Chương 310:

"Ca ca cố lên."

Một âm thanh trong trẻo vang lên lại thấy Bạch Ly Long xinh đẹp từ phía bay tới trên đỉnh đầu là một thiếu nữ đang vô cùng vui vẻ ngồi ở trên đó, Kiểu Tuệ Châu cưỡi sủng vật đi đến đấu trường vốn là tìm phụ thân lại gặp phải ca ca đang muốn chiến đấu, Hàn Diệp thấy người tới là tiểu muội cũng thu hồi khí tức, nét mặt tươi cười nhìn nàng yêu chiều nói:

"Muội không ở vị diện chơi lại chạy tới đây làm gì?"

Kiều Nguyệt Nga bĩu môi lắc đầu nói:

"Muội tới tìm phụ thân, những người kia ai cũng đang bận không thể chơi với muội được, Bạch Bạch cũng không nghĩ ra trò gì hay ho để chơi hết, hay huynh chơi với muội đi?"

"Nàng gọi Bạch Ly tiền bối là Bạch Bạch sao?"

Hàn Diệp đưa mắt nhìn tới Bạch Ly Long lại nhìn Kiều Tuệ Châu bằng ánh mắt có một chút không thể tin được, Bạch Ly Long thở dài âm thanh có chút nuông chiều và bất lực lại thêm ngại ngùng nói:

"Mặc kệ con bé đi, nó là ngoại lệ của bản long."

Hàn Diệp cười lại nhìn lên Kiều Tuệ Châu nói:

"Tiểu muội thật giỏi, chỉ trong thời gian ngắn đã thu phục được Bạch Bạch, à không Bạch Ly Long tiền bối rồi."

"Gừ."

Bạch Ly Long gầm lên một tiếng uy hiếp Hàn Diệp, khí tức toát ra đủ làm cho đám người Hồ gia ai cũng khiếp sợ lui về sau vài bước, Hồ Niên lại trầm mặc không ngờ tời dược lại thêm một yêu thú Thiên Tông xuất hiện, Vạn Niên Cung này cứ như là viễn cổ vị diện không thể xâm phạm tới vậy, vài bước lại có Thiên Tông thật không thể tin được.

"Chúng ta rơi vào miệng cọp rồi."

Lão già nhìn Hồ Niên thở dài như biết được bản thân lão lần này khó mà sống sót trở về được nữa, Huyết Quỷ và Hồ gia xem như tới đây thôi, Hồ Niên cau mày nói:

"Chỉ cần 2 ta thắng trận này, thì Hồ gia vẫn còn cơ hội sống sót, ta tin kẻ đó sẽ không nuốt lời."

"Hiện tại bị bao vây cũng còn tin tưởng kẻ thù sao?"

Lão đầu thở dài cũng không có muốn nói thêm nhiều nữa mà đưa mắt cảnh giới đối với mấy kẻ Thiên Tông vừa mới đến.

Ở phía Thái Hòa Tông, một đạo hắc lôi xoẹt ngang qua bầu trời nhìn lấy cảnh quang xung quanh là một mảnh đổ nát thê lương tới cực độ, tuy không có sinh mệnh nào chết đi nhưng tràn cảnh lại có chút thảm, Thái Hòa Tông sừng sững núi cao nay đã thành đất bằng có hai bóng người hừng hực khí thế đứng ở chỗ từng là nơi tọa lạc của Vân Linh Tông.

"Tông chủ, hai người họ đã hóa Thái Hòa Tông thành một phế địa rồi, chúng ta về sau sẽ về đâu sinh sống đây?"


Ô Phong Sơn cùng toàn thể người của Thái Hòa Tông đứng ở không trung nhìn tràn cảnh này cũng có một chút đau lòng, Ô Phong Sơn thở dài nói:

"Chỉ cần hương khói Thái Hòa Tông còn thì bất luận ở đâu cũng có thể tồn tại được, truyền thừa chúng ta chưa đứt đoạn cũng đừng quá lo lắng."

Hàn Vũ Thiên một tay để ở sau lưng, một tay cầm Cửu Hàn Kiếm bộ dáng vẫn bình thản không có một chút thay đổi từ đầu tới cuối, ngược lại là Thạch Hiên Viên đang thở dốc có một chút yếu thế hơn so với thiếu niên trước mắt.

"Ngươi mạnh tới vậy rồi."

Hàn Vũ Thiên một kiếm lóe hàn quang cười nói:

"Cũng không quá mạnh đâu."

Hắn vung kiếm chém ra một đạo khí hàn, Thạch Hiên Viên nhấc chùy quét ngang đã đánh bật đạo hàn khí ra ngoài, hàn khí va vào tảng đá hóa một vùng trăm trượng thành băng địa, Hàn Vũ Thiên cơ thể lóe lên lần nữa biến mất đã cùng với Thạch Hiên Viên giao đấu trên không trung, khí vực va chạm cùng với pháp tắc ầm ầm chấn động làm cho thiên địa lại nổi dị tượng kinh người.

Từ phương xa lại có một thân ảnh vọt tới đứng ở giữa không trung, không sai biệt lắm là Nguyễn Công Sơn từ Vạn Niên Cung bay đến, hắn cảm nhận được khí tức Đạo Tổ va chạm mãnh liệt, cũng đoán ra được một kẻ trong đó là Hàn Vũ Thiên, Nguyễn Công Sơn cau mày nói:

"Thượng vị Đạo Tổ, hắn tới từ Thiên..."

Hắn rút kiếm ra định xuất thủ để ngăn chặn hậu họa, Hàn Vũ Thiên đột nhiên liếc mắt tới không nói hai lời phóng ra một đạo bạch hỏa, Nguyễn Công Sơn ngăn cản lại đã biết tiểu tử kia không muốn mình chen vào.

Mặt đất nứt toát đất đá lơ lưng trên không trung lại có sấm rền ầm ầm giáng xuống bên dưới, vùng đất này sắp không chịu nổi sự tấn công điên cuồng hai vị Đạo Tổ, nham tương sâu trong lòng đất ào ào tuông trào đốt cháy đám thực vật vốn đã bị bật rễ thảm hại nằm trên đất trước đó.

Đạo Tổ suy cho cùng là thứ cấp độ vượt qua cả sinh linh thông thường, đó là cấp độ gần đạt tới ngưỡng cửa thần linh, là kẻ gần với thần đạo nhất trong mảnh thiên địa này, chỉ với ba động đã có thể làm cho một vùng đất gần như bị hủy diệt là điều dễ hiểu.

Nguyễn Công Sơn nhìn về phía đám người Ô Phong Sơn hỏi:

"Bọn chúng đánh nhau bao lâu rồi?"

Ô Phong Sơn tính toán một lúc lại ôm quyền nói:

"Tại hạ thấy đã đánh được một ngày rồi."

Nguyễn Công Sơn lần này sắc mặt đã ngưng trọng nhìn lên bầu trời như quan sát chuyện gì, hắn đột nhiên kinh hô:

"Hàn Vũ Thiên có thứ đang tới."

Không gian phá toái một cái cự thủ che trời từ vết nứt phóng ra hướng tới hai người Hàn Vũ Thiên mà đánh tới, hai người như đã có chuẩn bị từ trước cùng liên hợp ngăn cản cự thủ kia.

"Dám làm tổn hại địa phương do Thiên nắm giữ, hai người các ngươi quả là chán sống."



Từ trong vết nứt bước ra một trung niên mảnh khảnh nhưng trên người lại có thần uy hiện ra không chút che giấu, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:

"Bán Thần cường giả."

Thạch Hiên Viên ôm quyền thi lễ nói:

"Các hạ đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là..."

Trung niên kia ngay lập tức ngắt lời nói:

"Không cần nhiều lời, chết đi."

Một chưởng vung ra lại hóa cự thủ giáng xuống lần nữa, uy lực lần này vượt xa hơn trước rất nhiều có thể nghiền chết mấy tên Đạo Tổ thượng vị, Hàn Vũ Thiên và Thạch Hiên Viên đột nhiên nở ra nụ cười, lại thấy không gian rách ra ba đạo vết nứt, một trong số đó ngăn cản cự chưởng, hai kẻ còn lại bao vây trung niên nam tử vào giữa.

"Lâu rồi không gặp Trần Trung Hải."

Tam Thủ khoanh tay vẻ mặt lại có một chút hoài niệm, trung niên tên Trần Trung Hải híp mắt lại nói:

"Tam Thủ, ngươi vậy mà cũng đạp lên được một bước Bán Thần, đúng là đáng kinh ngạc."

Long Bạch ở bên phải lại cười nói:

"Không như Trần Trung Hải huynh, thiên tư trác tuyệt đã đột phá Bán Thần vào một ngàn năm trước nhờ vào mưu trí và thiên phú của mình."

Trần Trung Hải cười nhẹ ôm quyền nói:

"Long Bạch huynh nhắc lại chuyện cũ không biết có điều gì dặn dò."

Long Bạch khoác khoác tay cười nói:

"Không có chuyện gì đặc biệt, ta chỉ muốn nhắc ngươi đã đến lúc phải trả lại những gì mình đã gây ra rồi."

Trần Trung Hải hai tay chấp sau lưng thản nhiên nói:

"Dù hai huynh đột phá Bán Thần cũng chỉ mới đây mà thôi, tạo nghệ của ta trên Bán Thần là gần ngàn năm cũng có thể so sánh gần bằng Chuẩn Thần ở Thiên."

Nguyễn Công Sơn không nhịn được lại cười chế nhạo nói:


"Chuẩn Thần là thứ một kẻ như ngươi có thể so sánh sao? Kẻ được gọi là Chuẩn Thần chí ít phải có một trong ba điều kiện, thứ nhất phải từng đánh bại Chuẩn Thần, thứ hai độ qua hai đợt thần minh, thứ ba dựa vào bản thân vượt qua Chuẩn Thần Khảo thì mới có được danh Chuẩn Thần, dựa vào một Bán Thần nhỏ nhoi còn chưa độ qua thần minh đầu tiên lại dám đem so với Chuẩn Thần?"

Trần Trung Hải cau mày nhìn tới Nguyễn Công Sơn nói:

"Ngươi là kẻ nào?"

Nguyễn Công Sơn rút ra trường kiếm cười nhạt nói:

"Là kẻ sẽ giết tên ngông cuồng nhà ngươi."

Thất Bảo Thần Kiếm lóe lên hóa thành thất thải chi quang xuyên tới, Trần Trung Hải hừ lạnh một quyền đấm ra đẩy lui được quang kiếm, nhưng hắn không ngờ là sau khi chặn một chiều này, bàn tay của hắn không ngừng chấn động.

"Vũ khí gì đây?"

Trần Trung Hải còn chưa kịp hồi thần thì sau lưng lại truyền tới một cổ khí tức sắc bén khác, hắn mau chóng lách người đã tránh thoát một kiếm của Hàn Vũ Thiên, Sáng Thế Thần Kiếm lần thứ hai được thi triển ra, lần này là hắn dùng tu vi Đạo Tổ để điều khiển nó, uy lực phải nói là vượt trội hơn ngàn lần lúc trước.

"Nhìn đi đâu?"

Tam Thủ và Long Bạch hai bên trái phải một quyền đấm tới, Trần Trung Hải bắt lấy hai quyền còn chưa làm ra động tác tiếp theo thì Trần Thái Phú đã tới ngay trước mặt, một cước đá vào ngực đánh bay hắn ra ngoài.

Trần Trung Hải sắc mặt trầm xuống nói:

"Đúng là ngoài ý muốn, đợi ta trở lại rồi sẽ giải quyết các ngươi."

"Muốn chạy?"

Thạch Hiên Viên xuất hiện ở đỉnh đầu một chùy mang theo toàn lực nện thẳng xuống, Trần Trung Hải giơ cánh tay đỡ lấy đã vô hiệu hóa được đòn này, hắn đá bay Thạch Hiên Viên rồi tay rạch vào không gian ý đồ rời khỏi đây.

Nhưng đột nhiên không gian đang từ từ mở rộng đã đột nhiên bị khóa chặt, ở hư không còn lưu lại một vài tia hắc lôi, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ngươi đã lọt lưới thì làm sao bọn ta để ngươi đi dễ vậy?"

Không gian đã bị lôi điện phong bế muốn mở lại lần nữa cũng là không dễ dàng gì, Lôi Linh đã phong ấn không gian ba ngàn dặm xung quanh, Trần Trung Hải cần vượt ra ngoài ba ngàn dặm mới có thể mở không gian lần nữa.

Trần Trung Hải sắc mặt trầm xuống, sáu thân ảnh vây quanh cùng lúc ra công kích nhắm tới hắn, Trần Trung Hải bùng nổ khí tức tạo ra thần uy ngăn cản sự tiến công của bọn họ.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh