Chương 334:

"Không tốt, ta phải mau chóng tiếp nhận truyền bằng không tàn niệm này lần nữa ra tay chắc chắn sẽ lấy mạng ta."

Mị Dung quay đầu lao thẳng về phía Thế Giới Bất Diệt không hề do dự, tàn hồn Sáng Thế Thần Chủ thấy có kẻ cử động liền một kiếm chém ra làm cho nàng ta trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, mi tâm phóng ra tử quang hóa thành một cái cự thủ che trời nhắm tới kiếm y đâm thẳng xuống, Mị Dung lần nữa phân thân ra lần này nàng ta điểm lên đạo phân thân kia một nửa lực lượng của bản thân, cả hai đều hướng tới cánh của bước vào Thế Giới Bất Diệt mà lao đi.

Hàn Vũ Thiên không có động thủ vẫn chấp tay sau lưng quan sát nàng ta, đến khi Mị Dung thực sự chui vào trong Thế Giới Bất Diệt liền có mấy đạo xiềng xích trói chặt cánh cửa kia lại, hắn mỉm cười nhìn lấy không gian đã khép lại bàn tay nâng lên nói:

"Ngươi trở về đi, một đoạn thời gian sau ta sẽ giải thích một ít chuyện."

Hàn Vũ Thiên chạm lên Sáng Thế Thần Kiếm nó lập tức phát sáng thu hồi tàn niệm của Sáng Thế Thần Chủ vào trong, bên dưới chân của Hồng Uyển, Nguyên Quân lóe lên một trận pháp hắc ám làm cho bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên trong trận pháp chui ra hai đầu khổng tước vũ động hót vang trời, Hàn Vũ Thiên điểm tới hai đầu khổng tước bay giữa không trung dung nhập làm một với hắn, tứ dực xòe ra Hàn Vũ Thiên biến thành bộ dáng nửa người nửa ma tràn đầy yêu dị.

"Lâu rồi ta không sử dụng lại trạng thái này, xem thử thực lực có còn tiến triển không?"

Tu vi của Hàn Vũ Thiên có thể so với Đạo Tổ viên mãn đồng nghĩa với việc đám ma đầu Bán Thần ở đây sẽ không thể giết được hắn, tu vi bạo phát hắn trực tiếp hướng đến chiến trường phía trên mà lao tới, một tên Bán Thần tên Hoàng Khương của Huyết Sát Giáo thấy bóng người đang lao tới thì hừ lạnh nói:

"Chút thực đó mà cũng dám lao đến, Huyết Sát Phù."

Hoàng Khương đánh ra một đạo huyết ấn bay tới, Hàn Vũ Thiên không có tránh né bàn tay ngưng tụ hắc ám chi lực chưởng ra cùng với huyết phù va chạm ầm ầm mãnh liệt, từ trong khói bụi Hàn Vũ Thiên tung cánh mà tới tốc độ gia tăng ngay khi được lôi điện gia trì, một trảo nhắm tới ngực của Hoàng Khương chộp tới, Hoàng Khương khiếp sợ ngay lập tức khải giáp toàn thân hóa thành ánh sáng tụ về trước ngực trở thành hộ thuẫn tránh được một đòn hiểm, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại trảo còn lại giơ lên lần nữa đập xuống màn sáng lại thấy phản chấn đẩy hắn ngược về sau.

Hoàng Khương cười lớn vỗ lên màn sáng cười nói:

"Đây là Phản Hồn Giáp của bản thần, chỉ dựa vào một đòn vừa rồi còn không làm nó hỏng được."

Hàn Vũ Thiên tứ dực liên tục vũ động lại không nói gì mà quan sát xung quanh một chút, hắn lúc này nở ra một nụ cười nói:

"Ngươi vui mừng cũng đừng quá sớm, Tước Linh Vạn Vũ Chi Tâm."

Lông vũ khổng tước không biết từ đâu bắt đầu rơi xuống chậm rãi như cơn mưa đầu mùa, Hoàng Khương cau mày cảnh giác xung quanh tay vỗ lên màn sáng lần nữa trở thành khải giáp bọc lấy thân hắn, Hoàng Khương cau mày tay kết pháp ấn nói:

"Huyết Sát Hồn Linh Ngự!"

Bên dưới chân hắn xoay tròn một vòng huyết sắc rồi từ từ trôi lên một hư ảnh nhìn giống Hoàng Khương như đúc, chỉ khác ở chỗ hư ảnh này có hai cái ngưu giác trông quỷ dị, Hoàng Khương dặm chân còn chưa có dừng lại răng cắn đầu lưỡi phun một ít máu quát:

"Huyết Sát Thần Ảnh, Huyết Sát Chi Thân!"

Hư ảnh huyết sắc kia giơ tay lên hội tụ vô số huyết khí tức khắp nơi trên chiến trường, đây chính là huyết dịch ở chiến trường chảy ra được chuyển hóa thành huyết khí hội tụ tới đây, Hoàng Khương nhìn lấy Hàn Vũ Thiên nói:


"Tiểu tử, ta cho ngươi xem qua bí thuật của Thần Linh truyền lại, rất ít kẻ nhìn thấy chiêu này mà có thể sống sót, Huyết Tụ Ngưng Sát Kiếm."

Lời này vừa dứt hư ảnh nắm chặt tay huyết khí vốn ngưng tụ thành khối cầu sau một cái nắm tay này lập tức tiêu tán hóa thành một trường kiếm huyết sắc trong tay hư ảnh Huyết Sát Chi Thân, Hàn Vũ Thiên ngón tay ngoắc lên nói:

"Tước Vũ Xuyên Tâm Tiễn."

Nhưng sợi lông vũ bồng bềnh trong không trung đột nhiên thẳng tấp trở thành xạ tiễn toàn bộ nhắm tới Hoàng Khương bên dưới hư ảnh Huyết Sát Chi Thân, Hàn Vũ Thiên một bước đạp ra hắc ám bạo phát một đạo hư ảnh quỷ dị từ bên trong màn đêm bắt đầu trào ra vô số ma trảo bay múa tứ phương.

"Phù Đồ."

Tầng mây xé mở một động thiên khổng lồ giáng xuống một bàn tay tràn ngập hào quang chính nghĩa, Hàn Vũ Thiên lại điểm tới nói:

"Ma Trấn Phù Độ, Nghịch Hóa Chúng Sinh."

Ma trảo tung bay bám lấy bàn tay tràn đầy hào quang chỉ trong một thoáng từ hào quang thịnh thế đã hóa thành hắc ám tịch mịch, ma trảo to lớn nhắm tới bên dưới mà chộp xuống, Hoàng Khương điều khiển Huyết Sát Chi Thần hướng ở phía trên vung kiếm mà tới không chút sợ hãi, so về tu vi thì Hoàng Khương cao hơn, nên hắn tự tin tạo nghệ của mình nhất định là nắm chắc phần thắng.

Ma trảo bắt lấy lưỡi kiếm hai bên dằn co hết sức mạnh mẽ làm cho thiên địa chấn động dị tương nổi lên tai ương ập tới, ngay cả những Đạo Tổ cường giả cũng phải nhanh chóng dừng lại cuộc chiến tạo ra kết giới để ngăn cản xung kích làm ảnh hưởng tới những người có tu vi thấp không chống cự nổi, chỉ trong một thoáng ma trảo đã có biểu hiện yếu thế lui về sau một nhịp, Hoàng Khương thì đắc ý cười nói:

"Ngươi chỉ với chút thực lực này mà đòi đấu với bản thần, thật có chút vọng tưởng!"

Hàn Vũ Thiên tung cánh bay thẳng lên trời xuyên qua tầng mây chậm rãi nhìn xuống phía dưới nở ra một nụ cười, tay trái hắn làm động tác để ở ngực như của phật gia nhưng nắm ngón tay không khép lại với nhau, tay phải kết nhị chỉ ở trước mặt, tứ dực vỗ mạnh đánh tan tầng mây bên dưới lộ ra một khoảng trời trơ trọi có thể nhìn được toàn cảnh bên dưới, mọi người chứng kiến cảnh nhìn lên trời thì là đôi mắt mở to muốn lồi ra ngoài, bầu trời phía sau Hàn Vũ Thiên chính là hư ảnh to lớn vạn dặm của hắn với sáu cánh tay đang làm động tác chuẩn bị vồ ra.

"Ta mượn sức mạnh của hắc ám vô phỏng lại uy năng thần phật, tạo ra một bản Thiên Thủ Phù Đồ của ma đạo, tuy uy năng không bằng Thiên Thủ Phù Đồ chân chính, nhưng Ma Trấn Phù Đồ này cũng đủ làm kẻ ở thế giới này khiếp sợ."

Hàn Vũ Thiên đứng ở trên đỉnh đầu mà tượng ngón tay điểm xuống lần nữa mấy trăm cái ma trảo uy lực không kém hơn so với cái đầu tiên đã ầm ầm lao xuống, Hoàng Khương không có mất bình tĩnh mà cường lại càng trở nên thông suốt, hắn bạo phát tu vi Huyết Sát Chi Thất nhất kiếm phá hủy ma trảo giằng co đã lâu, lại ngưng tụ toàn lực nhắm lên phía bầu trời chém ra vô số huyết quang sắc bén.

"Huyết Sát Đoạn Liệt Trảm!"

Huyết quang cùng ma trảo va chạm giữa không trung nổ ầm ầm liên tục, một vị Bán Thần của Ma Linh cung rời bỏ chiến đấu với Bích Ly tông chủ hướng về bên này trợ giúp, từng đạo lục quanh kì quái được đánh ra lại ngăn cản ma trảo như mưa giáng xuống kia.

Hàn Vũ Thiên tay bắt lấy Sáng Thế Thần Kiếm ngưng tụ bạch quang chói sáng nhắm tới Huyết Sát Chi Thân chém ra một đạo bạch quang sắc bén:

"Thiên Sát, Thiên Phạt Nhân Gian!"

Một đòn bất ngờ giáng xuống Huyết Sát Chi Thân làm nó khựng xuống khổ sở chống chọi, Hoàng Khương chân cũng khụy theo hư ảnh như là đồng mệnh tương liên, Từ Đạo hừ lạnh lục quang chiếu sáng tà dị một chiến phủ từ trong yêu quang lao ra nhắm tới Hàn Vũ Thiên lao tới như bay.


Hàn Vũ Thiên cười nhạt từ trong lòng bàn tay phóng ra một cây lôi thương nhắm vào chiến phủ mà va chạm, hai thanh binh khí giao nhau đã lập tức bay ra ngoài, Hàn Vũ Thiên cũng không tiếp tục giằn co liền điều khiển ma tượng nhắm xuống phía dưới nói:

"Vạn Ma Lưu Tinh Pháp!"

Ma tượng cử động lao thẳng xuống nhắm tới Huyết Sát Chi Thân nhắm tới, Từ Đạo muốn ngăn cản nhưng Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện tay bắt lôi thương cùng với hắn đối kháng mấy trăm chiêu trên khắp chiến trường, Tôn Ngọc Âm bên này thấy được cảnh tượng này thì có một chút kinh ngạc nói:

"Chỉ trong thời gian ngắn đột phá Đạo Tổ viên mãn mà chiến lực còn mạnh ngang Bán Thần, cuối cùng kẻ này tới từ đâu?"

Bích Ly lão tông chủ vung một quyền quấn lấy Tôn Ngọc Âm tiếp tục vào trong cuộc chiến cười nói:

"Đó là lão đệ của ta, bản sự cực lớn có thể tiêu diệt tam giáo các ngươi."

Hàn Vũ Thiên tốc độ nhanh thân thủ linh hoạt còn có thương pháp lợi hại hơn người đã làm cho Từ Đạo và chiến phủ trong tay hắn không thể theo kịp nhận lấy không ít vết thương ngoài da, Từ Đạo nghiêng đầu qua một bên tránh thoát được mũi thương, hắn tức giận chiến phủ trong tay lóe ra từng sợi lục quang sau đó quật ra tứ phía như roi mây.

Hàn Vũ Thiên tránh thoát bàn tay giờ về phía Lôi Linh nói:

"Tới đây!"

Lôi Linh đang chiến đấu với một vị Đạo Tổ trung vị thì hóa thành hắc lôi lao tới bàn tay của Hàn Vũ Thiên gia trì lên trên, Hàn Vũ Thiên xoay lôi thương một vòng làm ra tư thế ném nhắm tới Từ Đạo, bầu trời ầm ầm hắc lôi liên tục giáng xuống lôi thương trong tay hắn làm cho uy lực mỗi lúc một tăng.

Thanh Tuyền thấy được cảnh này cũng không có chần chừ lập tức vung tay từng cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống làm cho trọng lực xung quanh bắt đầu tăng nhanh chóng, hay nói đúng lớn hơn là trọng lượng của hạt mưa đang nặng hơn rất nhiều so với thông thường làm cho cơ thể của những người trong tầm ảnh hưởng bị mưa thấm vào trở nên nặng nề vô cùng.

"Lôi Long Bạo Tạt, Thương Phá Cửu Thiên!"

Hàn Vũ Thiên ném ra một thương xuyên thủng không gian tạo thành từng vết rách lớn giữa thiên địa làm cho mọi người trố mắt mà nhìn, Tôn Ngọc Âm vào một khắc trước khi Hàn Vũ Thiên ném thương đã lập tức ra hiệu cho những người khác mau tới chiến trường, một mình hắn ở đây ngăn cản, Bích Ly lão tông chủ cũng muốn ngăn cản nhưng lại không ngờ tới, Tôn Ngọc Âm lại có thể mượn nhờ lực lượng của Ma Thiên Trấn Ngục Đạo, trực tiếp đã có thể một mình đánh ngang cơ với lão.

"Tử Cực Thánh Hồn Thể."

"Cẩn thận!"

Bích Ly lão tông chủ cũng chỉ hét lên một câu như vậy rồi cùng với Tôn Ngọc Âm lập tức rơi vào trong chiến đấu khốc liệt không ai chịu nhường ai.

"Huyết Sát Bất Dung Thứ."

"Huyết Sát Phệ Linh Tà."


"Tử Thiên Ám Hồn Trảm."

"Ma Cực Tinh Vong."

"Vong Niệm Tà Hồn."

"Tà Luân Diệt Vân Trảm!"

"Tru Thiên Hồn Liệp Thương."

Bảy đòn công kích từ tứ phía hội tụ tới Hàn Vũ Thiên đều mang theo uy áp đáng sợ tột độ của Bán Thần Cường giả, dù có tu vi Bán Thần đứng trước công kích của bảy vị cùng cấp độ thì cũng không tránh khỏi cái chết, Hàn Vũ Thiên đứng đó không gian đột nhiên an tĩnh, xung quanh toàn bộ bắt đầu chậm lại đến khi tốc độ di chuyển của tất cả mọi người chậm hơn cả sên, hắn nhìn xung quanh thở ra một hơi nói:

"Dựa vào các ngươi cũng không chạm vào được ta, Lưu Tinh Phán Quyết."

Hàn Vũ Thiên di chuyển tư do ném lên khối lưu tinh lên bầu trời rồi nổ vang hóa thành vô số lưu tinh khác, nhưng bọn chúng rơi được nửa đường thì cũng ngưng kết lại, hẳn là đã rơi vào trong phạm vi trì trệ của lĩnh vực, Hàn Vũ Thiên lần nữa vung tay lông vũ khổng tước hiện ra giữa không trung bao vây lấy những kẻ đây vây công hắn, Hoàng Khương ngón tay khẽ động ánh mắt cũng từ từ hướng về phía Hàn Vũ Thiên tức giận trong lòng gào thét nói:

"Đáng chết, đây là lĩnh vực gì mà khiến cơ thể ta chậm chạm tới mức độ này, kỹ năng của hắn hoàn toàn không thể tránh thoát được!"

"Một chút nữa thôi, chúng ta có thể tự do di chuyển rồi."

Bán Thần tu sĩ và Chuẩn Thần ngón tay đã có thể động nhưng vẫn còn trì trệ, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nói:

"Ta đã cho các ngươi cử động rồi sao? Tinh Thần Ngưng Đọng, Băng Thiên Khai, Vạn Vật Ngưng Kết!"

Đôi mắt Hàn Vũ Thiên khuếch tán hàn quang đông kết không gian làm cho toàn bộ mọi thứ xung quanh ngưng lại bao gồm cả pháp tắc, hắn lao tới Hoàng Khương đầu tiên ma trảo không chút lưu tình nhắm chuẩn mà tới, đột nhiên hư ảnh trận nhãn giữa bầu trời rung lắc dữ dội phóng ra tử quang bao bọc lấy Hoàng Khương, Hàn Vũ Thiên dừng lại thân hình nhìn lấy Ma Thiên Trấn Ngục Đạo giữa không trung hừ lạnh nói:

"Ngươi bên trong còn không an phận, cũng muốn cũng ta lần nữa đối oanh đúng là không biết tốt xấu, Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, Tam Ý Định Thiên Hạ!"

Một kiếm quét ngang thương khung như muốn sụp đổ, Ma Thiên Trấn Ngục Đạo rung lắc dữ dội hóa thành hộ thuẫn ngăn cản công kích kia, tới khi vết nứt lan tràn hộ thuẫn vỡ từng mảnh vụn thì một bàn tay từ trong bí cảnh thò ra ngoài, ngón tay cong lên búng ra một đạo tử quang, bàn tay ngọc kia chậm rãi thu về âm thanh nhu mì cười nói:

"Tiểu tử, ta sắp đạt được truyền thừa hoàn mỹ rồi, đợi ta thêm chút nữa sẽ cùng chơi với ngươi."

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: