Chương 301:

Nam Thiên Khải Trầm mặc lại ôm quyền nói:

"Cung chủ, ngài như vậy là làm khó cho tại hạ rồi, dù là Nam Thiên Cung có gom hết tài nguyên cũng không thể lấy được số lượng đó cho ngài, tuy nhiên Nam Thiên Cung ta có một thứ sẽ làm ngài hài lòng."

Hàn Vũ Thiên thở dài hơi vuốt vuốt cằm nói:

"Hải Tộc ở trong di tích thần linh đã lâu, hẳn là có nhiều bảo vật lắm nhỉ? Vậy nếu ngươi đưa ra một món bảo vật làm hài lòng ta thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua."

Nam Thiên Khải biết Hàn Vũ Thiên sẽ không thay đổi lời của mình, hắn cũng chỉ đành lấy ra một túi trữ vật rồi ném ra năm kiện bảo vật ở bên trong, dị tộc vừa nhìn liền tròn mắt kinh ngạc không biết bản thân mình có bị hoa mắt hay là không đây, một giọt nước tinh khiết tản ra thủy chi lực lượng sơ khai gọi là Chân Thủy, cái thứ hai tản ra hoàng uy không thua kém là một cây định ba Hoàng Đỉnh phẩm cấp Bán Thần, món thứ ba là một cái lô đỉnh chuyên dùng luyện hóa những vật hàn tính tên Huyền Âm Lô, thứ tư là một cây trường côn màu xanh biếc gọi là Thiết Thủy Thiên Côn, vật phẩm cuối cùng chỉ đơn giản là một cái bình ngọc Thủy Vân.

Tất cả dị tộc trố mắt mà nhìn năm kiện bảo vật ở giữa không trung, toàn bộ đều là thứ mà bọn họ có mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng thật không ngờ Nam Thiên Cung nói lấy ra liền lấy, lại còn là năm kiện chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Hàn Vũ Thiên đôi mắt híp lại quan sát một chút lại cười nói:

"Năm món bảo vật này đúng là bất phàm, nhưng không có tác dụng với bản cung chủ, xem ra Nam Thiên Cung đã không thật lòng muốn cầu hòa rồi."

Nam Thiên Khải trầm mặc lại cắn răng vung ra một viên lam thạch, tinh thạch lam sắc vừa hay có thể giúp Thanh Tuyền thăng tiến về mặt thực lực, cãi thiện được năng lực thủy hệ.

"Đây là Huyền Thiên Lam, đây là thứ cuối cùng ta có thể đem ra."

Nam Thiên Khải ánh mắt tràn đầy nuối tiếc, Hàn Vũ Thiên định giơ tay bắt lấy thì một đạo thanh âm vang lên:

"Dừng tay, vật này là của bổn thiếu chủ."

Một thiếu niên tuấn tú từ phương xa bay tới, theo sau còn có hai lão già hộ vệ tu vi thượng vị Đạo Tổ, Nam Thiên Khải thấy người đến liền cau mày nói:

"Nam Phong, ngươi đến làm gì?"

Thiếu niên tên Nam Phong lao tới đã bắt lấy Huyền Thiên Lam giữa không trung, hắn hất cằm cao ngạo nói:

"Đây là thứ giúp ta đột phá Đạo Tổ, ngươi lại đem đi trao đổi với tên phế vật này? Thật không sợ bổn thiếu chủ nói với phụ thân lấy đầu ngươi sao?"


Nam Thiên Khải biến sắc lập tức nhìn sang Hàn Vũ Thiên xem thần sắc của hắn, nhưng Hàn Vũ Thiên vẫn bình lặng với tư thế giơ tay chuẩn bị bắt lấy Huyền Thiên Lam trước đó.

"Nam Phong, ngươi là thiếu chủ không có nghĩa là ngươi có quyền hành mà ra lệnh cho ta, Nam Thiên Khải ta là đại diện cho Nam Thiên Cung hành sự, nếu ngươi đến phá đám nói không chừng ngay cả Nam Thiên Cung Chủ cũng không cứu được ngươi."

Nam Thiên Khải âm thanh có một chút băng lãnh nhìn lấy Nam Phong, tên nhóc này nếu không phải là hài tử duy nhất của Nam Thiên Cung Chủ thì Nam Thiên Khải hắn sớm đã chộp cho nó thành bã, chứ đâu để Nam Phong nói ra mấy lời ngu ngốc này.

Nam Phong không tỏ ra sợ hãi ngược lại còn kiêu ngạo nói:

"Phụ thân của ta không đơn giản, dù toàn bộ cao tầng Nam Thiên Cung hay là gia gia ra mặt cũng không thể ép phụ thân ta động vào ta được, Nam Thiên Khải ngươi phải biết điều đó chứ, chuyện bản thiếu chủ từng làm là làm nhục và giết chết một tộc nữ của long nhân tộc còn được bỏ, nói gì đến chỉ là ngăn cản một tiểu cẩu lấy bảo vật của mình, đúng không?"

Nam Phong quay đầu nhìn Hàn Vũ Thiên nói ra hai từ tiểu cẩu rất rõ ràng, làm cho toàn bộ dị tộc và người của Vạn Niên Cung không rét mà run, Nam Thiên Khải cũng không còn bình tĩnh như trước mà bạo phát tu vi tới cực hạn, Nam Phong kinh ngạc nói:

"Ngươi định động thủ với ta sao?"

"Ngu ngốc!"

Nam Thiên Khải lao đến ôm lấy Nam Phong liền có một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Nam Thiên Khải bay ra ngoài trong tay thì ôm lấy Nam Phong.

Hàn Vũ Thiên đứng ở không trung còn chưa có động thủ, mà chính là Hàn Tôn, Thanh Tuyền, Uy Lân và Lôi Linh, một đòn vừa rồi nếu không phải là Nam Thiên Khải đỡ lấy thì tên Nam Phong sớm đã thành thịt vụn.

"Hóa thành bản nguyên đi."

Hàn Vũ Thiên ném Cửu Hàn Kiếm lên không trung, Thanh Tuyền hóa thành dòng nước, Uy Lân hóa thành ngọn lửa, cùng với lôi linh ngay lập tức quấn lấy trường kiếm giữa không trung, Cửu Hàn Kiếm xoay vài vòng trên không trung Hàn Vũ Thiên chỉ tiện tay bắt lấy rồi giơ kiếm ra sau.

"Tuyệt Mệnh!"

Một đạo cửu thải kiếm ý được chém ra tạo thành áp lực cực lớn đối với toàn bộ những kẻ có mặt tại đây, một chiêu còn vượt qua Uy Quốc mà Hàn Vũ Thiên thường dùng tới, Nam Thiên Khải kinh sợ thân hình chớp động đã né xa mấy ngàn đạm, hắn biết bản thân không thể tránh nên chỉ lui xa ra chuẩn bị cho đòn ngăn cản.

"Nam Thiên Thần Ý, Hải Nạp Bách Xuyên."

Mặt nước phóng lên vô số thủy trụ như trăm sông đổ về biển, lấy Nam Thiên Khải làm trung tâm dung nhập vào trường thương của hắn, sau đó nhất kích chém ra cũng có thể so với uy thế của Tuyệt Mệnh.

Nam Phong ở phía sau Nam Thiên Khải thì toàn thân mô hôi lạnh, bản thân hắn không ngờ được mình lại chạm phải một tên sát thần cỡ này, khi nhìn lấy hai chiêu thức kinh khủng này đối cứng thì Nam Phong đã không còn sức để đứng lên nữa.



Giao chiến kinh thiên xé toạt không gian hư vô làm cho những kẻ có tu vi yếu ngay lập tức bị hút lấy, một vài người không may mắn đã bị hút vào hư vô, tuy không biết bọn họ sẽ bị đưa đến đâu, nhưng cơ hội sống trong không gian hư vô của những kẻ kia rất ít, chỉ có thể dựa vào vận may của họ.

"Nam Thiên Cung, các ngươi xem như cũng có thực lực, nhưng mà nếu Vạn Niên Cung bỏ ra đại giới thì chưa chắc sẽ để cho các ngươi còn tồn tại ở Thiên Vực."

Thất Bảo Thần Chủ đứng ở nơi đó thản nhiên đối đầu với Bách Xuyên, Nam Thiên Khải cũng không có nghi ngờ thực lực của Hàn Vũ Thiên nữa, một kích vừa rồi là hắn thất bại.

Tuyệt Mệnh xuyên phá đại hải hướng thẳng tới Nam Thiên Khải bên này, hắn không còn cách nào khác ngoài tế ra một kiếm Tổ Khí đỉnh cấp rồi cho tự bạo mới có thể triệt để ngăn cản công kích của Hàn Vũ Thiên.

"Từ khi nào?"

Nam Thiên Khải kinh hãi quay đầu nhìn lại thì Hàn Vũ Thiên đã ở sau lưng Nam Phong, một cước từ phải quét ngang đá thẳng vào đầu của Nam Phong làm hắn văng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt nước đến khi lướt một đoạn dài vài ngàn dặm đập vào một hòn đảo mới dừng lại, chỉ một kích đã khiến cho xương cốt của Nam Phong trực tiếp vỡ nát.

"Ngươi dám!"

Hai lão già bảo hộ thấy thiếu chủ bị đánh thành ra thế này liền tức giận lao tới, nhưng lại có một đầu hỏa diễm trường xà đột nhiên siết chặt khống chế hai lão, người ra tay là Hỏa Thái Cực không sai, hắn hiện tại đã trở về bộ dáng trung niên, hẳn là đạt được kì ngộ của Hàn Vũ Thiên đã có đột phá.

Hỏa Thái Cực ôm quyền với Hàn Vũ Thiên nói:

"Bái kiến ân nhân."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng nhìn về phía Nam Phong cười nói:

"Vừa rồi là ngươi sủa phải không?"

Nam Phong trên đất run rẩy cơ thể muốn trốn nhưng xương cốt sớm đã vụn vỡ, bất luận thế nào cũng không còn đường thoát thân, hắn nhìn tới Nam Thiên Khải rống lớn nói:

"Thúc thúc cứu ta!"

Nam Thiên Khải bùng nổ tu vi hướng tới Hàn Vũ Thiên mà vung ra công kích, Hàn Vũ Thiên đôi mắt phóng ra lam quang tạo thành tinh thần lực kinh người bắn tới, Nam Thiên Khải kinh ngạc dùng tay tụ tinh thần lực ngăn lại.

"Ngươi vậy mà còn có thể dùng tinh thần lực tới mức này?"


Hắn không ngờ được kẻ trẻ tuổi này lại sở hữu thiên phú biến thái mức này, thực lực và thủ đoạn bên ngoài cũng đủ làm cho kẻ như Nam Thiên Khải kiên dè, vậy mà còn thêm công kích tinh thần có thể nói là đáng sợ.

Hàn Vũ Thiên ngưng tụ hai đoàn tử bạch trong lòng bàn tay cười nói:

"Chỉ là thủ đoạn nhỏ, bản cung chủ cho ngươi xem thứ hay hơn, Thất Sát Phá!'

Hai đoàn tử bạch lao tới như đạn, Nam Thiên Khải vung thương chém ra lam quang cùng với thất sát khí va chạm, nhưng hắn đột nhiên văng ra ngoài cơ thể xuất hiện vết thương, ở trong ngũ tạng cũng nhận lấy đau đớn kịch liệt.

"Nội lực?"

Nam Thiên Khải phun một ngụm máu nhỏ ra lại cảnh giác hơn mấy phần, Hàn Vũ Thiên bỏ qua Nam Thiên Khải hướng tới Nam Phong lao tới, nhưng mà Nam Thiên Khải sao có thể để Hàn Vũ Thiên động vào đứa con duy nhất của huynh trưởng mình, cơ thể hắn chớp động mượn nhờ mặt nước mà độn thủy đuổi theo.

"Cút."

Thanh Tuyền đột nhiên hóa thành hình người một cước đạp thẳng xuống mặt nước làm cho nước bắn tung tóe ngăn cản thủy độn của Nam Thiên Khải.

"Tránh ra!"

Nam Thiên Khải vung thương đánh bay Thanh Tuyền lại toàn lực lao đến như điên, Uy Lân và Lôi Linh ở trên không trung sớm đã chuẩn bị, chỉ chờ Nam Thiên Khải mất cảnh giác.

"Viêm Lôi Bá Thần!"

Hỏa và lôi hai thuộc tính với sức công phá mạnh nhất lao thẳng tới Nam Thiên Khải, tuy không uy hiếp được đến tính mạng của hắn, nhưng bản thân hắn nhất định sẽ phải nhận lấy tổn thương, Hàn Vũ Thiên một chân chạm lên hòn đảo đã làm lòng của Nam Thiên Khải như lửa đốt, không còn quan tâm tới đạo công kích kia đang tới.

"Ngươi đừng qua đây, cha của ta là Nam Thiên Cung Chủ, ta là con trai độc nhất của ông ấy, nếu ngươi giết ta thì Nam Thiên Cung sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trả thù đâu."

Nam Phong cố dùng sức lết thân tàn của mình về phía sau, cơn đau kịch liệt cũng không bằng đôi mắt âm lãnh của kẻ trước mắt.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: