Chương 303:

Hàn Vũ Thiên một bước tiến lên lại bị Nam Thiên Hồng ngăn cản lại, hắn nhìn Hàn Vũ Thiên lại ôm quyền nói:

"Vạn Niên Cung Chủ, Nam Phong có thể chết, nhưng đừng diệt đi hồn phách của nó được chứ?"

"Huynh trưởng..."

Nam Thiên Khải cau mày cũng biết rằng đây đã là lựa chọn cuối cùng, dây dưa thêm với Vạn Niên Cung chỉ gây thêm tổn thất cho dị tộc, bao gồm cả Nam Thiên Cung ở bên trong cũng sẽ bám lấy phiền phức không nhỏ, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:

"Có thể, nhưng linh hồn của hắn cũng phải nhận lấy một chút thống khổ, ngươi thấy thế nào?"

Nam Thiên Hồng cau mày nói:

"Loại thống khổ như thế nào?"

Hàn Vũ Thiên cười nham hiểm nói:

"Mỗi một lần thực lực hay tu vi hắn tăng lên dù chỉ là một tia nhỏ, thì sẽ nhận lấy băng hàn bám vào linh hồn chịu phải âm hàn quấy nhiễu, xem như là trừng phạt vì dám ngông cuồng."

Hắn đương nhiên biết Nam Thiên Hồng sẽ không từ bỏ con đường sống cho Nam Phong, giữ lại hồn phách về sau chế tạo một bộ nhục thân khác, lại đưa hồn vào thì Nam Phong cũng xem như sống lại, nên Hàn Vũ Thiên cũng không có để cho Nam Phong yên ổn mà sống, loại âm hàn bám vào linh hồn là loại đáng sợ nhất trong thủ thuật phá hồn, không gây đau đớn quá nhiều nhưng lại mang lại cảm giác khó chịu tới cùng cực.

Nam Thiên Hồng vung tay có một cổ lực lượng quấn lấy Nam Phong tới, Hàn Vũ Thiên một quyền đấm tới đã đánh chết Nam Phong, nguyên hồn hắn bay ra còn chưa kịp chạy đã bị bắt lại không thể chống cự, Hàn Vũ Thiên điểm lên linh hồn của Nam Phong một ấn hoa tuyết rồi trả hắn về với Nam Thiên Hồng.

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Nam Thiên Hồng nói:

"Các ngươi lấy ra số lượng tài nguyên gấp 7 lần lúc trước của các tộc mà bản cung chủ đã nhắc nhở, đừng tưởng rằng rời khỏi lãnh địa của Vạn Niên Cung là sẽ được an toàn, dù cho trốn ở Yêu Hoàng, U Minh hay Cổ Lâm, bản cung chủ cũng sẽ tru di hết những kẻ bỏ chạy."

Hắn nói xong lời này liền vung tay tạo thành luồng sáng màu xám nhạt nổ vang trên trời, Vạn Niên Cung khi thấy luồng hào quang kia cũng nhanh chóng ngừng chiến mà từ từ rút lui.


Bọn họ tập hợp lại ở phía sau Vạn Niên Bảo Tọa, Hàn Vũ Thiên ngồi ở bảo tọa đã trở lại bộ dáng thanh niên với lam y cùng màu tóc trắng, hắn vung tay lại ném ra bảy cái vòng kim loại, không gian bên trong mở ra lại liên thông trở về Vạn Niên Cung, từng đoàn người chui vào trong vòng tròn để trở về Vạn Niên Cung, phải biết không gian ở Thiên Vực còn kiên cố hơn ở Nam Cương Quốc rất nhiều, việc phá mở không gian như vậy sẽ gây tổn hao rất nhiều pháp lực, Hàn Vũ Thiên mới chế tạo ra thêm vài cái Không Gian Luân để tiện cho việc di chuyển, nhưng dùng một liền mất một, không thể khôi phục lại, chỉ có thể bỏ ra tài nguyên chế tạo cái mới.

Hàn Vũ Thiên ngồi ở đại điện lại ngẩn đầu nhìn không gian bị xé trên đỉnh đầu, sớm đã có hai bóng người đang chờ đợi nơi kia, không phải ai khác chính là đệ tử Thanh Hiên của hắn, kẻ còn lại rất quen thuộc chính là Hồ Vân hoàng đế của Nam Cương Quốc.

"Vậy là Đạo Tổ cảnh thật sự có tồn tại, cũng thật không ngờ cung chủ ông lại có thể bước ra một bước Đạo Tổ hư vô."

Hồ Vân ở không trung nhìn thấy được Hàn Vũ Thiên thì thở dài than, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Hồ Niên, lão ta sống tốt chứ?"

Hồ Vân cười lắc đầu nói:

"Lão tổ vẫn còn sống, chỉ là hơi có một chút không tốt mà thôi."

Nam Cương Quốc sau khi Bắc Ma Thành và Vạn Niên Cung đột nhiên rời khỏi đã bắt đầu càn quét hết thảy tứ phía, muốn một lần nữa xác nhập Nam Cương Quốc thành một thể như trước, nhưng Vạn Niên Thành vẫn là đại diện mặt mũi của Vạn Niên Cung và Hàn gia, dù cho có rời đi thì Nam Cương Quốc cũng không thể dùng phương thức động binh để làm việc, Thanh Hiên ra tay cũng là điều tất yếu để ngăn cho sinh linh đồ thán.

Hiệp ước lúc trước có nói Vạn Niên Cung rời đi thì Nam Cương Quốc có thể lấy đất không sai, nhưng lại không có đề cập tới việc Vạn Niên Thành hay Hàn gia còn đang trong lãnh thổ Vạn Niên Cung, hiển nhiên chủ đi thì những kẻ gần gủi nhất sẽ được hưởng hết thảy toàn bộ, dù cho Nam Cương Quốc có đem hiệp ước ra cũng không thể thay đổi được điều gì.

"Hàn Vũ Thiên, phụ hoàng ta cũng không ngờ tới ngươi lại để ở phía sau một át chủ bài, ông ấy hận không thể tự mình phun máu giết chết ngươi."

Hồ Vân đôi mắt âm trầm đã không còn vẻ ngưỡng mộ như lúc ban đầu, Hàn Vũ Thiên bắt chéo chân cười nói:

"Bản cung chủ đã làm đúng như hiệp ước, ngươi nói để lại ắt chủ bài sau cùng là thứ gì?"

Hồ Vân trầm mặc một lúc một hít một hơi thật sâu nói:

"Hiệp ước lập ra là lúc còn đấu với Tiên tộc, phụ hoàng ta đã tin tưởng vào ngươi mới đồng ý hiệp ước, nhưng không ngờ tới việc trong hiệp ước không có Vạn Niên Thành và Hàn gia bên trong, hiệp ước đã ký đồng nghĩa với việc phụ hoàng chỉ tập trung cho các lãnh thổ bị mất khác mà quên mất Vạn Niên Thành, bọn ta còn chưa kịp vui mừng đã bị Vạn Niên Thành phản công không thể cứu vãn, ngươi đến cuối cùng là muốn điều gì ở Nam Cương Quốc nhỏ bé, bước trước chưa xong ngươi đã tính tới bước sau rồi, Hàn Vũ Thiên, ngươi cuối cùng là muốn điều gì?"


Hàn Vũ Thiên cười ngã người về sau, khí tức bạo phát như vương giả, hắn nhìn Hồ Vân bằng ánh mắt sắc lạnh nói:

"Hồ gia các ngươi ngự trị ở Nam Cương Quốc cũng đã lâu rồi, hiện tại cũng nên là hoàng vị đổi đế, hoàng tộc đổi họ rồi, ta là muốn thay thế một cái Nam Cương Quốc trở thành một quân cờ của mình, đương nhiên quân cờ an toàn nhất chính là tự mình tạo ra rồi."

Hồ Vân cắn chặt răng tay nắm lại đã kêu rắc rắc của tiếng gãy xương, hắn run giọng nói:

"Vì sao lại không thể để Hồ gia một tia sinh lộ? Dù sao chúng ta cũng có quan hệ tốt lúc trước, trẫm là phu quân của Triệu Lệ Diễm..."

"Chính vì ngươi là phu quân của đồ nhi ta, bản cung chủ mới cho Hồ gia các ngươi một tia sinh lộ tới tận bây giờ, nếu không Vạn Niên Cung đã sớm thôn phệ Nam Cương Quốc từ lúc Tây Phỉ chưa xuất hiện, nhưng hiện tại tình nghĩa đã hết, Nam Cương Quốc trong tay bản cung chủ sẽ phát triển còn vượt qua thái cổ, Hồ gia các ngươi cứ việc ở dưới cửu u mà nhìn."

Hàn Vũ Thiên ngắt lời của Hồ Vân cùng với thanh âm uy nghiêm hơn cả thần uy khiến cho chúng sinh phải sợ hãi, Hàn Vũ Đạo đột nhiên đạp không xuất hiện lại ngẩn đầu nhìn Hồ Vân nói:

"Nam Cương Triều Tịch hẳn có nhắc tới, Hồ Khắc lão tổ của các ngươi lâm quân thiên hạ, bình định tứ hải thống nhất cửu châu?"

Hồ Vân nhìn thấy lão già cũng cau mày nói:

"Lão làm sao biết được Nam Cương Triều Tịch và như thế nào biết được cửu châu?"

Hàn Vũ Đạo nét mặt trầm xuống nói:

"Cửu Châu Thánh Địa là tên của vùng đất trước khi Nam Cương Quốc được hình thành, mỗi châu đều lấy họ của gia tộc mạnh nhất vùng làm tên, Bạch Châu, Hàn Châu, Hồ Châu, Hạ Châu, Tô Châu, Ích Châu, Minh Châu, Lâm Châu, cuối cùng là Thạch Châu, năm đó Cửu Châu Thánh Địa có được đại kiếp giáng lâm chính là Ma Luân hiện thế, cửu gia cùng vạn thế lực liên thủ cũng không thể làm được gì đợt Ma Luân Kiếp năm đó, cho tới khi một kẻ gọi là Hồ Khắc xuất hiện."

Hàn Vũ Thiên yên lặng lắng nghe dù chuyện này không có một chút hứng thú nào đối với hắn, Hồ Vân thì kinh ngạc nhìn lấy Hàn Vũ Đạo, lão cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc kia mà thở dài nói tiếp:

"Hắn tìm ra được cách phong ấn Ma Luân Kiếp lại, nhưng cái giá tiêu hao là gần như toàn bộ tài nguyên của Cửu Châu, phương pháp phong ấn kia không rõ nguồn góc nhưng lại mang đến kim quang chiếu rọi làm cho chúng sinh nhẹ lòng..."

"Phật pháp?"


Hàn Vũ Thiên híp mắt lại miệng lại vô tình thốt ra hai từ, khiến tâm an tĩnh chỉ có thể là phật pháp chúng sinh mong cầu, Hàn Vũ Đạo lại tiếp tục nói:

"Ma Luân Kiếp bị phong ấn cũng là lúc Cửu Châu rơi vào trạng thái yếu nhất, Hồ gia các ngươi cuối cùng không biết từ đâu cộng sinh được huyết quỷ, là thứ mà thái tử Hồ gia năm xưa biến thành, bọn chúng cho Hồ gia sức mạnh áp đảo tám châu còn lại, cũng khiến các ngươi đời đời phải làm vật cộng sinh, Hồ gia cùng huyết quỷ càng quét Cửu Châu lập nên Nam Cương Quốc, rồi sửa lại đoạn lịch sử nhơ nhuốt của các ngươi, Hàn gia bọn ta năm đó cũng may giữ được một ít tộc nhân mấu chốt sống sót, Hồ gia có ngày hôm nay xem như là nghiệp báo đáng phải nhận lãnh."

Hồ Vân đôi mắt đỏ tươi đột nhiên hóa thành quỷ hình bất ngờ đẩy lui Thanh Hiên rồi lao thẳng tới Hàn Vũ Đạo gào thét:

"Lão già, dù Hàn gia bây giờ có quật khởi cũng không thể sánh với Hồ gia chúng ta!"

Hàn Vũ Thiên ngồi ở bảo tọa đột nhiên đứng lên cơ thể biến mất, lần nữa xuất hiện đã nắm đầu của Hồ Vân đập thẳng xuống đất tạo thành một cái hố sâu vài thước, hắn ngồi xổm xuống bàn tay ghì chặt Hồ Vân cười nói:

"Huyết Quỷ vốn không còn cộng sinh với Hồ gia, mà cả hai tộc đã sớm hợp nhất thành một rồi nhỉ? Hồ Niên."

Từ phía cổng không gian liên thông Nam Cương và Thiên Vực đột nhiên có một thân ảnh đứa trẻ cưỡi hồ lô kim sắc xuất hiện, đây không ai khác chính là Hồ Niên lão tổ của Hồ gia hoàng thất.

Lão ta không còn là bộ dáng đứa trẻ nhân tộc nữa mà là một tiểu quỷ sáu mắt với đầy huyết sát làm cho vạn linh kinh sợ không thôi, Hồ Niên ngồi trên hồ lô thở dài nói:

"Hàn Vũ Thiên, nể mặt lão phu buông bỏ Nam Cương Quốc đi."

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Cửu Châu năm xưa cũng có Hàn gia bên trong, kẻ từ bỏ sao không phải là Hồ gia các ngươi, bản cung chủ lại có thể dựa vào mối thù truyền kiếp này để nghiền nát Hồ gia rồi a."



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: