Giữa đêm tối, âm thanh của Kiến Sầu bị gió đêm thổi đi, run rẩy và phiêu linh như những chiếc lá trên ngọn cây cuối mùa thu.

Đã quen nhìn thế giam chìm nổi, thấy nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt giữa các tu sĩ, bây giờ lại nhìn thấy Kiến Sầu như vậy, Phù Đạo sơn nhân đột nhiên có chút không đành lòng.

Lão đương nhiên không giống những đại phu phàm trần cần thông qua bắt mạch mới có thể phán đoán tình hình của một người.

Đôi mắt này chỉ cần nhìn là biết hết mọi chuyện.

"Sơn nhân?"

Kiến Sầu lại gọi một tiếng, mang đầy khao khát.

Có lẽ nàng không phải một người mẹ đạt tiêu chuẩn, mới biết mình có thai mà lại không hề nhớ gì. Đến bây giờ mới thấy cảnh sinh tình, nhớ ra mình đã sắp làm mẹ.

Thời gian từ lúc biết tin đến giờ cũng mới chỉ có mấy canh giờ mà thôi.

Hai tay Phù Đạo sơn nhân chậm rãi buông xuống, lúng túng bật cười ha hả, nói với vẻ mặt thờ ơ như không: "Bắt mạch? Sơn nhân làm sao lại làm cái việc chỉ có người thường mới làm này? Nhóc con, ta nói này, ngươi hỏi sai người rồi".

"..."

Kiến Sầu trở nên chán nản, bàn tay đang bám khung cửa cũng trượt xuống theo.

Ánh mắt trong trẻo của nàng dừng lại trên người Phù Đạo sơn nhân như đang đánh giá xem lão nói thật hay nói dối.

"Sơn nhân thần thông quảng đại, cho dù không biết bắt mạch thì dùng biện pháp khác cũng có thể..."

"Ta đâu biết?"

Phù Đạo sơn nhân vội vàng lắc đầu, con ngươi nhanh chóng đảo quanh, lúc thì nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài viện, lúc lại ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh trên đầu.

"Ai da, sơn nhân ta đêm xem thiên tượng, trăng sao cùng mọc, chính là trên đời này xuất hiện người có phúc lớn. Nha đầu, không biết chừng chính là ngươi đấy!"

"... Sơn nhân, đứa con trong bụng tôi có phải không còn nữa không?"

Kiến Sầu đột nhiên hỏi một câu như vậy, Phù Đạo sơn nhân lập tức chết sững.

Lão ta chậm rãi quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.

Sắc mặt Kiến Sầu vô cùng thê lương, sau khi nhìn thấy phản ứng của Phù Đạo sơn nhân, nàng còn có gì không rõ nữa?

Bãi máu trong quan tài nàng nhìn thấy lúc từ trong quan tài đi ra đột nhiên lại hiện lên trong đầu nàng.

Phù Đạo sơn nhân có phép thuật thần kì nhưng xem ra cũng không thể cứu được con của nàng.

Đứa bé mới đến chưa được hai tháng cứ thế đã rời nàng mà đi.

Đích xác là chỉ có mấy canh giờ.

Nàng thậm chí còn chưa từng có giác ngộ của một người sắp làm mẹ.

Ngắn như một giấc mơ.

Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, trong cổ họng như kẹt cứng ngàn vạn lưỡi dao cạo sắc bén.

Nàng cứng nhắc xuay người đi, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi biết rồi..."

Từng bước một đi về bên bàn, Kiến Sầu một lần nữa ngồi xuống.

Chiếc kéo đặt trong giỏ kim chỉ nhọn hoắt như có thể đâm rách mắt nàng, càng không cần phải nói đến chiếc khóa bạc lấp lánh ánh sáng bên dưới.

Nàng ngơ ngác ngồi, dường như sẽ ngồi đến muôn đời.

Phù Đạo sơn nhân ngoài sân thấy thế thở dài một tiếng xoay người đi, lần nữa chuyển ánh mắt đến người con ngỗng trắng.

Trong nháy mắt lão xoay người đi, từ trong phòng sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng khóc nghẹn ngào đầy kìm nén và ẩn nhẫn.

Chủ nhân của tiếng khóc này dường như đang dùng mọi cách khống chế sự đau buồn thống khổ trong lòng nhưng cuối cùng không khống chế được.

Thế là như nước lũ xô vỡ đê, cuộn sạch hết thảy.

Đang từ lén lút nghẹn ngào đột nhiên biến thành gào khóc thảm thương, nàng như phải trút hết những ấm ức và vô lực của mình ra ngoài.

Nàng phải trải qua việc chồng nàng phản bội, trải qua sự đau khổ mất con, trong một thời gian ngắn không làm sao phục hồi lại được...

Phù Đạo sơn nhân cuối cùng vẫn không quay đầu lại nhìn, chỉ nhảy qua hàng rào ôm con ngỗng trắng đang chạy lung tung vào trong lòng mặc nó liều chết vùng vẫy, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngỗng ơi ngỗng, bây giờ tâm tình sơn nhân ta không được tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng giãy giụa, nếu không sơn nhân đành phải ăn sống ngươi vậy".

Cả người con ngỗng trắng run lên, cái cổ thon dài lập tức rõ xuống không dám nữa động nữa, dường như nghe hiểu Phù Đạo sơn nhân nói gì.

Phù Đạo sơn nhân mới hài lòng vuốt lông con ngỗng.

"Ngỗng ngoan, ngỗng ngoan. Làm súc sinh thật tốt, những chuyện vui buồn tan hợp của con người này, ngươi đều có thể không hiểu..."

Lão ta vuốt một cái, con ngỗng trắng lại run lên một lần, suýt nữa bị giày vò đến phát điên.

Không biết trải qua bao lâu, trăng sao trên trời đều chậm rãi di chuyển vị trí.

Tiếng khóc trong nhà cũng dần dần ngừng lại.

Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa nhà.

Kiến Sầu từ bên trong chậm rãi đi ra, đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Sơn nhân, vừa rồi ngài nói muốn nhận tôi làm đồ đệ, lời này có phải là thật không?"

Phù Đạo sơn nhân đoán nàng đã đỡ hơn nhiều rồi, có điều chuyện thu đồ đệ lại không thể tùy tiện như vậy.

Lão nói: "Vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi không đáp nửa câu, có thể thấy ngươi không muốn bái ta làm thầy một chút nào. Nhưng bây giờ ngươi lại thay đổi ý định, vậy sơn nhân liền hỏi ngươi một câu, ngươi bái ta làm thầy là muốn làm gì?"

"Cầu tiên vấn đạo". Kiến Sầu trả lời chắc nịch.

Phù Đạo sơn nhân cười, không tin một chút nào: "Là cầu tiên vấn đạo hay là đi báo thù?"

Kiến Sầu không nói nữa.

Đã khóc một trận, viền mắt nàng đỏ hồng, ánh trăng sáng và sương trắng mênh mông hắt vào đáy mắt lấp lánh của nàng, nhất thời lại có vài phần đẹp tươi khó nói.

"Cũng không phải ta không muốn thu ngươi làm đồ đệ, chỉ có điều nếu ngươi vào môn của ta, tu đạo của ta chỉ để báo thù, không nói trên đường tu luyện sẽ không tiến được một tấc, cho dù có tiến triển thì sau này cũng sẽ gặp phải tâm chướng vì chuyện hôm nay. Tâm chướng không giải, tầm tiên vấn đạo có khác nào một chuyện cười?"

Phù Đạo sơn nhân nói những lời này một cách đứng đắn và nghiêm túc hiếm thấy.

Con đường của tu sĩ thường tràn ngập gian khổ và hiểm trở.

Trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, đa số là phàm phu tục tử, người có đại trí tuệ, đại thành tựu không có bao nhiêu. Trong một vạn tu sĩ Luyện Khí kì may ra có thể có mười người lên được Trúc Cơ kì, nhưng trong mười tu sĩ Trúc Cơ kì lại không nhất định có một người tu luyện đến Kim Đan kì.

Tu hành vốn chính là chuyện vạn người chưa được một người, không thể xuất hiện một chút sai sót nào, yêu cầu đối với thiên phú và tâm tính đều cao khác thường.

Với tâm tính của Kiến Sầu lúc này quả thực không thích hợp với con đường đó.

Lúc trước Phù Đạo sơn nhân lên tiếng thăm dò Kiến Sầu chỉ vì bị sự thành tâm của nàng làm cảm động, lại thêm có một chút duyên pháp với Kiến Sầu cho nên mới muốn thu đồ đệ.

Tâm tính có thể quyết định sự thành bại của một người.

Kiến Sầu gặp đại nạn vẫn có thể thi thoảng nở nụ cười, thậm chí nói ra một câu "Tôi sẽ là người thứ hai", Phù Đạo sơn nhân không phải là đã hiểu rõ ý trời, hoàn toàn không còn tình người, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được lòng dạ Kiến Sầu thế nào.

Còn một câu "Nếu thế tôi sẽ giết hắn" lại có một sự cứng rắn lạnh lùng đặc thù của người tu hành, gần như thiên đạo.

Nếu không có tâm chướng, lão thu nàng làm đồ đệ biết đâu sẽ có thành tựu lớn.

Đáng tiếc...

Phù Đạo sơn nhân đã định triệt để vứt bỏ ý nghĩ thu Kiến Sầu làm đồ đệ.

Tuy nhiên một phút sau đó...

"Con ngỗng trắng này cho ngài, ngài nhận tôi làm đồ đệ".

Kiến Sầu từ dưới mái hiên đi ra, đứng lại trước mặt Phù Đạo sơn nhân, giọng nói bình tĩnh mà tỉnh táo.

Nếu không phải bởi vì lúc này hai người họ đang ở trong ngôi làng dưới thung lũng này, nếu không phải hết thảy xung quanh quá mức rách nát, nếu không phải bởi vì Kiến Sầu đứng trước mặt mình chỉ có trâm gai váy vải...

Phù Đạo sơn nhân quả thực cho rằng lời nàng vừa mới nói hẳn phải là "Kiếm mộ của vạn thế tiên hoàng cho ngài, ngài nhận tôi làm đồ đệ".

Nói đùa à?

Một con ngỗng trắng tầm thường?

Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn con ngỗng trắng đang bị mình ôm trong lòng, vẻ mặt căm giận.

"Sơn nhân trong mắt ngươi là kẻ dung tục đến mức đó sao? Ta giống một kẻ thèm muốn những món lợi nhỏ nhặt vậy sao? Tu đạo là đại sự! Sơn nhân ta năm xưa một cây gậy trúc chống khắp mười chín châu lục đạo, người người thấy ta đều phải khấu đầu gọi một tiếng gia gia. Một người lợi hại như ta, không ngờ ngươi bái ta làm thầy lại chỉ có một con ngỗng trắng? Thật sự là ép người quá đáng!"

Hai lỗ mũi dường như sắp phun ra khói, Phù Đạo sơn nhân trợn mắt nhìn Kiến Sầu suýt nữa rách khóe mắt.

Nói xong, cơn giận dữ của lão dường như đã tới đỉnh điểm, giơ con ngỗng trắng trong lòng lên đập xuống đất: "Ít nhất cũng phải hai con!"

"..."

Kiến Sầu yên lặng nhìn Phù Đạo sơn nhân, trong ánh mắt toàn là một loại khinh thường khó diễn tả.

Người này thật là...

Làm mọi người không xem thường cũng không được.

Kiến Sầu cũng không biết rốt cuộc nên hình dung cảm nhận trong lòng mình thế nào. Nàng yên lặng rất lâu mới thoát được ra khỏi tâm tình kì lạ này, nói: "Bây giờ ngỗng nhà tôi đã chạy hết rồi, không có con thứ hai. Có điều tìm ngỗng là chuyện đơn giản, sau này Kiến Sầu nhất định sẽ tìm một con nữa cho ngài".

"Như thế còn tạm được".

Phù Đạo sơn nhân hừ một tiếng, xem như hài lòng.

Lão nhìn con ngỗng vừa bị đập xuống đất. Lúc này nó đang ngơ ngác như thể hoàn toàn không hiểu vì sao trước đó mình đang "được sủng ái"Như vậy mà đột nhiên lại bị đày vào "Lãnh cung".

Phù Đạo sơn nhân vội vàng cúi xuống ôm con ngỗng trắng đó lên.

Vừa rồi cần lấy khí thế nên phải ném con ngỗng xuống, tuy nhiên lão đã giở thủ đoạn bảo vệ, nó nhất định sẽ không có vấn đề gì, chỉ mong nó đừng hoảng sợ quá mức.

Lão không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói với Kiến Sầu: "Vậy chúng ta cứ thỏa thuận như thé. Ngươi làm lễ bái sư đi!"

"Lễ bái sư?"

Kiến Sầu chỉ thấy một số thủ đoạn thần kì của lão ta lúc đi đường, biết người này không phải người thường, nhưng rốt cuộc phải hành lễ bái sư thế nào, có cái lễ tiết đặc thù gì không thì nàng lại hoàn toàn không biết.

Nàng không ngại học hỏi: "Còn phải mời sơn nhân chỉ dẫn".

Con ngỗng trắng trong lòng Phù Đạo sơn nhân quả thực đã quá kinh hãi nên biến thành một con ngỗng ngốc nghếch không có phản ứng gì.

Phù Đạo sơn nhân lo lắng không thôi, thở dài một hơi nói với Kiến Sầu: "Ngỗng nhà ngươi còn có trí tuệ hơn ngươi. Lễ bái sư có gì mà chỉ dẫn? Dập đầu ba cái là được".

Nói rồi vẻ mặt lão ta lại đột nhiên nghiêm túc.

Một tay không phải ôm ngỗng nắm gậy trúc chống mạnh xuống đất.

Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt vang lên, một vòng sáng màu lam đậm lấy gậy trúc làm trung tâm lan rộng ra xung quanh như một gợn nước, cuối cùng lan rộng đến một trượng ba thước sáu tấc thì dừng lại.

Sau khi dừng lại, vòng sáng chỉ tồn tại ba nhịp thở rồi dần dần biến mất như chìm xuống mặt đất.

Kiến Sầu cùng Phù Đạo sơn nhân, ơ, còn cả một con ngỗng trắng nữa, đều ở trong vòng tròn này.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ một thủ đoạn thần kì như vậy.

Trong nháy mắt đó, trên mặt Phù Đạo sơn nhân dường như bao phủ một quầng sáng, nói: "Bái đi!"

Thiên địa quân thân sư, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Đao lý tôn sư trọng đạo, Kiến Sầu hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng cảm giác này cũng rất kì lạ, chính mình không ngờ cũng phải có sư phụ, hơn nữa cũng phải bước lên tiên đạo?

Nâng vạt váy vải thô phái trước lên, Kiến Sầu quỳ xuống đất, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, lòng bàn tay úp xuống hạ thấp xuống trán rồi cúi người bái lạy.

Trăng tà gió mát.

Bóng cây dao động.

Cùng với động tác quỳ lạy của Kiến Sầu, lòng bàn tay úp xuống tự nhiên cũng dán vào mặt đất ẩm ướt trong sân.

Mặt sân đất lạnh buốt, giống như lòng nàng lúc này sóng gió không lay động.

Nếu nói diệt tuyệt lục thân là chém hết trần duyên, như vậy có lẽ lúc này chính nàng cũng được coi như là đã chém hết trần duyên.

Nàng không cha không mẹ, không biết mình từ nơi nào đến, lại càng không biết sau này phải đi về nơi đâu. Phu quân đã phản bội nàng mà đi, hài nhi còn chưa ra đời trong bụng đã không còn có cơ hội gọi nàng là mẹ nữa.

Trời đất tuy lớn, lại không có người nào, vật nào, chuyện gì có thể làm nàng quyến luyến nhớ nhung nữa.

Cảm giác này... trống trải, tịch liêu.

Quỳ lạy, khấu đầu, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.

Trong nháy mắt lễ bái sư hoàn thành, một quầng ánh sáng nhạt mênh mang đột nhiên sáng lên, lấy Kiến Sầu làm trung tâm lan nhanh ra xung quanh.

Ánh sáng rất nhạt, có một cảm giác hỗn độn, nhờ nhờ yếu ớt không hề rõ ràng.

Nhưng trong đêm tói này đã quá đủ để thấy rõ.

Đó là một hình bát giác rộng khoảng một trượng, bên trên có đường nét dọc ngang bốn hướng đan xen phân chia hình bát giác thành vô số ô vuông nhỏ, thoạt nhìn như một bàn cờ tám cạnh.

Sau khi Kiến Sầu đứng dậy, hình vẽ bàn cờ bát giác này lại dần dần biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Vừa rồi đó là..."

Kiến Sầu chưa bao giờ thấy cảnh tượng kì diệu như vừa rồi, dường như do lễ bái sư đã hoàn thành nên hình vẽ này mới xuất hiện.

Nàng nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân, lại thấy vẻ mặt lão đang ngây ngốc.

Lúc này Phù Đạo sơn nhân có cảm giác như đang nằm mơ.

Con ngỗng trắng cuối cùng cũng phản ứng lại, từ trong lòng lão nhảy ra ngoài, vậy mà lão lại không thèm nhìn lấy một cái: "Một trượng... Vạn tượng đấu bàn rộng một trượng?"

Vạn tượng đấu bàn?

"Đó là cái gì?" Kiến Sầu tò mò hỏi.