Thánh Tử đã là Kim Đan hậu kỳ rồi sao?

Lần trước thấy hắn vẫn là Kim Đan trung kỳ, một hai ngày ngắn ngủi mà đã đột phá rồi sao?
Tốc độ tu luyện này cũng quá kinh người rồi1
Ngược lại vẻ mặt Lý Nhiên bình tĩnh.
- Có thể là cơ duyên xảo hợp thôi!
Bản thân hắn chính là Kim Đan trung kỳ đại thành, thiên phú dũng mạnh lại có thêm Đoạt Thiên Công, đột phá hậu kỳ đơn giản giống như uống nước vậy.
- mười bảy tuổi đã trở thành Kim Đan, nhưng hơn nửa năm đã tiến vào hậu kỳ! Thiên phú như vậy, quả thực khủng bố!
Tôn Vị xem như cũng hiểu rõ, tại sao Lãnh Vô Yên lại thân thiết với Lý Nhiên như vậy.
Thiên phú mạnh mẽ như vậy, chỉ cần không chết yểu, tương lai chắc chắn là Bá chủ một phương!
- Đều là do sư tôn bồi dưỡng tốt.
Lý Nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng dưới bàn lại lặng lẽ nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh Vô Yên.
Lãnh Vô Yên cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tiểu tử này, quá càn rỡ!
Nàng muốn tránh thoát, nhưng lại tê tê dại dại không làm gì được.
Ngẫm nghĩ dù sao Tôn trưởng lão cũng không nhìn thấy, cũng phá quán tử phá suất đi (*), để mặc hắn tùy ý nắm tay mình
(*)破罐子破摔: Phá quán tử phá suất: Chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó.
- Tôn trưởng lão, ngươi tới tìm Bổn Tọa có chuyện gì vậy?
Nàng lên tiếng hỏi.
- Là như vậy.
Tôn Vị trả lời.
- Tông môn thí luyện sắp phải bắt đầu rồi, không biết lần này là do đệ tử nào dẫn đầu? Trưởng lão các phong cũng đều đang quan tâm.
Tông môn thí luyện.
Là một mắt xích quan trọng để bồi dưỡng đệ tử cho U La Điện.
Ba năm một lần, đều sẽ sắp xếp manh tân đệ tử xuống núi thí luyện, chủ yếu là tiến nhập Thập Vạn Đại Sơn thám hiểm, hoàn thành nhiệm vụ tông môn sắp xếp.
Mỗi lần rèn luyện, đều sẽ sắp xếp một vị sư huynh có kinh nghiệm dẫn đội.
Mặc dù có tính chất hơi giống bảo mẫu, nhưng có thể dẫn đầu phát hiện ra hạt giống có tâm tính, tư chất tốt, thuận tiện kéo về phía mình.
Cho nên trưởng lão các phong đối với việc này vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Lãnh Vô Yên khoát khoát tay.
- Tôn trưởng lão trông coi thế nào rồi tự sắp xếp đi!
Rõ ràng không thèm quan tâm tới chuyện này.
- Rõ, vậy lão thân…
Lúc này Lý Nhiên đột nhiên lên tiếng nói.
- Để ta đi.
- Ngươi?
Hai người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Ngài địa vị Thánh Tử tôn quý, cần phải chuyên tâm tu hành, chuyện này không cần phải bận tâm đâu?
Tôn Vị khéo léo nói.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Gần đây ta tu hành hơi quá mức, đúng lúc mượn cơ hội này điều chỉnh một chút.
- Nhưng mà…
Tôn Vị có chút do dự.
- Hơn nữa, nhập tông mười năm, ta cũng chưa bao giờ tham gia thí luyện.


Thân là Thánh Tử, chung quy vẫn phải làm chút gì đó cho Tông Môn chứ?
Lý Nhiên nói.
Đã nói đến mức này, Tôn trưởng lão cũng đành chịu.
- Vậy chi bằng để chưởng môn bố trí đi.
Lãnh Vô Yên nghiêm túc liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi nhất định phải dẫn đội thí luyện?
Lý Nhiên gật đầu.
- Đệ tử xác định.
Thí luyện là giả, từ hôn là thật.
Đúng lúc mượn cơ hội này, đi từ hôn hôn ước không hiểu ra sao kia!
- Được, vậy Bổn Tọa đồng ý.
 
Đợi đến lúc Tôn trưởng lão rời đi, Lãnh Vô Yên đặt đũa xuống, trầm mặc không nói gì.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói.
- Sư, sư tôn.

.

.
Lãnh Vô Yên không để ý tới hắn.
- Yên Nhi?
- Tiểu khả ái ?
Lãnh Vô Yên thực sự không thể kiềm chế được, xấu hổ và giận dữ nói.
- Ngươi cái đồ háo sắc này, sao cái gì cũng dám nói ra miệng thế hả?
- Bởi vì ngài quá đáng yêu, tình cảm của đệ tử cứ thể bộc bạch ra thôi.
Lý Nhiên tiếp tục phát huy tinh thần không biết xấu hổ.
- Bớt đi! Ngươi nói thật đi, tại sao đột nhiên muốn dẫn đội xuống núi? Trước đây ngươi có chịu khó như vậy đâu.
Lãnh Vô Yên chất vấn.
Con ngươi của Lý Nhiên chuyển động.

- Đệ tử nhớ nhà.
- Nhớ nhà?
- Đệ tử tu hành hơn mười năm, số lần về nhà n có thể đếm được trên đầu ngón tay, muốn mượn cơ hội thí luyện lần này để trở về một chuyến.

.

.

Sư tôn sẽ không trách ta chứ?
- Đương nhiên sẽ không!
Lãnh Vô Yên có chút ngượng ngùng.
- Xin lỗi, là Bổn Tọa trách oan ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn…
- Muốn làm gì?
Lý Nhiên hiếu kỳ hỏi.
- Muốn trốn tránh Bổn Tọa …
Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ.
Lý Nhiên cảm thấy thấy buồn cười.
Sư tôn của mình quả thực rất đáng yêu.
Nhưng mà càng như vậy, cảm giác mang tội trong lòng hắn càng nồng đậm hơn.
Lãnh Vô Yên tin tưởng hắn vô điều kiện, nhưng mà hắn lại năm lần bảy lượt nói dối nàng…
- Quan trọng là chuyện này không thể nói với nàng ấy được!
Lý Nhiên vô cùng bất đắc dĩ..