Ở đây không ít người đã biết cảnh ngộ của Tiễn Chúc phái, có điều bây giờ chưởng môn Chúc Tâm đã đến, lại có thái độ kì quái của Hoành Hư chân nhân, mọi người đều khôn ngoan lựa chọn im lặng.

Ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển qua người Chúc Tâm tiên tử.

Đột nhiên bị sỉ nhục, khuôn mặt vị chưởng môn nhân Tiễn Chúc phái này hết trắng lại đỏ, vẻ xinh đẹp cao quý trước kia biến mất, thay vào đó là vặn vẹo âm trầm.

Trước có Kiến Sầu đối nghịch với Tiễn Chúc phái, sau có Hứa Lam Nhi được bà ta kí thác hậu vọng bị một búa chém ra khỏi tiểu hội, bây giờ còn có Khúc Chính Phong cầm kiếm tàn sát cả phái.

Các đệ tử trong phái dù còn chưa bị diệt sạch, còn có một bộ phận nhỏ sống sót, nhưng Tiễn Chúc phái đã đại thương nguyên khí.

Quan trọng nhất, cũng khiến Chúc Tâm hộc máu trong lòng là “Cửu Khúc Hà Đồ” giấu trong đình đài trên vách núi trong Tiễn Chúc phái.

Bao nhiêu tâm huyết sau một đêm bỗng hóa thành nước chảy về đông.

Bao nhiêu căm hận dồn lên, vì thế Chúc Tâm mới mang quyết tâm cá chết lưới rách trở lại Côn Ngô.

Nếu Tiễn Chúc phái đã không còn gì cả, Nhai Sơn là đầu sỏ gây ra mọi chuyện cũng đừng hòng được sống yên lành.

Chúc Tâm nắm chặt tay, cười lạnh một tiếng: “Chúc Tâm hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, Côn Ngô Nhai Sơn lại cấu kết với nhau bao che gian tà. Vì tư dục bản thân mà bỏ mặc an nguy của ba ngàn môn phái Trung Vực, thậm chí dung túng đệ tử trong môn tàm sát tông môn khác!”

Bao che gian tà?

Dung túng đệ tử trong môn tàm sát tông môn khác?

Lời này có nghĩa là sao?

Toàn bộ mọi người trên quảng trường đều kinh hãi.

{txt thiếu một đoạn ngắn, sẽ bổ sung sau, đại loại là Chúc Tâm nói Khúc Chính Phong giết hết Tiễn Chúc phái}

Không ít tu sĩ thông thường ở đây đều từng nghe đại danh của Khúc Chính Phong, Tiễn Chúc phái nói ra những lời này, ai lại tin tưởng bọn chúng?

Nhất thời có không ít người lên tiếng nghi vấn Tiễn Chúc phái.

Chỉ có các vị chưởng môn và trưởng lão đã biết trước tin tức thì đều giữ yên lặng.

Đệ tử thông thường xôn xao, các trưởng bối sư môn yên lặng, hình thành một sự đối lập rõ nét.

Chúc Tâm thấy thế không khống chế được chính mình, phá lên cười: “Ha ha ha ha, đây chính là danh môn Trung Vực ta! Phù Đạo trưởng lão, Khúc Chính Phong chính là đệ tử của ngươi, đệ tử sống sót trong phái ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn có thể chống chế được sao?”

Phù Đạo sơn nhân cắn một miếng đùi gà.

Hoành Hư chân nhân trầm ngâm một lát, bình thản mở miệng nói: “Chuyện xảy ra bất ngờ, cũng là do bọn ta chưa thể phòng họa từ khi chưa xảy ra, xin Chúc Tâm chưởng môn nén bi thương. Không biết bây giờ Chúc Tâm chưởng môn có tính toán gì?”

“...”

Lời này rõ ràng đã thừa nhận chuyện của Tiễn Chúc phái là thật, người động thủ là Khúc Chính Phong.

Tất cả mọi người vừa rồi còn bàn tán xôn xao bống như đồng loạt trúng một cái tát, toàn bộ tiếng bàn tán dừng lại, yên tĩnh đến mức một chiêc skim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Chúc Tâm biết quan hệ giữa Nhai Sơn và Côn Ngô cũng không tốt như bề ngoài, sao có thể không có hiềm khích? Bây giờ Hoành Hư chân nhân đã đứng ra, chắc hẳn chuyện này đã thành một nửa.

Trong lòng sảng khoái.

Khoái cảm trả thù gần như vặn vẹo khiến nụ cười trên mặt Chúc Tâm cũng trở nên dữ tợn.

”Nợ máu phải trả bằng máu! Tính mạng mấy trăm đệ tử phái ta đương nhiên cũng phải bắt kẻ hành hung bồi thường. Kiến Sầu Nhai Sơn giết đệ tử Trịnh Vân Nhi của ta, phải chết! Khúc Chính Phong Nhai Sơn tắm máu Tiễn Chúc phái ta, phải chết!”

Nợ máu trả bằng máu!

Mọi người chỉ thấy trên gương mặt kiều diễm của Chúc Tâm đã không còn lí trí, chỉ có một cảm giác lạnh lùng làm người khác rất không thoải mái.

Chúc Tâm nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân, âm thanh gần như len ra qua kẽ răng: “Mời Phù Đạo sơn nhân giao ra Kiến Sầu, giao ra Khúc Chính Phong, xử tử tại chỗ để an ủi những oan hồn vô tội của Tiễn Chúc phái ta!”

Xử tử tại chỗ?

Lại có người muốn xử tử mình tại chỗ?

Đến Thập Cửu Châu cũng coi như là đã được một thời gian, đây là lần đầu tiên Kiến Sầu nghe thấy yêu cầu vô lí như vậy.

Lúc này nàng lại cảm thấy buồn cười.

Vị Chúc Tâm tiên tử này rốt cuộc lấy đâu ra sức mạnh mà dám nói ra lời như vậy?

Nàng đứng trên thông thiên lộ, quay lưng về phía Nhất Nhân đài, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Phù Đạo sơn nhân đã chậm rãi ăn hết một cái đùi gà.

Nghe Chúc Tâm nói xong, trên mặt lão vẫn không có biểu cảm gì, có điều vừa đưa mắt nhìn quanh lại nhìn thấy Kiến Sầu đã dừng lại, lập tức cau mày: “Kiến Sầu nha đầu, đi về phía trước, không được quay lại!”

Tiếng quát vang vọng xuyên qua tầng mây lọt vào trong tai Kiến Sầu.

Nàng hơi giật mình, cảm thấy cả người như bị âm thanh này bao phủ.

Nàng bắt gặp ánh mắt Phù Đạo sơn nhân, bẻ không đứng đắn lúc thường bây giờ đã biến thành một sự uy nghiêm.

Đi về phía trước, không được quay lại!

Thời gian chỉ có một khắc, sao có thể lãng phí?

Kiến Sầu hiểu ý Phù Đạo sơn nhân, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, quay lên tiếp tục bước theo thông thiên lộ.Chỉ một câu này, tất cả mọi người đã hiểu thái độ của Phù Đạo sơn nhân.

Xảy ra việc lớn như vậy, khi Chúc Tâm chỉ đích danh yêu cầu Nhai Sơn giao ra Kiến Sầu để xử tử tại chỗ, Phù Đạo sơn nhân lại như không nghe thấy, vẫn dặn Kiến Sầu tiếp tục đi về phía trước.

Rõ ràng là không có ý định để Tiễn Chúc phái vào mắt, rõ ràng là không hề định đáp ứng yêu cầu của Chúc Tâm.

Lúc này cơn giận ẩn nhẫn dưới đáy lòng Chúc Tâm đã lâu cuối cùng bị kích thích bùng nổ.

Bà ta tiến lên trước một bước, ngoài mặt lộ vẻ dữ tợn: “Đây là Phù Đạo sơn nhân phải nhất tâm bao che đến cùng sao?”

”Hắc Phong Động, Tiễn Chúc phái ngươi phái một đám người đến vây giết đệ tử của ta, Nhai Sơn còn chưa tìm Tiễn Chúc phái ngươi tính sổ. Hôm nay ngươi lại dám đến đập cửa? Xử tử tại chỗ? Ngươi có thân phận gì mà dám xử tử tại chỗ tu sĩ Nhai Sơn ta?”

Phù Đạo sơn nhân đứng trên đại điện Chư Thiên cao cao, ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh với Chúc Tâm.

Chiếc đạo bào lôi thôi lúc này lại như phát sáng làm tất cả mọi người không dám nhìn thẳng vào lão, chỉ sợ bị uy áp từ trên người lão phát ra làm tổn thương.

Ngươi có thân phận gì mà dám xử tử tại chỗ tu sĩ Nhai Sơn ta?

Một câu càn rỡ đến mức nào?

Một câu khác người đến mức nào?

Tu sĩ Trung Vực xưa nay chỉ dám riêng tư bán tán về quan điểm như thế, lại chưa bao giờ dám công khai tuyên bố điều này.

Càng huống chi hôm nay chính là tiểu hội Tả Tam Thiên, ba ngàn môn phái đều ở đây, người nói ra lời này còn là Phù Đạo sơn nhân có thể sánh vai với Hoành Hư chân nhân.

Vô số người đồng loạt hít sâu một hơi.

Một hơi thở uy nghiêm gần như lập tức tràn ra.

Nghe thấy tiếng quát này của Phù Đạo sơn nhân, tất cả mọi người đều rùng mình: Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Chúc Tâm tuyệt đối không ngờ Phù Đạo sơn nhân dám nói ra lời này trước mặt bao người.

Bà ta cười lớn một tiếng, đang định cãi lại, không ngờ lúc này từ đám mây phía dưới đột nhiên có mấy luồng hào quang của pháp bảo bay tới, bay vút qua đỉnh đầu mọi người trên quảng trường Vân Hải, không ngờ lại hạ thẳng xuống trước đại điện Chư Thiên.

Mấy luồng hào quang này tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió rít lên chói tai, có điều khi đáp xuống lại có chút không yên.

Mọi người chăm chú nhìn, bốn năm người vừa hạ xuống ai cũng đang bị trọng thương, ông già đi đầu mặt mũi lạnh lùng, mái tóc bạc trắng, máu từ vai từ bụng chảy thẳng xuống quảng trường Vân Hải, nhìn rất kinh người.

Này chẳng phải trưởng lão Nhai Sơn Tất Ngôn thì là ai?

Môn hạ đệ tử Nhai Sơn đều rất kinh hãi.

Tất Ngôn đâm trường kiếm trong tay xuống đất, cố gắng đứng vững, đầu cúi gằm xuống.

”Khởi bẩm Phù Đạo sư bá, Khúc Chính Phong đã trộm kiếm phản bội Nhai Sơn. Tất Ngôn dẫn môn hạ đuổi giết nhưng không địch lại, bị hắn rút kiếm đánh trọng thương, để mất tung tích kẻ phản bội!”

“...”

Phù Đạo sơn nhân không nói nên lời.

Trên quảng trường Vân Hải, tất cả mọi người đều kinh hãi vạn phần.

Trộm kiếm bỏ đi, phản bội Nhai Sơn?

Không ngờ Khúc Chính Phong lại phản bội Nhai Sơn?

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Như một tiếng sét quả thực làm mọi người kích động điên cuồng.

Hôm đó khi Khúc Chính Phong vừa đột phá liền đã phản bội Nhai Sơn, có điều vì hộ sơn đại trận Nhai Sơn có hiệu quả ngăn cách thần thức dò xét, cả Trung Vực không có ai biết được tình hình thực tế, trừ những người đang ở trong hộ sơn đại trận Nhai Sơn và Phù Đạo sơn nhân ở đại điện Chư Thiên.

Người người cho rằng chuyện Tiễn Chúc phái diệt môn chắc chắn liên quan đến Nhai Sơn, thậm chí là được Nhai Sơn ngầm đồng ý.

Nung là, con bà nó chứ, ai mà có thể nghĩ được Khúc Chính Phong lại phản bội Nhai Sơn?

Bây giờ trưởng lão Tất Ngôn bị thương xuất hiện, lại nói rõ chuyện này trước mặt tất cả mọi người.

Người ngoài khiếp sợ không thể tin được, còn các đệ tử Nhai Sơn thì càng khó mà chấp nhận.

Phản bội Nhai Sơn?

Thậm chí rút kiếm với trưởng lão Tất Ngôn?

Tình nghĩa đồng môn mấy trăm năm, hắn sao dám rút kiếm?

Không thể chấp nhận, không muốn chấp nhận...

Kể cả các môn hạ Nhai Sơn cũng tranh cãi với nhau.

Trên quảng trường Vân Hải Côn Ngô hết sức hỗn loạn.

Hoành Hư chân nhân nhìn trưởng lão Tất Ngôn quỳ bên dưới bằng ánh mắt phức tạp. Tất Ngôn còn hết sức áy náy vì sự vô năng của mình.

Thương thế trên người Tất Ngôn quá nặng, Hoành Hư chân nhân chỉ nhìn qua là biết đã bị thương đến tạng phủ, thậm chí ngay cả kinh mạch cũng gãy mấy đoạn, khí huyết bế tắc... Dù chữa khỏi thương thế, tu vi cũng phải thụt lùi vài chục năm.

Thật sự không giống như là làm giả.

Người có nhãn lực đều có thể nhìn ra, chưởng môn trưởng lão các môn phái đều đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ có Chúc Tâm vốn đã chuẩn bị làm khó dễ Nhai Sơn, dâu ngờ đến thời khắc mấu chốt này lại có trưởng lão Nhai Sơn đến báo Khúc Chính Phong đã phản bội Nhai Sơn? Nói Nhai Sơn đã mất tung tích Khúc Chính Phong? Thậm chí chính Nhai Sơn cũng đang đuổi giết Khúc Chính Phong?

”Toàn là nói bậy! Nhai Sơn ngươi sao có thể trùng hợp như thế, sao có thể không đuổi giết được Khúc Chính Phong? Một đám người đánh không lại một tu sĩ mới xuất khiếu? Rõ ràng là muốn che giấu tung tích hắn, cố tình bày mưu nhằm vào Tiễn Chúc phái ta!”

Chúc Tâm không thể chịu nổi, nắm kiếm quát lên.

Tất Ngôn vẻ mặt lạnh lùng, chính là người khó tính nhất trong bốn đại trưởng lão Nhai Sơn, nghe vậy lập tức đứng dậy, nắm chặt trường kiếm trong tay, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều ẩn giấu tức giận vô biên: “Khúc Chính Phong đánh cắp cự kiếm trấn phái của Nhai Sơn ta. Hắn có thể lấy sức một người diệt cả Tiễn Chúc phái của ngươi, Tất mỗ không đánh lại được hắn có gì là lạ? Một Tiễn Chúc phái tầm thường cũng đáng để Nhai Sơn ta dùng Nhai Sơn kiếm bày mưu hãm hại sao?”

”Ngươi!”

Một câu thật là càn rỡ!

Ai cũng không ngờ trong miệng trưởng lão Tất Ngôn, Tiễn Chúc phái còn không bằng một thanh cự kiếm Nhai Sơn!

Nhưng mà...

Hai thanh kiếm Nhai Sơn quả thật cực kì nổi danh: Một thanh Nhai Sơn kiếm dựa vào Nhai Sơn mà sinh trưởng, chính là kiếm của một tu sĩ đại năng Nhai Sơn thượng cổ đã ngộ đạo. Một thanh Nhất Tuyến Thiên, nhất tuyến thông tiên cơ, là thanh kiếm chí tôn muôn đời của Nhai Sơn.

NÓi ra thì hơi khoa trương, nhưng để tính toán một Tiễn Chúc phái mà phải dùng đến một thanh Nhai Sơn kiếm thì đúng là được không bằng mất.

Chúc Tâm tức giận đến toàn thân run rẩy, cuối cùng vẫn không nhịn được, cắn răng nói: “Tiễn Chúc phái ta thế yếu, đương nhiên không đáng để Nhai Sơn dùng kiếm trấn phái hãm hại, nhưng nếu có Cửu Khúc Hà Đồ thì thế nào?”

“...”

“...”

“...”

”Cửu Khúc Hà Đồ?”

Vô số tu sĩ từng nghe đại danh của nó toàn bộ đều kinh ngạc: Tiễn Chúc phái có Cửu Khúc Hà Đồ?

Con sông Cửu Đầu vắt ngang đại địa Thập Cửu Châu, thai nghén vô số sinh linh.

Cửu Khúc Hà Đồ nghe đồn liên quan đến bí mật về sự ra đời của Thập Cửu Châu, ghi lại phương pháp phù lục, có vô số nghiên cứu quý giá của tu sĩ thượng cổ, dính dáng đến hai đạo chính tà, thậm chí có ghi chép về đêm dài thái cổ.

Nghe đồn nếu có bí pháp có thể giải được bí mật của hà đồ liền có khả năng thông thiên triệt địa.

Trước kia có tà ma ở ma địa Man Hoang lấy được hà đồ, lĩnh ngộ ra hàng trăm phép thuật tà ma, làm hại một phương. Sau đó tu sĩ chính đạo giết vào Man Hoang, đoạt lấy hà đồ, tiến hành tìm hiểu.

Giao thời giữa thượng cổ và cận cổ, trước sau có ba vị tu sĩ đại năng là Bát Cực đạo tôn, Lục Diệp lão tổ, Bất Ngữ thượng nhân khám phá được bí mật của hà đồ, từ đó ngộ ra quy tắc của trời đất, phá giới phi thăng mà đi.

Có điều sau đó Cửu Khúc Hà Đồ liền thất truyền, không tìm được tung tích.

Trăm ngàn năm qua, không ít tu sĩ tìm khắp danh sơn, hòng tìm được một chút manh mối từ dấu vết của ba vị tu sĩ đại năng, chỉ tiếc đều tay không mà về.

Thế là rất nhiều, rất nhiều năm trôi qua, không ít người đều cho rằng đây chỉ là một trong vô số truyền kì truyền thuyết của Thập Cửu Châu, thật giả khó phân.

Thậm chí ngay cả Cửu Khúc Hà Đồ có tồn tại hay không cũng trở thành một đề tài tranh luận.

Mọi người tuyệt đối không ngờ hôm nay lại nghe nói về chí bảo truyền kì danh chấn Thập Cửu Châu này từ miệng chưởng môn Chúc Tâm của Tiễn Chúc phái.

Dù là lãnh tụ một phương như Hoành Hư chân nhân nghe nói bốn chữ này cũng cau mày, đáy mắt lộ ra vài phần kinh hãi.

Chỉ có Phù Đạo sơn nhân là vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

”Ý ngươi là Khúc Chính Phong diệt Tiễn Chúc phái chính là để đoạt Cửu Khúc Hà Đồ?”

”Đúng thế!”

Tuy đã nghe thấy sự nguy hiểm ẩn giấu trong giọng Phù Đạo sơn nhân, nhưng lúc này Chúc Tâm cho rằng mình đã nắm được thóp của Nhai Sơn, không có gì phải sợ, thậm chí còn mang khí thế ép người tiến lên trước một bước.

”Mấy năm trước trong hành trình thám hiểm ẩn giới Thanh Phong am, đệ tử Hứa Lam Nhi của ta mang thứ ấy về, ai ngờ lại trở thành nguồn gốc đại họa của Tiễn Chúc phái hôm nay. Nếu nhớ không lầm, hai năm trước Nhai Sơn cũng từng phái Khúc Chính Phong tiến vào ẩn giới, hắn nhất định được biết cơ mật từ ẩn giới, cho nên mới hạ sát thủ với Tiễn Chúc phái ta!”

”Tốt, tốt, tốt!”

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Phù Đạo sơn nhân không ngờ lại cười to, nói liền ba tiếng tốt!

Câu đố như gánh nặng trong lòng đã lâu cuối cùng được cởi bỏ.

Thì ra liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ, thảo nào Tiễn Chúc phái lại càn rỡ như thế.

Nếu nắm chặt hà đồ, đích xác một thời gian nữa liền có thể xưng bá Trung Vực!

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Tính toán khôn khéo đến mấy cũng không chống lại được một kiếm ngang tàng của Khúc Chính Phong.

Một hơi ứ đọng lập tức phun ra, Phù Đạo sơn nhân cười rất lâu mới dần dần dừng lại, ánh mắt đã hoàn toàn lanh giá.

Đột nhiên lão vung tay áo lên, một chiếc túi càn khôn từ trong tay áo bay lên, tự động mở ra. Một thứ từ trong túi càn khôn rơi xuống mặt đất.

Cùng với đó là tiếng quát lạnh của Phù Đạo sơn nhân: “Mời Chúc Tâm chưởng môn xem thứ này!”

Thứ rơi xuống đất lăn mấy vòng rồi dừng lại.

Mọi người chăm chú nhìn, nào phải là thứ gì, đây là một xác chết gần như khô quắt.

Trên người xác chết mặc y phục Tiễn Chúc phái, tứ chi co quắp kì lạ, vẻ mặt xác chết cực kì dữ tợn, dường như khi chết cực kì đau khổ, hai mắt trợn tròn cực kì không tin, không cam lòng.

Dù người đã chết, tử trạng cực thảm, các đệ tử Tiễn Chúc phái vẫn có thể nhận ra được, đây chính là xác của Trịnh Vân Nhi mất tích trước kia.

Vụ án Hắc Phong Động năm đó dở dang, đó là bởi vì xác Trịnh Vân Nhi đột nhiên mất tích, ngay cả Triệu Vân Tấn cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì.

Không ngờ bây giờ lại xuất hiện.

Giữa đám đệ tử Tiễn Chúc phái, nhìn thấy thi thể Trịnh Vân Nhi, Triệu Vân Tấn kinh hãi lui lại ba bước, mặt lộ vẻ kinh hoàng.

Đệ tử Tiễn Chúc phái Giang Linh đứng cách ả không xa lập tức chú ý tới biểu hiện của Triệu Vân Tấn, đang lo lắng nhìn lại thấy Triệu Vân Tấn lộ vẻ bối rối, run rẩy không ngừng, hết sức chột dạ.

Giang Linh chấn động toàn thân, lập tức hiểu ra là chuyện gì...

”Triệu sư tỷ...”

Cô bé muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy một lực đạo đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, một bàn tay tóm lấy cánh tay kéo mình ra khỏi đám đệ tử Tiễn Chúc phái.

Giang Linh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Thẩm Cữu một thân áo trắng.

Sau lưng hắn là hàng chục đệ tử Nhai Sơn.

Bên kia, Nhan Trầm Sa cũng buông tay ra, đệ tử Tiễn Chúc phái Thương Liễu Phàm cũng bị kéo ra như Giang Linh, ngây ngốc đứng bên cạnh Thích Thiếu Phong.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không rõ vừa xảy ra chuyện gì.

Thẩm Cữu cũng không giải thích, vừa buông tay liền cau mày nhìn vào trong.

Thi thể Trịnh Vân Nhi vừa xuất hiện, trong Tiễn Chúc phái đã có mấy người biến sắc.

Ngay cả chưởng môn Chúc Tâm cũng ngây người: Tử trạng này rõ ràng là...

Bất Túc Bảo Điển!

”Môn hạ đệ tử của ngươi rốt cuộc vì sao mà chết, chắc hẳn sẽ không có ai rõ ràng hơn chưởng môn Chúc Tâm ngươi!”

Giọng Phù Đạo sơn nhân lạnh lùng như mang theo vụn băng, đánh cho Chúc Tâm toàn thân run rẩy.

”Trịnh Vân Nhi vô tội, lại chết vì tà thuật. Vừa rồi bản tọa còn nghi vấn, dù sao Trung Vực ta ba ngàn môn phái, mỗi môn phái đều chính tâm phò đạo, tại sao lại có người lĩnh ngộ thứ yêu thuật tà ma trong Cửu Khúc Hà Đồ năm xưa này? Không ngờ ngươi lại không đánh mà khai...”

Chiếc túi càn khôn này được một tu sĩ thần bí nhét vào tay Thích Thiếu Phong, sự tình quan hệ trọng đại, Thích Thiếu Phong lập tức bẩm báo rõ việc anyf với Phù Đạo sơn nhân, thi thể này cũng đến tay Phù Đạo sơn nhân.

Người vì sao mà chết, tất cả mọi người đều có thể dùng linh thức dò xét.

Linh lực trong cơ thể Trịnh Vân Nhi sớm đã tan hết, nhưng ngay cả trong máu thịt cũng không còn một chút linh khí nào sót lại, rõ ràng có chuyện khác thường.

”Đạo của trời, tổn có thừa mà bổ không đủ“.

Đây chính là nguồn gốc cái tên Bất Túc Bảo Điển.

Hút linh lực của người khác làm của mình, rất là âm hiểm hạ lưu.

Tà thuật này kể cả ở Man Hoang đông nam cũng đã thất truyền từ lâu, ai ngờ nó lại xuất hiện trên đỉnh Côn Ngô?

Chuyện đến nước này Chúc Tâm chẳng lẽ còn không biết, mình thông minh một đời, trong chuyện Trịnh Vân Nhi lại để đệ tử của mình qua mặt.

Ánh mắt căm hận nhìn Triệu Vân Tấn.

Triệu Vân Tấn liên tục lui lại, không dám nhìn thẳng bà ta.

Nếu lúc trước chưởng môn trưởng lão các môn phái lớn còn nghi hoặc đối với việc này: Chẳng hạn như người giết Trịnh Vân Nhi cũng có thể là Kiến Sầu Nhai Sơn, bởi vì Kiến Sầu đích xác có khả năng là tà ma ngoại đạo.

Nhưng lúc này nhìn cảnh tượng trước mắt còn có ai không rõ nữa?

Người hạ thủ với Trịnh Vân N tuyệt đối không phải Kiến Sầu Nhai Sơn mà là nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái chột dạ này hi.

Một màn vu oan hãm hại thật hấp dẫn!

Trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh lập tức lăng không tóm Triệu Vân Tấn ném xuống đất: “Lén lén lút lút, còn không mau khai thật ra!”

”Không phải ta giết, không phải ta giết!”

Triệu Vân Tấn lập tức la hoảng lên.

Chúc Tâm sắc mặt xanh mét, không ngờ trong lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, bà ta đã rút kiếm đâm thẳng vào Triệu Vân Tấn.

Phập!

Triệu Vân Tấn còn đang nói nhảm, ngực lập tức bắn ra một chùm hoa máu.

Kiếm khí mạnh mẽ rung động xông thẳng lên linh đài, lập tức phá hủy ý thức ả, sinh cơ tắt ngấm, mất mạng tại chỗ.

”Chưởng môn Chúc Tâm làm vậy là ý gì?”

Cố Bình Sinh đang định thẩm vấn, không ngờ Chúc Tâm lại hạ độc thủ như vậy, lập tức giận dữ.

Chúc Tâm cầm kiếm mà đứng, bộ mặt vặn vẹo, cảm thấy đã đến đường cùng, lúc này phải liều chết một phen.

”Ý gì à? Môn hạ đệ tử của ta vô cớ bị giết, hơn nửa tu sĩ trong phái đều bị tà ma Khúc Chính Phong tàn sát, Nhai Sơn chính là đầu sỏ, các ngươi không đi truy cứu mà lại vu cáo Tiễn Chúc phái ta có yêu tà, Trung Vực này, thiên hạ này cón có công bằng nữa không? Đệ tử Tiễn Chúc phái nghe lệnh, rút kiếm!”

Xẹt xẹt xẹt!

Phía sau Chúc Tâm, gần trăm đệ tử Tiễn Chúc phái, tất cả đều là tâm phúc tín nhiệm của Chúc Tâm được mang tới tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên.

Bây giờ Chúc Tâm ra lệnh một tiếng, lập tức toàn bộ rút kiếm!

Ánh kiếm lấp lánh làm mọi người hoa mắt, trong lòng bốc khí lạnh.

Keng...

Gần như Tiễn Chúc phái vừa rút kiếm, hướng đông nam, hàng trăm thanh kiếm cũng ra khỏi vỏ.

Từ Khấu Khiêm Chi đến Khương Hạ, từ Thang Vạn Thừa đến Nhan Trầm Sa...

Trên quảng trường Vân Hải Côn Ngô, môn hạ Nhai Sơn đều rút kiếm.

Nhất thời kiếm khí ngút trời, mang theo sát ý uy nghiêm.

Cả quảng trường giương cung bạt kiếm.

”Rút kiếm?”

Phù Đạo sơn nhân đứng trên đại điện Chư Thiên, gió lạnh mang sát ý uy nghiêm thổi qua vạt áo rách nát của lão, thân hình ẩn giấu dưới đạo bào lại đứng thẳng như tùng!

Lão đưa mắt nhìn phía dưới, sầm mặt tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng: “Chưởng môn Chúc Tâm có biết ngươi đang rút kiếm với ai không?”

”Hôm nay Tiễn Chúc phái ta không có ý động thủ, chỉ muốn tự bảo vệ mình“.

Chúc Tâm vẻ mặt lẫm liệt.

Trước ba ngàn môn phái trên quảng trường này, bà ta hiệu lệnh rút kiếm, không tin Nhai Sơn dám cậy thế bắt nạt người khác, khi Tiễn Chúc phái đã bị tắm máu lại vẫn dám ngang nhiên động thủ.

”Mấy trăm đệ tử chết oan uổng, Côn Ngô Nhai Sơn đứng đầu Trung Vực ta lại tư dục bản thân mà không thể trả lại công bằng. Nếu không rút kiếm, Tiễn Chúc phái ta há không mặc cho người khác xâu xé?”

”Công bằng?”

Phù Đạo sơn nhân cuối cùng vẫn cười lên.

Có điều tiếng cười này lại làm mọi người bất giác nổi da gà.

Trong tay áo ánh sáng xanh rực rỡ phát ra, hai tiếng “công bằng” vừa nói xong, tay trái Phù Đạo sơn nhân đã giơ lên cao. Một ấn giám màu vàng khắc mây lành lơ lửng chính giữa làn ánh sáng xanh này.

Trung Vực, Hoàng Thiên Giám!

Hơi thở nặng nề như không trung, ánh sáng xanh thì sáng như trời xanh.

Một cảm giác như nối liền trời và đất.

Trong nháy mắt, vô số người đều kinh hãi.

Năm ngón tay già nua đầy nếp nhăn dùng sức, Hoàng Thiên Giám liền bị Phù Đạo sơn nhân nắm trong lòng bàn tay.

Ánh sáng xanh lập tức lan rộng, gần như che lấp cả đại điện Chư Thiên.

Trong ánh sáng, thân hình Phù Đạo sơn nhân trở nên lẫn lộn, chỉ có giọng nói rõ ràng vô cùng: “Ta là trưởng lão chấp pháp Trung Vực, hôm nay liền trả lại ngươi công bằng thật sự!”

Vù!

Linh khí xung quanh chấn động, điên cuồng hội tụ về phía Hoàng Thiên Giám.

Phù Đạo sơn nhân tay cầm ấn giám, từ cao nhìn xuống, giơ tay đập mạnh.

Hoàng Thiên Giám ép xuống, không ngờ lại đón gió lớn lên.

Chỉ ở sau nháy mắt, Hoàng Thiên Giám đã lớn bằng non nửa quảng trường Vân Hải, thân ấn khắc mây lành tỏa ánh vàng rực rỡ điên cuồng rung động mang theo uy thế đáng sợ.

Như núi lở, như núi đè.

Bóng tối nặng nề lập tức bao trùm tất cả các tu sĩ Tiễn Chúc phái đứng bên dưới.

Cảm giác đó không ngờ lại như cả trời ao sụp xuống đầu bọn chúng.

Trong tối tăm dường như có một sức mạnh của trời đất trói buộc tất cả mọi tu sĩ bị bao phủ trong phạm vi tấn công.

Không có người nào có thể tránh thoát được sự trừng phạt đến từ trời đất này.

Chúc Tâm điên cuồng thúc giục tất cả mọi công pháp trong thân thể, từng vết rạn đáng sợ lan tràn trên da, ngay cả đáy mắt cũng biến thành màu đỏ đẫm máu, nhưng...

Không có bất cứ tác dụng nào.

Trốn không nổi.

Bất kể bà ta cố gắng thế nào vẫn không thể di động được một chút: “Không...”

Ầm!

Một tiếng nổ rung trời chuyển đất.

Hoàng Thiên Giám đập xuống, tất cả những tiếng kêu kinh hoàng đều hóa thành hư ảo.

Gần trăm tu sĩ Tiễn Chúc phái bao gồm Chúc Tâm bị đập thành thịt nát.

Máu nhuộm đỏ cả quảng trường Vân Hải.

Trên mặt đất, vô số vết nứt đáng sợ lấy Hoàng Thiên Giám to lớn làm trung tâm, lấy vị trí của đám người Tiễn Chúc phái vừa rồi làm trung tâm, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.

Tiếng nứt như sâu bọ bò vào trong tai tất cả mọi người.

”Tà ma ngoại đạo, bao che kẻ ác, cũng xứng rút kiếm?”

Hoàng Thiên Giám vàng óng phát ra ánh sáng xanh tinh khiết đa thu về trong tay Phù Đạo sơn nhân, phát ra khí tức không gì sánh được.

Phù Đạo sơn nhân đứng trên đại điện Chư Thiên, nhìn vô số tu sĩ xung quanh, nhìn vô số chưởng môn và trưởng lão các môn phái, nhìn Hoành Hư chân nhân bên cạnh, chính khí lẫm liệt.

”Còn có ai muốn rút kiếm với Nhai Sơn ta?”

Giọng nói khàn khàn như sấm sét, mang lửa giận, vang vọng cả Côn Ngô yên tĩnh.