Chương 321:

Thất Bảo Thần Chủ xoay đầu rời đi không lâu thì Hàn Vũ Thiên lại trở về, hắn nét mặt có một chút tái nhợt ôm quyền nói:

"Tam trưởng lão, ta vừa rồi không biết vì sao lại gặp phải cường giả yêu tộc, hắn bạo phát tu vi suýt chút đã lấy mạng ta, cũng may thân thủ ta linh hoạt đã tránh được một kiếp."

"Tiểu tử, ngươi không tệ."

Dận Chân còn chưa kịp trả lời thì một âm thanh già nua phát ra từ giữa hư không, hào quang bích ngọc ngưng tụ thân hình một lão già y phục ngọc bích, nhị trưởng lão Lâm Trường Phong là người vừa rồi xuất ra túi trữ vật giao cho Thất Bảo Thần Chủ, tu vi cũng là thượng vị Đạo Tổ cường giả, Lâm Trường Phong nhìn lấy Hàn Vũ Thiên nói:

"Ta đoán ngươi là dẫn dụ Nhậm Kỳ tới chỗ của tên yêu tộc vừa rồi, mượn tay hắn giết chết Nhậm Kỳ đúng chứ?"

Hàn Vũ Thiên sững sờ lại hít một hơi thật sâu, hắn không ngờ tới bản thân còn chưa nghĩ ra lý do thì đã có kẻ tự cho là thông minh nghĩ giúp hắn một cái ly do rồi, Hàn Vũ Thiên mỉm cười ôm quyền nói:

"Tiền bối thứ tội, ta vừa rồi cũng chỉ nghĩ yêu tộc kia tu vi không kém Nhậm Kỳ, định nhờ thực lực của hắn cản chân Nhậm Kỳ một lúc lại không ngờ đối thủ lại là cấp bậc cường giả không thể động vào, khiến liên lụy tới Bích Ly Tông, tiểu bối hổ thẹn xin cáo từ."

Lâm Trường Phong cười vô cùng sảng khoái bàn tay ngưng tụ bích quang, hình thành một lá cờ rồi ném nó ghim ở gần mũi chân của Hàn Vũ Thiên nói:

"Tốt, ngươi thông minh tài trí, tuổi trẻ thiên tư chỉ cần vài năm nữa lại thành Thánh Nhân, ta sẽ cho ngươi chức vị trưởng lão ngoại môn, hãy chọn ra mười đệ tử ở trong kỳ ứng tuyển này đi."

Hàn Vũ Thiên ôm quyền cúi đầu nói:

"Tiền bối cho ta chức vị trưởng lão ngoại môn, vãn bối cảm kích, nhưng tu vi ta không cao lại không nhiều hiểu biết, e là không thể dạy dỗ đệ tử nên thân."

Lâm Trường Phong vuốt râu nhìn trong đám đệ tử ứng tuyển phất tay một cái ngẫu nhiên kéo hai kẻ từ trong bên trong tới trước mặt Hàn Vũ Thiên nói:

"Là trưởng lão ít nhất phải nhận hai đệ tử, hãy để hai người này làm đồ đệ của ngươi, đem tín vật ra cho bọn họ đi."

Hàn Vũ Thiên cũng không còn cự tuyệt mà lấy ra hai cái chuông làm từ hàn ngọc tinh xảo, hắn nhìn lấy hai người nói:

"Các ngươi tên là gì?"

Nữ tử tố y dung mạo có chút xinh đẹp nói:

"Ta tên Lục Nhan."

Nam tử thư sinh nho nhã lễ độ nói:

"Đệ tử tên là Thuận Tâm."

"Được, Lục Nhan, Thuận Tâm từ đây ta sẽ là sư phụ của hai ngươi, ta tên Hàn Vũ."

Hàn Vũ Thiên đưa cho hai người hai chiếc chuông hàn ngọc, mấy đệ tử xung quanh thì bàn tán xì sào không thôi.

"Làm đệ tử của một tên mới nhậm chức trưởng lão? Xem ra hai kẻ này thật sự xui xẻo rồi."

"Nhìn hắn vẫn còn trẻ có thể dạy được gì cho đệ tử của mình, chung quy thì vẫn là không có khả năng."

"À, nói đi cũng phải nói lại một chút, tuy sư phụ của hai người bọn họ không được tốt, nhưng dựa vào chức vị trưởng lão ngoại môn của hắn sẽ có được không ít tài nguyên."

"Đúng vậy, so với đệ tử ngoại môn thông thường thì hai kẻ này cũng được cho là may mắn."



Lục Nhan nghe được lời bàn tán thì bàn tay nắm chặt vạt áo, Thuận Tâm thì không có biểu hiện tức giận ngược lại còn vui vẻ ôm quyền nói:

"Đệ tử Thuận Tâm xin ra mắt sư tôn."

"Bái kiến sư tôn."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu dùng linh lực đỡ cơ thể hai người đứng dậy, hắn ôm quyền với nhị trưởng lão nói:

"Tiền bối, đệ tử ta cũng nhận xong rồi, hiện tại có thể sắp xếp cho ta một chỗ ở được chứ?"

Lâm Trường Phong nhẹ gật đầu cười nói:

"Ngươi dẫn Hàn Vũ tới chỗ mà Nhậm Kỳ từng ở đi, hắn chiến thắng Nhậm Kỳ cũng nên thay thế vào vị trí đó."

"Cái gì?"

Rất nhiều trưởng lão ngoại môn là không thể tin được mà thốt ra lời này, Nhậm Kỳ chính là trưởng lão ngoại môn xếp hạng thứ tư, tài nguyên nhận được sẽ là nhiều hơn mấy trưởng lão ngoại môn không đứng ở trong bảng xếp hạng, Lâm Trường Phong lườm đám trưởng lão ngoại môn nói:

"Các ngươi có ý kiến gì?"

Đám người cúi đầu không dám phản bát, Phùng Vân Nghiêm vui vẻ ôm quyền rồi dẫn Hàn Vũ Thiên rời đi, bọn họ bốn người đi tới chỗ Ninh Cửu và Ninh Tiêu ở cách đó không xa, Ninh Tiêu lo lắng nói:

"Vũ huynh sao rồi? Không có việc gì chứ?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Không sao, ta thành công bước lên trưởng lão ngoại môn rồi."

Phùng Vân Nghiêm thở dài nói:

"Vũ huynh đúng là làm ta lo chết đi được."

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Đã để huynh lo lắng, ta cần bế quan cần huynh chỉ đường."

Phùng Vân Nghiêm dẫn đường cho Hàn Vũ Thiên tới được động phủ, bọn họ chào nhau rồi ai lai về nhà nấy, Hàn Vũ Thiên lườm Lục Nhan thản nhiên nói:

"Gốc cây kia rụng lá khá nhiều, Lục Nhan con tới quét sạch lá đi, nhớ không được dùng tu vi, tự lực mà làm."

"Ngươi..."

Lục Nhan tức giận định đứng ra phản bát thì nhớ lại thân phận của mình hiện tạu cũng chỉ biết cắn răng mà làm, Hàn Vũ Thiên nhìn Thuận Tâm nói:

"Ngươi vào trong thư phòng quét bụi."

"Vâng."

Thuận Tâm ôm quyền cũng là cầm chổi bước vào thư phòng, Hàn Vũ Thiên đi tới chính điện đóng cửa lại liền làm cho bầu không khí nơi đây trầm tĩnh yên ắng tới lạ thường.



Thời gian trôi qua vài ngày ở chỗ Hàn Vũ Thiên ở cũng chỉ có tiếng quét lá của Lục Nhan bên ngoài sân, những đệ tử đi ngang qua đều sì sâm bàn tán làm cho nàng rất khó chịu, những ngày sau đó không biết vì sao lại càng nhiều đệ tử vô tình hay cố ý đều đi qua nơi này rất nhiều.

Khoảng một tháng sau, một tên tự xưng là Vân Hạo đệ tử của trưởng lão ngoại môn Tùng Lâm đến đây quậy phá, Vận Hạo dẫn theo mấy đệ tử khác đứng ở trước sân phủ nói:

"Chà, đây không phải là Lục Nhan đồng môn sao? Nghe nói cô đã làm đệ tử của trưởng lão Hàn Vũ sao lại đi quét sân rồi? Hắn là dạy cho ngươi làm nô tài sao?"

Lục Nhan tức giận chổi trong tay quét ngang tạo thành linh lực đánh tới Vân Hạo, hắn giật mình phản xạ nhanh nhạy rút kiếm ra chém thành kiếm ý ngăn cản được một kích, Vân Hạo tức giận nói:

"Ngươi dám động thủ?"

Lục Nhan cười nhạt nói:

"Đối với những kẻ lắm mồm thì chỉ cần đánh thì chúng sẽ tự câm miệng lại."

"Lên cho ta."

Vân Hạo ra lệnh cùng với hai đệ tử bên cạnh xông lên muốn cùng lúc vây công nàng, từ trong thư phong lao ra một tia kiếm quang cắt ngang đã ngăn cản thân hình ba người bọn họ lại, Thuận Tâm bay ra đứng ở bên cạnh Lục Nhan nói:

"Các ngươi tới đây gây chuyện, lại còn muốn hội đồng sư muội của ta, thật không biết xấu hổ."

Lục Tâm sắc mặt hơi ửng đỏ nói:

"Ai là sư muội của ngươi chứ?"

Vân Hạo hừ lạnh nói:

"Các ngươi nhìn vô dụng như sư tôn của mình vậy, một kẻ cầm chổi, một kẻ cầm khăn lau thì khác nào nô tài quét dọn, làm mất hết mặt mũi của huynh đệ đồng môn."

Lục Nhan chỉ vào Vân Hạo cười khinh thường nói:

"Nhưng sư tôn của ta địa vị lại nghe nói cao hơn sư phụ Tùng Lâm thì phải? Còn không rõ tôn ti quỳ xuống nhận lỗi với đại tỷ đi."

"Muốn chết!"

Vân Hạo triệt để nổi điên cùng với hai người bên cạnh lao vào, cuộc chiến vừa vào liền thấy cũng không hề là giao thủ thông thường, hai bên ra tay đều có ý lấy mạng của đối thủ, tu vi tuy chỉ là Thiên Cảnh nhưng chiến đấu ở đây cũng có thể cho tàn khốc.

"Dừng."

Một chữ này hạ xuống từ trên không giáng tới một cổ áp lực kinh người đè nặng lên vai của ba người Vân Hạo, Lục Nhan và Thuận Tâm định một kích đắc thủ thì lại bị hai chiếc lá ngăn lại công kích, Vân Hạo bị áp chế quỳ ở trên đất lại nhìn vào trong cửa chính điện, từ phương xa một trung niên huyết y bay tới chính là Tùng Lâm trưởng lão ngoại môn.

"Hàn Vũ, ngươi thân là tiền bối lại động tay can thiệp vào cuộc chiến của tiểu bối sao?"

Tùng Lâm vừa tới liền phá giải áp chế nhìn vào chính điện trong phủ quát lớn, âm thanh của Hàn Vũ Thiên từ bên trong truyền tới nói:

"Đệ tử ngươi nuôi dạy lại đến quậy phá ở phủ của ta, dựa vào chức vị thì ta cao hơn cũng có thể đem ra hình phạt trừng trị, nhưng hôm nay ta tha cho bọn chúng, ngươi đem chúng về nếu còn tới nữa thì nhất định phải chết đấy."

Tùng Lâm gân xanh nổi lên tu vi Thánh Nhân tầng 2 triển lộ, một trảo chộp tới quát:

"Ngươi ra đây tên ngông cuồng."



Trảo còn chưa kịp phá cổng thì cửa đã bật tung ra kèm theo đó là một đạo lam quang đánh tan trảo hình, từ trong đó bay ra một quân cờ máu trắng lao thẳng tới bụng của Tùng Lâm đâm mạnh một cái, miệng hắn phun máu cơ thể lui về sau suýt chút nữa thì ngã, nếu không nhờ đám đệ tử hóng chuyện đỡ lấy thì sớm đã té về phía sau.

"Ngươi..."

"Cút."

Từ trong chính điện lại lao ra thêm mấy quân cờ làm cho Tùng Lâm sắc mặt tái lại, ôm lấy ba tên đệ tử vô dụng của mình rời khỏi đây, âm thanh của Hàn Vũ Thiên từ bên trong lại vang ra nói:

"Ba động vừa rồi làm cho lá lại rụng, cát bụi trên sàn lại rơi, tiếp tục quét."

Hai người vốn ngờ ngác sau khi nghe thấy lời này cũng ý thức được mà ôm quyền tiếp tục công việc của mình, cửa chính điện đóng lại còn các đệ tử xung quanh bàn tán xôn xao rồi tản ra khắp nơi để lan tỏa tin tức này.

"Vân Hạo gây rắc rối ở chỗ Hàn Vũ trưởng lão sắp bị trừng phạt, Tùng Lâm trưởng lão ra tay ngăn cản lại bị đánh thổ huyết."

"Lời ngươi nói là thật sao?"

"Hoàn toàn là thật, rất nhiều cặp mắt đã chứng kiện được sự việc này, không tin người hỏi xem."

"Không phải nói tu vi của vị Hàn Vũ trưởng lão đó chỉ là Vũ Cảnh à? Sao lại có thể đã thương Thánh Nhân chứ?"

"Ngươi chưa từng nghe qua tuyệt thế thiên kiêu Vũ Cảnh đánh bại Thánh Nhân sao? Hàn Vũ trưởng lão hẳn là nằm trong số thiên tài tuyệt thế của như các đại quốc kia rồi."

"Ta nghĩ Hàn Vũ trưởng lão là dùng thủ đoạn nào đó mới bức lui được Tùng Lâm trưởng lão, chứ làm sao có một thiên kiêu như vậy rơi xuống Bích Ly Tông chứ?"

"Phải."

"Không phải."

Ba ngày này toàn bộ ngoại môn Bích Ly Tông bị náo cho một trận, ở trong phòng nghị sự trưởng lão ngoại môn, một lão già tên Trung Nguyên ngồi ở ghế nhìn mấy trưởng lão ngoại môn xung quanh nói:

"Hàn Vũ trưởng lão vừa tới đã làm ồn cả lên, ta cũng không ngờ Tùng Lâm thân là trưởng lão ngoại môn lâu năm, lại đi gây chuyện với người mới nhậm chức, tin đồn thì lại càng lan rộng không biết được thực hư."

Trong lúc bọn họ còn đang mở cuộc họp nghị luận thì ở phủ Hàn Vũ Thiên, Lục Nhan quét lá đột nhiên cảm nhận được một tịa ngộ đạo, trong vô thức chổi trong tay liên tục di chuyện như là múa một bộ thương pháp huyền ảo nào đó, ở trong thư phòng Thuận Tâm cầm chổi lông đang quét bụi cũng như nhận được cảm ngộ, tay múa liên tiếp như tập kiếm pháp.

Cả hai sau khi cảm ngộ xong cuối cùng đã biết được lý do vì sao mấy tháng nay Hàn Vũ Thiên lại cho họ quét sân liên tục như vậy, hai người đứng ở cửa chính điện lập tức quỳ xuống thi lễ nói:

"Thuận Tâm đa tạ ơn dạy dỗ của sư tôn."

"Lục Nhan lúc trước bất kính xin sư tôn lượng thứ, ơn dạy dỗ đệ tử cả đời không quên."

Chính điện cửa đột nhiên mở ra, Hàn Vũ Thiên chậm rãi bước ra khỏi gian phòng trên tay là một quyển trục, hắn thở dài nói:

"Vốn định để hai ngươi luyện tập thêm một chút nữa, nhưng mà trưởng lão chấp sự ngoại môn Trung Nguyên có lệnh, các trưởng lão ngoại môn cử ra hai đệ tử tham gia Đệ Tử Ngoại Môn Chi Chiến, cùng ta đi thôi."



main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh