Cố Phi Âm tìm được công việc ở công viên trò chơi bên cạnh, mặc bộ đồ con gấu phát bong bóng bay cho các bạn nhỏ.

Công việc này thật sự vô cùng thích hợp với cô, mặc một bộ đồ thú bông, đội đầu vào, đừng nói đến răng cửa, cả người đều nhìn không thấy! Điều này đối với cô mà chắc chắn là vô cùng thân thiện rồi. Huống chi lại chỉ là phát bong bóng bay, về tính chất cũng tương tự như phát tờ rơi, không có sự quấy nhiễu của răng cửa, cô cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này.

Đương nhiên cái này cần phải cảm ơn nữ quỷ áo đỏ kia đã thông báo tin tức mới cho cô, bằng không cô nơi nào có thể tìm được công việc thích hợp với mình như vậy.

Chỉ là cô cũng không nghĩ tới, đã phát bong bóng một ngày, bên cạnh thỏ tiên sinh đang đứng gần cô là rất nhiều các bạn nhỏ tập trung, chỉ một tay không đủ phát, các bạn nhỏ còn chen lấn tranh nhau chụp ảnh cùng với anh ta lôi kéo anh ta chơi với mình, còn bên cạnh cô thì rất trống trải không người hỏi thăm, những quả bong bóng đã chuẩn bị còn thừa hơn một nửa, cuối cùng vẫn là thỏ tiên sinh nhìn không được giúp cô phát nó đi, và tất nhiên cũng không có bạn nhỏ nào tìm cô để chụp ảnh……

Đối mặt với bộ dạng của ông chủ đang lắc đầu thở dài, cô thất bại cúi đầu, trong tay cầm 50 tệ tiền công cũng cảm thấy đỏ mặt.

Cô cũng không nghĩ tới phát bong bóng so với phát tờ rới còn khó hơn!

Là cô không đủ nỗ lực sao?

Nữ quỷ áo đỏ cười đến sắp điên rồi, giống như cô không thể hiểu được tại sao lại có chút sợ hãi với bộ dạng của cô gái tóc dài này, luôn cảm thấy hơi thở trên người cô ấy có chút nguy hiểm, làm cho cô có cảm giác rất không thoải mái, không nghĩ tới cảm giác của các bạn nhỏ càng mẫn cảm hơn, cách một lớp vải búp bê cũng không dám tới gần cô ấy.

“Cô đừng cười nữa.” Sắc mặt của Cố Phi Âm có chút nghiêm nghị, “Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của ông chủ nhìn tôi rất quen, tôi có một dự cảm không tốt.”

Nữ quỷ áo đỏ: “Ha ha ha ha ha cô cũng cảm thấy cô sắp bị sa thải rồi?”

Cố Phi Âm: “…… Không đúng, không phải vậy?”

Ma nữ áo đỏ: “Năng lực làm việc như cô, không sa thải cô thì sa thải ai?”

Cố Phi Âm: “…………”

……

Cơm tối vẫn ăn ở bệnh viện, hai món ăn thật sự rất tốt rồi, cô bưng cơm hộp mà tâm sự nặng nề, vừa nghĩ rốt cuộc nên cải thiện công việc của mình như thế nào, công việc tốt như vậy cô một chút cũng không muốn đánh mất, nếu không được chỉ có thể ngày mai đi tìm thỏ tiên sinh thỉnh giáo một chút.

Nghĩ tới trước kia cô làm ma hoàn toàn không có loại áp lực này, đói bụng liền bay đi tìm ác quỷ ăn, cùng lắm thì đánh một trận, đánh không lại thì chạy, huống hồ ăn ác quỷ còn có thể thuận tiện tiếp nhận di sản của anh ta, làm một triệu phú, nơi nào còn cần phải đi tìm việc nữa!

Nhưng hôm nay hổ lạc đồng bằng, thói đời đi ba bước đều phải trả tiền, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.

Cô lại nhìn thấy con ma bị gãy chân kia đang bò trên mặt đất, oán khi trên người anh ta ngược lại càng ngày càng nặng, có xu hướng tiến hóa thành lệ quỷ, biến thành lệ quỷ, thì có thể làm thức ăn cho cô.

Cô liếm liếm môi, lần trước hút âm khí trên người Tất người tốt hương vị tuy rằng không có gì nhưng xác thực là rất no.

Con ma tàn tật đang nằm trên mặt đất chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cả người đều lạnh lẽo.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía nữ quỷ áo đỏ đang lơ lửng giữa không trung, có chút sợ hãi, lại hận không thể cho cô ta lập tức biến mất, lòng tràn đầy oán hận không có chỗ phát tiết. Nếu như không phải tại cô ta, anh sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ mà chết? Nếu anh không chết, bây giờ anh vẫn là tổng giám đốc của Lý thị, vợ anh đang mang thai, đứa con sắp chào đời, anh sẽ có một gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành công, nếu không phải do cô gái này, anh như thế nào lại biến thành bộ dạng ma quỷ như thế này?

Nữ quỷ áo đỏ nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông liền biết anh ta đang nghĩ cái gì, lạnh lùng cười nói: “Triệu Hưng, anh cho tới ngày hôm nay vẫn còn không biết hối cải! Anh cho rằng tôi đã hại anh? Ha, anh đừng quên rằng, anh có được ngày hôm nay đều là dựa vào Lý gia tôi! Nếu không phải tôi mắt chó đuôi mù coi trọng anh, nếu không phải tôi sai lầm khi tin anh, ba tôi làm sao lại đem công ty giao cho anh quản lý?”

“Ba tôi chẳng qua mất có nửa năm, anh liền lên kế hoạch nham hiểm, khi đó tôi mang thai chín tháng, lại trải qua nỗi đau mất cha, anh lại lén lút cùng với Trương Hân Hân ở bên nhau, lên kế hoạch như thế nào đem Lý gia tôi biến thành Triệu gia anh! Anh bị xe đâm chết, là ông trời có mắt, càng là anh gieo gió gặt bão! Hiện giờ Trương Hân Hân của anh cầm tiền của anh đi nuôi dưỡng cẩu nam khác, để cho con anh gọi người khác là ba, cũng là báo ứng anh nên có!”

Nữ quỷ áo đỏ ngửa đầu cười to, một thân màu đỏ càng thê lương hơn, trong tay cô ngưng tụ oán khí mà thành một chiếc roi dài, từng roi hung hăng đánh vào người của Triệu Hưng, đau đến nỗi Triệu Hưng lăn lộn đầy đất, nhưng lại không có sức để phản kháng.

Anh vừa mới ngưng tụ ra một chút lệ khí, rất nhanh đã bị tiêu tan.

Cố Phi Âm lắc đầu tiếc nuối, vùi đầu đem cơm hộp của mình ăn thật sạch sẽ, chuẩn bị trở về ngủ ngon giấc, điều chỉnh cho tốt một chút, ngày hôm sau còn muốn đi làm nữa.

Cô mới vừa vứt hộp cơm, cùng nữ quỷ áo đỏ chào hỏi một cái chuẩn bị đi, lại thấy một chiếc 120 khẩn cấp đưa tới một bệnh nhân, lúc khiêng xuống xe cô thuận tiện nhìn một chút, đừng nói có chút quen mắt, nhìn kỹ, còn không phải là một trong những người bạn nhỏ đã chơi đùa buổi tối hôm trước sao? Hình như tên là Đào Lập Chí.

Cô vốn dĩ không coi là chuyện gì quá to tát, nghĩ nhiều nhất chính là chơi quá khích rồi ngã bệnh, nghỉ ngơi một chút là xong, chỉ có điều khi nhìn thấy có chút bất ngờ, bởi vì lúc trước người bạn nhỏ còn rất sạch sẽ, bây giờ lại có thể có một vòng oán khí vây quanh, hơn nữa từng chút cắn nuốt dương khí của cậu bé.

Cố Phi Âm đến gần hai bước, hít hít mũi nếm thử một chút, ồ, mùi vị có chút quen thuộc? Chẳng qua ăn ngon thật, cô còn muốn ăn thêm hai miếng nữa, bên kia bác sĩ và y tá đã kinh hoảng đẩy xe đi xa rồi.

Đào Lập Chí còn chưa có hoàn toàn ngất xỉu, cậu ta suy yếu trợn tròn mắt muốn duy trì sự tỉnh táo, chỉ cảm thấy tất cả ở trước mắt đều trở nên sương mù mênh mông, trong những người đến người đi, cậu mê mang trông được thấy một cô gái tóc dài, cô đứng ở cách đó không xa, hai mắt nhìn chằm chằm mình, tham lam hít hít cái mũi, giống như cậu ta rất ngon miệng! Dáng vẻ kia còn có chút quen mắt? Cậu sợ hãi nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó gặp phải, hoảng sợ trợn trắng mắt, hoàn toàn hôn mê.

“Không ổn, bệnh nhân mất ý thức!”

“Bác sĩ bác sĩ mau cứu con trai của tôi!”

“Phiền mọi người nhường một chút! Phiền mọi người nhường một chút!”

Trong một trận nhốn nháo hoảng loạn, Đào Lập Chí được đưa vào trong phòng cấp cứu.

……

Buổi tối khi Cố Phi Âm về đến nhà còn đặc biệt đi tới chỗ cô gái hàng xóm và cụ lão nói một chút, nói Đào Lập Chí sinh bệnh nằm viện rồi, không chỉ có sốt cao không lùi, còn dính một thân oán khí, dương khí cũng bị gặm mất một nửa, “Các ngươi có thời gian đi xem đi, tốt xấu người ta cũng bị hai người các ngươi dọa cho bị bệnh, cũng không biết oán khí là ở nơi nào quấn lấy?”

Bà lão: “……”

Cô gái hàng xóm: “……”

Cố Phi Âm trở lại phòng, phát hiện kỹ thuật quét rác của bà lão quả nhiên là hạng nhất, mặt đất đều sạch sẽ dường như không có một chút bụi, cô trải chăn, lại đi nhà tắm cách vách tắm nước nóng, nơi này nếu so với rửa mặt trong WC thoải mái hơn nhiều, dù sao nơi đó nước rất lạnh, nhưng mà mỗi lần muốn tắm phải mất 10 tệ, cô cũng không dám đi mỗi ngày…… Vấn đề việc làm mới là vấn đề cấp bách!

Cả người cô đều ấm áp, buổi tối hẳn là có thể ngủ ngon, nơi nào hiểu được chính mình lại có thể gặp ác mộng bị sa thải, trực tiếp đem cô từ trong mộng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh làm cho cô sợ hãi.

Thật sự rất đáng sợ, lại có thể mơ thấy một giấc mơ không may mắn như vậy!

Cô vỗ vỗ trán, mặc niệm giấc mơ là mơ ngược lại mơ ngược lại, trùm chăn lại ngủ tiếp.

Đào Lập Chí thì càng đáng sợ hơn, sốt cao tới 39,5 độ, thiếu chút nữa làm cho cậu ta sốt đến ngốc luôn, uống không ít thuốc hạ sốt, dịch cũng truyền liên tục, đến nửa đêm mới thật vất vả hạ nhiệt, người rốt cuộc cũng tỉnh táo ăn chút cháo, mắt thấy tình huống ổn định một ít, Đào Lập Chí nghĩ cậu ta đi ngủ sẽ tốt hơn , ai ngờ lúc ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác bên người có gì đó không thích hợp, đặc biệt lạnh, có cảm giác giống như bị thứ gì nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu ta mơ mơ màng màng mở to mắt, thì thấy có hai người đứng trước đầu giường.

Một cô gái trẻ tuổi, trên đầu có vài viên đá.

Một bà lão, trong tay ôm một cây chổi.

Thấy thằng bé nhìn bọn họ, hai người chỉ nhếch môi, lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị ——

“A a a ——ma ma có ma a a a ——!”

“Cứu mạng a!!!”

……

Đào mẹ khóc đến sắp chết, Đào ba cũng rất phiền lòng, cũng không biết con trai của bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trước trở về liền nói có ma, sau đó thì ngã bệnh, vốn là đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ lại bắt đầu nháo, bệnh viện cũng không chịu ở, nói là có ma đi theo muốn hại cậu ta, bảo bọn họ mời hai vị đạo sĩ về đuổi ma.

Vấn đề là trên đời này làm gì có ma? Thật sự là bệnh đến ngốc luôn rồi.

Hai người lo lắng muốn chết, nhưng nhìn sắc mặt của con trai càng ngày càng không tốt, nói chuyện cũng uể oải, sốt cao không hạ được, để động viên con trai, chỉ có thể nhờ người tìm đạo sĩ tới đây trừ tà.

Chuyện này của Đào gia ầm ĩ rất lớn, Tất Hằng lúc nghe mẹ anh nói đến còn rất bất ngờ: “Tiểu Chí xảy ra chuyện gì?”

“Còn không phải là nó tự đi tìm đường chết sao, không cố gắng đi học lại trốn học đi tới cái tòa nhà ma đấy làm gì, đây không phải là trúng tà sao, sau khi trở về thì sốt cao không hạ, nghe nói …… Vật kia còn đuổi theo đến bệnh viện! Cô của con mới mời mấy người đạo sĩ về để trừ tà, đợi chút nữa ta qua đó xem, hy vọng là không có chuyện gì.”

Tất Hằng nghĩ nghĩ, nói: “Con cũng muốn đi xem thử.”

Tất Hằng và mẹ anh ta ăn sáng xong liền đi đến bệnh viện , khi bọn họ đến đó, đạo sĩ cũng tới rồi, đang cầm một cây kiếm gỗ đào chọc chọc khắp phòng; Đào Lập Chí chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính; Đào mẹ Đào ba thảm đến không nỡ nhìn.

Tất Hằng: “……”

Không biết vì cái gì, anh nhớ tới cô gái tóc dài kia, cô ta tuy rằng thoạt nhìn âm trầm, nhưng bản lĩnh tuyệt đối cao cường.

Trước mắt, mấy đạo sĩ vừa nhìn liền biết là giả.

……

Buổi sáng lúc Cố Phi Âm thức dậy bỗng nhiên thấy hai con ma đứng ở mép giường của mình, bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tử khí âm trầm nhìn chằm chằm cô, cũng không chớp mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.

Cố Phi Âm: “……”

Cô gãi gãi tóc, mờ mịt nói: “Có chuyện gì vậy?”

Tâm trạng của hai con ma thoạt nhìn đặc biệt tốt, hình như là ăn no nê nên nhất thời còn chưa tiêu hóa xong, toàn bộ đều oán khí tăng mạnh, cùng muốn phát nổ, cô hít hít mũi, mùi vị quen thuộc làm cho cô có chút hâm mộ: “Hai người ăn hết oán khí trên người bạn nhỏ kia rồi à?”

Hai con ma gật gật đầu không có biểu cảm gì, hiện giờ còn chưa tiêu hóa xong, cả người căng đến khó chịu.

“Vậy hai người vận động nhiều một chút để tiêu hóa, nhìn tôi làm gì?”

Bà lão: “……”

Cô gái hàng xóm: “……”

Hai người nhìn cô chằm chằm với ánh mắt nặng nề, bỏ đi bằng hai chân, lưu lại hai bóng dáng đặc biệt không vui.

Cố Phi Âm cũng không thể giải thích được, chẳng lẽ bọn họ còn muốn nôn ra cho cô ăn hay sao? Vậy cũng không được lịch sự cho lắm.

Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ: Ta đã nghèo như vậy rồi mà các ngươi còn để ý đến vẻ đẹp của ta, hãy yêu chính bản thân ta thôi :)