Chương 330:

Bíchy lão tông chủ ngẩn đầu nhìn trời thản nhiên nói:

"Hiền đệ, xem thử có phải nên dùng ra một chút uy năng của trường kiếm hỏa diễm kia không? Ta thấy tình thế hơi bất lợi rồi."

"Được rồi, Nhất trưởng lão cũng nên ra tay rồi, ta cảm nhận được Đạo Tổ thượng kì bên trong Vân Huyết Ám Ma Cung, bảo vật bọn chúng đem theo không đơn giản chỉ có thứ này."

Hàn Vũ Thiên chậm rãi hạ quân cờ, chiến trường bên này Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm tản ra ngũ sắc hỏa diễm nhàn nhạt, lại dần dần hóa thành huyết sắc bùng nổ dữ dội quét ngang bốn phía, gia thân lên cho toàn bộ tu sĩ một luồng hỏa diễm có thể áp chế được một phần uy lực của ma giáo, mà tu sĩ ma giáo đứng gần đợt bộc phát này cũng bị hỏa diễm gia thân thiêu đốt nhục thể đau đớn không thể dập tắt được, một ma giáo Đạo Tổ hạ vị thấy vậy cũng không còn ngồi yên được nữa mà bàn tay chộp tới trường kiếm kia, nhưng trường kiếm ba động ngưng tụ ra một đầu hỏa long lao ra cùng với bàn tay ma giáo kia va chạm, Đạo Tổ ma giáo kia bay ngược ra ngoài bàn tay run rẩy xuất hiện vết bỏng, hắn ta kinh hãi nói:

"Một binh khí của Thánh Nhân có thể làm ta bị thương sao?"

"Đương nhiên có thể."

Một thân ảnh nam tử trẻ tuổi tử y đứng trước mặt Đạo Tổ ma giáo kia, một kiếm lăng không xuyên thẳng vào ngực, Tùng Hạo lập tức phẫn nộ nói:

"Nguyên Quân, ngươi lại lén lút động thủ."

"Nhất trưởng lão trở về rồi."

Đám người Bích Ly Tông ngược lại là vui mừng khi thấy được vị trưởng lão thần bí của mình xuất hiện, Nhất trưởng lão ngẩn đầu nhìn vân huyết nói:

"Chưa xuất hiện sao?"

Lời này làm cho mọi người trơ mắt đứng nhìn cũng không biết Nhất trưởng lão là đang nói chuyện với ai, từ trong Vân Huyết Ám Ma Cung truyền ra tiếng nói:

"Ha ha ha ha ha, Nguyên Quân, ngươi tự chui đầu ra là đã cảm nhận được ta sao? Cũng không tệ."

Huyết khí đầy trời ngưng tụ thành một bóng người thanh niên cốt y huyết sắc tà dị đáng sợ, Nhất trưởng lão thấy người này liền trầm giọng nói:

"Ngô Thư Lai, ngươi cũng dám đến?"


Ngô Thư Lai cười rất sảng khoái nói:

"Năm đó bại dưới kiếm của ngươi chỉ là do ngươi may mắn, hiện tại tái đấu ta thề sẽ rửa lại mối nhục năm đó."

Nhất trưởng lão nở ra một nụ cười tự tin nói:

"Dựa vào một chút thực lực hiện tại? Ngươi còn không đủ tư cách.".

Nhất trưởng lão giơ tay về phía trường kiếm lơ lửng trước mắt một cái vòng tròn ngọc bích xuất hiện ở giữa thanh kiếm bắt đầu xoay tròn, Ngô Thư Lai lập tức kinh ngạc nói:

"Bích Hoàn Ấn."

Bích Hoàn Ấn là tuyệt kĩ chỉ duy Bích Ly Tông mới có thể sử dụng được, tu luyện Bích Ly Phần Tâm Thể tới cảnh giới viên mãn mới ngưng tụ được Bích Hoàn Ấn giúp cho người sở hữu được nó thực lực tăng mạnh, mà nó cũng có một nhược điểm chính là càng sử dụng nhiều thì cơ thể sẽ càng bị hao hụt, tuy nhiên sử dụng xong thì chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày có thể trở về như trước, cực hạn Bích Hoàn Ấn là duy trì được hai canh giờ, nếu cố tình kéo dài thời gian thì Bích Hoàn Ấn sẽ kéo theo tuổi thọ và tinh thần để làm cái giá của việc vượt giới hạn.

Ngô Thư Lai không ngờ Nhất trưởng lão vừa ra trận đã lấy ra lá bài tẩy của mình để chiến đấu, khiến hắn không khỏi bất ngờ, Ngô Thư Lai cũng là giơ tay lên hư không một cái cốt ấn hình rồng xuất hiện bắt đầu hấp thu ma vân trên bầu trời do Vân Huyết Ám Ma Cung tạo ra, từng đợt ma vân hóa thành phù văn bám lấy cơ thể của kẻ cầm ấn, Ngô Thư Lai càng hấp thụ càng thay đổi hình dáng gần như là ma tộc.

"Ma Văn Phổ Độ."

"Lại là chiêu này, nhưng ta vẫn sẽ chém ngươi như năm đó."

Bích Hoàn Ấn lập tức dung nhập vào kiếm tạo ra bích quang nhàn nhạt ở lưỡi kiếm, Nhất trưởng lão lao đến một kiếm quét tới lại đụng phải một cái quan tài bằng gỗ, kiếm này chém vào lại không làm nó trầy xước một chút da lông nào, Nhất trưởng lão trừng mắt nói:

"Vong Linh Địa Đồ."

"Vong Linh Trảo."

Có một bàn tay vỗ ở phía sau quan tài, nắp quan tài bật ra lao tới một cái cốt trảo hướng tới Nhất trưởng lão bắt lấy, Nhất trưởng lao lui về sau bích quang rực rỡ chém ra ba đạo kiếm ý đã chém cốt trảo thành nhiều phần, quan tài đóng lại có một bóng người ngồi ở phía trên vô cùng tiêu dao tự tại cười nói:

"Nguyên Quân, ngươi là muốn một đòn tất sát mới dùng ra Bích Hoàn Ấn, dù Ngô Thư Lai có Ma Văn Phổ Độ gia thân cũng khó mà thắng nổi, nên ta cũng đành lộ diện để chơi với ngươi."


Nhất trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng nhìn lấy lão đầu ngồi trên quan tài nói:

"Lý Tầm, không ngờ Huyết Sát Giáo cũng tới đây."

Lý Tầm cười nói:

"Để diệt trừ nổi nhục năm đó, bọn ta cũng phải ra mặt chứ, Vong Sát."

Lý Tầm vỗ một chưởng xuống thì Vong Linh Địa Sát Đồ chuẩn bật nắp quan một lần thì một đạo trường thương từ phía sâu trong Bích Ly Tông lao ra, đâm vào Vong Linh Địa Sát Đồ làm cho nó không bật nắm ra được, Lý Tầm nhìn lấy trường thương cắm ở nắp quan tài có bạch hỏa quấn quanh thì càng thêm kinh ngạc, lửa lại vừa hay khắc chế vong linh khí tức của bảo vật này, mà trường thương này lúc còn trong Vân Huyết Ám Ma Cung lão cũng đã thấy qua, thứ này là của tên ma giáo Thánh Tông đã đâm chết một tên Thánh Nhân của Bích Ly Tông, không ngờ lại bay ngược về đây còn có thể ngăn trở Vong Linh Địa Sát Đồ thi triển.

Lý Tầm nhìn về hướng trường thương bay tới lại trừng mắt kinh ngạc khi thấy Hàn Vũ Thiên vẫn còn sống đứng ở nơi đó, nhưng trong tay không biết từ khi nào đã nắm lấy cổ của Mục Linh kéo lê trên đất, Hàn Vũ Thiên bàn tay hơi dùng lực liền oanh Mục Linh thành thịt vụn đến cả linh hồn cũng không còn.

"Còn sống? Nhưng đáng tiếc cũng chỉ là Thánh Nhân, ngăn cản Vong Linh Địa Sát Đồ cũng không xem lại bản thân ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, Vong Linh Triệu Hồi, Âm Binh Phá Thổ!"

Lý Tầm đứng dậy đạp mạnh vào Vong Linh Địa Sát Đồ làm cho quan tài lao thẳng xuống dưới khảm sâu vào trong lòng đất, từ phía mặt đất tản ra khí tức âm lãnh và u tối lan tỏa chục dặm xung quanh, thứ khí tức này không làm hại tới bất kì ai, chỉ có điều quái lạ chính là thi thể trên mặt đất bất luận là người của phe nào cũng đều bị mấy cái cốt thủ trồi lên kéo xuống màn sương hắc ám phía dưới, màn sương tan biến mọi thứ trở lại như ban đầu chỉ là không còn thấy thi thể đầy đất như trước nữa, đột nhiên mặt đất trồi lên vô số bàn tay rồi từng cái thi hài của người chết ngoi lên từ lòng đất, bọn họ sắc mặt trắng bệt đôi mắt vô hồn có tử khí bao vây trở thành âm binh mặc cho Vong Linh Địa Sát đồ sai khiến.

Đội quân ma giáo vốn rất nhiều lại còn thêm quân đoàn vong linh gia nhập khiến cho tình thế bất lợi nghiêng về Bích Ly Tông, Hàn Vũ Thiên đứng ở ngón tay giơ lên sau đó hạ xuống, Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm ngưng tụ ngũ sắc hỏa diễm phóng thẳng lên trời hướng tới Vân Huyết Ám Ma Cung mà đâm tới, ma cung như cảm ứng được nguy cơ cũng nhanh chóng ngưng tụ huyết khí giáng xuống, hai bên va chạm ầm ầm sóng kình quét ngang làm cho mọi người kinh ngạc hơn chính là tăng ích của Vân Huyết Ám Ma Cung đã bị tan biến, Hàn Vũ Thiên lại nhấc ngón tay hạ xuống trường kiếm bên dưới mặt đất nổi lên bạch quang khuếch tán khắp đại địa.

"Muốn ngăn cản hai bảo vật, ngươi dừng suy tâm vọng tưởng!"

Bầu trời đột nhiên nứt toát từng đường vân hắc ám từ hư không lan tỏa ra, vết nứt lan rộng đột nhiên mở ra một con mắt cự đại giữ không trung, con mắt kia liên tục nhìn lấy mảnh thiên địa làm cho mọi người có cảm giác bản thân mình đã bị nhìn thấu.

"Ma Thiên Trấn Ngục Đạo, Ma Linh Cung cuối cùng đã chịu ra tay."

Ngô Thư Lai thở ra một hơi cũng nhẹ nhõm vô cùng, trong một khắc vừa rồi mất đi sự tăng ích của Vân Huyết Ám Ma Cung, hắn và Lý Tầm suýt chút bị kiếm của Nguyên Quân trảm diệt nhục thân, cũng may Ma Thiên Trấn Ngục Đạo xuất hiện làm cho mọi thứ như ngưng kết lại giữa thiên địa này.

"Thế Giới Chân Mộng!"

Đôi mắt rực sáng tử sắc chiếu rọi thiên địa tạo thành lĩnh vực bao phủ trăm dặm, pháp tắc hắc vốn không thể xuất hiện lại bắt đầu bay múa như đây chính là địa bàn của chúng, ma giáo tu sĩ vốn chỉ có thể dùng pháp tắc thông thường, nay sở trường là hắc ám pháp tắc lộ diện cũng là lúc ma giáo chân chính bộc phát toàn lực chém giết, từ trong con ngươi bước ra một nữ tử tuyệt mỹ đưa mắt nhìn tới Hàn Vũ Thiên vô cùng cao ngạo nói:


"Tiểu tử, chịu chết đi."

Bàn tay nàng ta nhắm hướng Hàn Vũ Thiên, con mắt phía sau cũng chuyển động nhìn tới rồi phóng ra tử quang, Hàn Vũ Thiên đứng ở nơi đó sắc mặt không hề dao động, một bóng người ngăn cản trước mặt hắn bàn tay nhẹ nhàng nâng lên bích quang chói sáng đọ sức cùng tử quang, một thanh âm trong trẻo vang lên nói:

"Mị Dung, lâu rồi không gặp."

Ánh sánh tiêu tán nữ tử y phục xẻ tà đứng ở phía trước Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Mị Dung cười nói, Mị Dung thấy nàng ta cũng là thản nhiên nói:

"Hồng Uyển, ngươi vẫn đáng ghét như ngày nào."

Những đệ tử và trưởng lão đều kinh ngạc không thôi khi thấy nữ nhân này xuất hiện, chỉ có Nhị trưởng lão và Nhất trưởng lão là xem như không có chuyện gì xảy ra, bởi nàng ta chính là đại trưởng lão của Bích Ly Tông Hồng Uyển tiên tử.

Ma giáo xuất hiện ba vị Đạo Tổ thượng vị còn phía Bích Ly Tông cũng chỉ có hai người vẫn là chênh lệch số lượng tu sĩ thượng cấp, nếu chiến đấu lâu dài thì Bích Ly ắt là bên bại, Hàn Vũ Thiên vung tay khí vực khuếch tán một vần thái dương từ trong bóng tối bắt đầu lan tỏa ra ngoài.

"Thiên Dương Thánh Vực."

Mị Dung thấy vậy cũng chỉ cười nhạt nói:

"Dù ngươi có khả năng khắc chế, nhưng bọn ta là đồng thời xuất ra ba bảo vật cũng không phải là để hù dọa trẻ con."

Ngô Thư Lai và Lý Tầm đột nhiên cười vô cùng nham hiểm, bọn họ chia làm hai hướng bay về phía Vân Huyết Ám Ma Cung và Vong Linh Địa Sát đồ, Hồng Uyển và Nguyên Quân lập tức xuất thủ định không cho hai người kia tiếp xúc với bảo vật, nhưng Mị Dung còn đó đã điều khiển Ma Thiên Trấn Ngục Đạo ngăn cản bước tiến của bọn họ, hai người kia khi chạm tay vào được bảo vật thì cả ba người đồng thanh nói:

"Ám Ma Vô Song, Vong Linh Oán Niệm, Ma Đạo Nhất Đế, Thế Giới Chân Thực!"

Vân Huyết Ám Ma Cung tan biến giữa bầu trời hóa thành huyết khí bao trùm vùng trời trăm dặm, Vong Linh Địa Sát Đồ hòa cùng thổ nhưỡng lan tỏa ra từng đợt tử khí làm cho đội quân âm binh càng thêm khát máu và cường đại, cuối cùng là Ma Thiên Trấn Ngục Đạo rực sáng tử quang ẩn hiện hư ảnh một nữ ma đầu ba mắt hai tay xòe ra như bao trùm vùng trời này cùng với nụ cười tà ác, Hàn Vũ Thiên đột nhiên kinh ngạc nói:

"Phần Thùy?"

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh