Chương 344:

Ở hoàng đô Mãn Châu Quốc, Vân Chính điều động đại trận hoàng thất tạo ra một đầu thần long tràn ngập uy thế bức người hướng đến Bì Lâm bên này điên cuồng công kích, Bì Lâm rơi vào thế yếu liên tục bị đánh lui không có sức hoàn thủ, Mãn Châu Quốc có nội tình hơn vạn năm mà hoàng đô lại là nơi đặc thủ ẩn chứa vô số thủ đoạn nhiều đời hoàng đế ở đây lưu lại, mà đặc biệt chính là đại trận Kim Long Phi Thiên này do một vị lão tổ Thần Cảnh thượng vị lưu lại cho hậu bối, đến tận bây giờ đã mấy vạn năm trôi qua mà nó vẫn mạnh mẽ phi thường, tuy không còn lực lượng có thể đối chọi với Thần Cảnh, nhưng áp chế vài cái Chuẩn Thần hay diệt đi chúng thì vẫn là có thể, Bì Lâm thân là hoàng đế một nước nội tình cũng không kém hơn so với Vân Chính, bảo vật hộ thân trên người nhiều vô số kể mỗi khi sắp bị sát chiêu đánh trúng thì lại có từng kiện từng kiện lao ra ngăn trở nên hắn hiện tại mới vẫn còn mạng, đổi lại là ở trong hoàng đô Mộng Thiên Quốc thì Vân Chính sẽ là kẻ bị đánh, đáng tiếc đây là lãnh địa của Mãn Châu Quốc.

"Bì Lâm, bảo vật của ngươi cũng có giới hạn tiếp tục vùng vẫy cũng không sống được bao nhiêu lâu, trẫm nể mặt ngươi là hoàng đế một nước có thể tự vẫn để giữ mặt mũi thì nên làm đi."

Bì Lâm cười nhạt một tiếng vẻ mặt có một chút xem thường nói:

"Nội tình Mộng Thiên Quốc, các ngươi làm thế nào biết được gốc gác nó thâm sâu tới cỡ nào chứ? Một Mãn Châu Quốc nhỏ bé không có Thần Cảnh chống lưng mà lại dám ngông cuồng tất phải nhận lấy hậu quá khôn lường, ta chỉ cần kiên trì cho ngài ấy càn quét hết những kẻ còn lại rồi đến đây thì sớm muốn gì hoàng đô này cũng thành một đống phế tích."

Vân Chính ánh mắt cũng có một tia lo lắng nhưng vẫn là giữ một nét bình tĩnh lạ thường nói:

"Ngươi đúng là một kẻ ngu muội, chưa từng nghe qua có một vị Thần Cảnh ma tộc xâm chiếm Mãn Châu Quốc đều đã bị bọn ta đẩy lui rồi sao? Xem ra cái các ngươi gọi là thông tin tình báo cũng chỉ chuyện của mấy trăm năm trước đây chứ không hề nắm bắt được thời điểm hiện tại bọn ta đã phát triển đến mức nào rồi sao?"

Bì Lâm nghe thấy lời này lòng có một chút giao động cũng là nghi ngờ rằng tin tức mà những kẻ kia đưa chính là sự tình rất lâu trước đây, bằng không sao lại có cái gọi là Vạn Niên Cung tồn tại nhiều cường giả Đạo Tổ như vậy, nhưng hiện tại phóng lao phải đâm theo lao như thế nào cũng phải cùng với Mãn Châu Quốc ít nhất là cá chết lưới rách, Bì Lâm hừ lạnh hai kiện thần khí lập tức từ trong ống tay áo bay ra ngoài, đúng vậy chính là thần khí chân chính mà tổ tiên Bì gia đã lưu lại cho hậu bối, Vân Chính cũng là kinh ngạc không thôi, thần khí vốn là thứ được cất giữ rất kĩ không thể lấy ra, Bì Lâm vậy mà mang theo mình toàn bộ hai kiện vũ khí mà tổ tiên lưu lại không chừa lại một kiện nào ở hoàng đô trấn thủ, cũng cho thấy rõ quyết tâm chiếm đoạt Mãn Châu Quốc của hắn lớn đến cỡ nào, tham vọng cùng quyết đoán như thế Vân Chính cũng là cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi may mắn đã sớm đưa hắn tới đây không thì khi xuất ra hai kiện thần khí này những cao thủ khác e là khó chống đỡ được một hai.

"Long Du Cửu Thiên!"

Vân Chính vung tay kim long rít lên hướng đến Bì Lâm há to miệng máu ngậm chặt lấy hắn lao lên cửu thiên, từng tiếng ầm ầm trong tầng mây phát ra rồi lại yên lặng không tiếng động, kim long từ trong tầng mây trở về trên thân đã có một vết chém, nhìn vào là biết Kim Long Phi Thiên trận đã bị hao tổn không nhỏ, Vân Chính hừ một tiếng đã thu kim long trở về tâm mạch của hoàng đô, hắn lại hướng đến bức tượng lão tổ Vân Gia ở trong vị diện phía sau hoàng cung mà quát nói:

"Trẫm hoàng đế Mãn Châu Quốc, xin thỉnh thần khí Kim Long Hoàng Thiết Côn giết giặc."

Bức tượng cầm trường côn lóe lên thần uy từ trong bay ra một cây côn vang kim óng ánh, Vân Chính xoay người bắt lấy côn trong tay uyển chuyển vài vòng quét ngang thiên địa như trở thành một vị thần linh chân chính, bầu trời xé ra thấy được Bì Lâm tay cầm trường kích tay còn lại là trường kiếm, hai kiện thần khí vậy mà đều là binh khí chiến đấu không hề có khả năng phòng thủ nào, Vân Chính đạp vào không trung không gian rạn nứt chấn động kịch liệt liền có một cổ hoàng uy sâu thẩm bên trong hoàng đô chui ra ngoài bao phủ lấy cơ thể của hắn, một hoàng đế của một đại quốc, đương nhiên đã nắm được rất nhiều bí thuật được che giấu ở trong hoàng đô, thực lực của hắn cũng sắp chạm tới ngưỡng Thần Cảnh, thần uy chân chính mơ hồ đã bắt đầu ẩn hiện.

"Ngươi cũng sắp bước ra một bước đó rồi?"


Bì Lâm kinh ngạc nhìn lấy Vân Chính, mấy vạn năm tranh chấp hắn tự cho rằng Mộng Thiên Quốc nội tình thâm sâu hơn Mãn Châu Quốc rất nhiều, cơ bản là mạnh nhất ở cái lục địa này, nhưng không ngờ tới ở trong Mãn Châu Quốc lại có kẻ sắp thành thần, sắp đuổi kịp Mộng Thiên Quốc không còn là một cái quốc gia nhị lưu như trước được nữa, ngay cả Bì Lâm hắn cũng không có tự tin cả đời này sẽ bước vào Thần Cảnh, khí tức của Vân Chính bộc phát sớm đã có một tia thần uy chân chính hiện ra, lại thêm trận pháp gia trì khiến nó càng thêm rõ ràng rằng hắn sắp bước vào thần cảnh, Vân Chính tay cầm trường côn nét mặt nghiêm nghị nói:

"Bước ra được hay không còn tùy vào trận chiến này, nếu ta bại thì thần lộ xem như đã triệt để bị cắt đứt, ta mà thắng thì ngươi chính là chiếc chìa khóa mở ra con đường phía trước."

"Được! Tốt lắm, rất tốt, ta và ngươi đều cần có một cuộc chiến sinh tử để xem thử tiềm lực bản thân có thể đi được bao xa, tới đây!"

Hai vị hoàng đế bùng nổ tu vi trực tiếp lao thẳng vào nhau tạo thành chân động rung lắc cả một hoàng đô rộng lớn sụp đổ cả mấy tòa kiến trúc kiên cố chỉ trong một cú va chạm này, Đông Hoàng Tông nơi này chỉ thấy Khư Hoàn nhìn lấy Hướng Quản Hi bên này đã trọng thương sắc mặt đã tái nhợt bên cạnh còn có vài vị Bán Thần cũng không hơn kém đều là trọng thương nghiêm trọng, ở Đông Hoàng Tông vậy mà chiếm cứ hơn bảy vị Bán Thần mai phục sẵn khiến cho Hướng Quản Hi và những vị Bán Thần bị dịch chuyển tới đây trở tay không kịp mà thụ thương nhanh chóng.

Hướng Quản Hi đứng nhìn Khư Hoàn vẻ mặt có một chút tái nhợt nói:

"Không ngờ được vì đối phó với bọn ta mà các ngươi đã chuẩn bị những thứ này từ trước sao?"

Khư Hoàn cười trong tay trường kích đã nâng lên nói:

"Đúng vậy, đây là sính lễ đặc biệt mà bọn ta chào đón những vị khách nhân đi đến Mãn Châu Quốc, mà vừa hay Đông Hoàng Tông bọn ta và Hướng gia các ngươi cũng có một chút thù hận, cũng đến lúc phải trả lại hết rồi."

Hướng Quản Hi trầm mặc một lúc cũng là tay nhấc lên một cây đại đao mang theo cương phong ập tới một đường chém ra vô tận pháp tắc, Khư Hoàn một kích đâm hư không phá toái năng lượng khuếch tán cùng với đao man bổ tới kịch liệt bạo tạt làm cho Đông Hoàng Tông rung lắc dữ dội, bọn họ không ngờ tới chính là sau một kích này chỉ thấy Hướng Quản Hi bay ngược về phía sau, đại đao trong tay lóe lên khí tức kinh người hướng tới một nữ nhân của Đông Hoàng Tông mà bổ tới giọng tràn đầy hung ác nói:

"Con đàn bà thối, đừng nghĩ đổi dung mạo thì ta không nhận ra ngươi, chịu chết đi!"

Khư Hoàn sắc mặt đại biến trường kích trong tay cấp tốc lóe lên nhưng đã không kịp nữa rồi, đại đao bổ xuống uy áp ngập trời vô tận pháp tắc theo đó giáng xuống bất luận kẻ nào cũng không thể sống sót dưới một đao này, nữ nhân kia nét mặt bình thản bàn tay nhẹ nhàng uyển chuyển mà mềm mại tựa như hồ điệp xuyên hoa bắt lấy lưỡi đao, Hướng Quản Hi đôi mắt trừng lớn không thể tin được vào mắt mình, nữ nhân kia câu lên một nụ cười nói:

"Lão gia hỏa, năm đó ngươi vì ngăn cấm ta thành hôn mà không ngần ngại mà bỏ ra cái giá rất đắc để truy sát ta và phu quân, làm cho đứa con chưa kịp chào đời của bọn ta chết đi, thù cũ nợ mới giải quyết tại đây!"


Tu vi của nàng ta bùng nổ một thân Chuẩn Thần thực lực được che giấu đã lâu cuối cùng đã bộc phát, uy áp cuồng bạo như là ma đầu chứa đầy uất hận cuối cùng bộc phát làm cho tất cả mọi người nhìn thấy cũng đều là sợ hãi vô cùng, Hướng Quản Hi sắc mặt trầm xuống tay vỗ lên đại đao đẩy lui nàng ta ra, phía sau lại truyền tới một cổ khí tức sắc bén làm hắn hơi rùng mình cũng lập tức phản ứng lại lách người tránh thoát trong chớp mắt một thanh trường kích xuyên qua.


"Đền mạng cho con ta!"

Nàng ta xuất hiện ở bên cạnh đang có một thanh minh kiếm tràn ngập âm u quỷ dị quét tới không chút lưu thủ nào đối với Hướng Quản Hi bên này, hắn mới tránh thoát công kích của Khư Hoàn làm gì còn thời gian để tích xúc lực lượng ngăn cản thêm một kích này, đôi mắt tàn nhẫn của Hướng Quản Hi lóe lên hào quang kì lạ, hắn lách người để cho minh kiếm kia chém đứt đi một tay, đại đao ở tay còn lại lần nữa mang theo phong man bổ tới không chút do dự, nữ nhân kia dùng toàn lực tấn công không hề có một chút phòng thủ nào trên người, nếu nhận lấy một đao này e là cũng phải nhận lấy thương tích không nhỏ, thời khắc bọn họ nghĩ nữ nhân kia sắp phải nhận một đạo thì đột nhiên hư không vặn vẹo trở nên quỷ dị tràn ngập u minh chi lực, nàng ta vậy mà biến mất thứ Hướng Quản Hi chém vào đơn giản chỉ là một cái tàn ảnh đang dần tiêu tán.

"Châu Sa, ngươi vậy mà tu luyện thành công U Minh Huyền Linh Quyết cùng U Minh Uẩn Linh Thể."

Hướng Quản Hi thần sắc ngưng trọng tìm kiếm xung quanh, Châu Sa xuất hiện ở một nơi khác nhìn lấy Hướng Quản Hi, thanh minh kiếm bên cạnh rung lên liên hồi như muốn chém tận giết tuyệt, Khư Hoàn tay nắm trường kích huyễn hóa ra vô tận trường kích phi thẳng đến nói:

"Vạn Kích Phá Pháp."

"U Minh Bách Nhất."

Châu Sa bên này minh kiếm lóe lên thân ảnh lao đến đã áp sát Hướng Quản Hi, hai bên công kích ép hắn vào giữa, với kinh nghiệm sa trường của mình thì Hướng Quản Hi rất nhanh đã bắt đầu lấy lại bình tĩnh toàn thân chấn động một cổ thổ nhưỡng kinh người bộc phát bạo tạt tứ phía ngăn cản công kích của hai người bởi một tầng thổ khí dày đặc có thể nói phòng ngự sánh bằng một kiện khải giáp Chuẩn Thần đỉnh phong hay là gần siêu việt chuẩn thần cảnh, Khư Hoàn sắc mặt biến đổi kinh sợ nói:

"Châu Sa, cẩn thận đây là Thổ Hoàng Cương Khí sở học cả đời của Hướng Quản Hi."

Châu Sa híp mắt lại cơ thể lấp lánh u minh trong một thoáng đã thoát khỏi phạm vi trăm trượng cùng với Khư Hoàn nhanh chóng bày ra phòng ngự kéo theo trận pháp lưu chuyển để chuẩn bị đón đỡ bạo tạt kịch liệt đang đến, nhưng một màn làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm chính là Hướng Quản Hi không có bạo tạt mà mang theo một thân thổ hoàng khí bắt lấy những vị Bán Thần phóng thẳng ra ngoài ý đồ chạy trốn không có muốn lưu lại đây thêm một phút nào nữa, là kẻ trải qua nhiều cuộc chiến lão biết rõ đứng ở sân nhà của địch nhân không khác nào đưa bản thân một chân bước vào quan tài, chạy trốn là con đường thoát thân duy nhất.

"Muốn chạy?!"

Khư Hoàn hừ lạnh bàn tay nhấc lên trận pháp lưu chuyển pháp tắc nổ vang một con cự quy to lớn được ngưng tụ giữa thiên địa, cự thủ ngàn trượng ập xuống như trụ trời đánh tới đám người Hướng Quản Hi, bóng đen to lớn đập xuống khiến hắn không kịp làm ra động tác gì, thổ hoàng khí tích xúc lâu như vậy cuối cùng ầm ầm bạo liệt cùng với cái chân rùa kia ầm ầm va chạm lại thấy thứ kia không hề hấn gì, ngược lại bản thân hắn bị bắn ngược về sau trở lại đại sảnh của Đông Hoàng Tông, Hướng Quản Hi nhìn xung quanh bốn phía vậy mà đã hoàn toàn bị vây vào giữa không còn đường thoát thân, bình thường vài tên Bán Thần này lão chỉ cần một đập liền giết đi dễ dàng, nhưng hiện tại bọn họ có trận pháp gia trì dù dùng toàn lực chí ít cũng chỉ giết được một hai tên mà thôi, như vậy khi bản thân phân tâm Khư Hoàn và Châu Sa sẽ tận dụng cơ hội công kích sự sống càng thêm mong manh ít ỏi.


"Đông Hoàng Tông, triển khai Đông Hoàng Kim Quy Hỗn Nguyên Thánh Trận!"

Theo lời của Khư Hoàn thì những vị Bán Thần, Đạo Tổ, Thánh Tông đứng thành từng vòng từng vòng nhìn như quy giáp bắt đầu kết trận không chút do dự, lực lượng khủng khiếp toát ra ngưng tụ vô số pháp tắc chỉ trong một khắc một đầu kim quy nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay xuất hiện giữa thiên địa, nó chậm chạp đi ở hư không nhìn vô hại không chút uy hiếp, nếu là ngày bình thường Hướng Quản Hi thấy được một chiêu này nhất định sẽ cười điên chết, nhưng hắn là đang ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, uy áp kim quy kia mang lại không hề nhỏ hơn một vị đỉnh tiêm Chuẩn Thần trên Chuẩn Thần bảng đại lục, Khư Hoàn xuất hiện bên cạnh kim quy bàn tay chậm rãi bắt lấy nó bóp mạnh một cái liền bóp chết kim quy, kim quang đại phóng từng mảnh mai rùa kim sắc bắt đầu ghép lại trở thành trường thương được Hoàn Khư nắm trong tay uy lực so với Thần Khí chân chính chỉ còn kém một bước, Hướng Quản Hi mặt dù nét mặt ngưng trọng nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị không hề sợ hãi cái uy áp từ trường thương tản ra, hiển nhiên hắn cũng có hậu chiêu sau cùng.

Châu Sa bên này thấy Hướng Quản Hi không có biểu hiện nào cũng biết rõ đối phương có sát chiêu, cũng lập tức thi triển chiêu thức u minh đầy trời hóa thành ngàn vạn phi kiếm ngưng tụ thành cự kiếm, hư ảnh một nữ tuyệt sắc cự đại nhẹ nhàng bắt lấy cự kiếm uyển chuyển chém xuống toàn lực Chuẩn Thần của nàng dồn vào một kích duy nhất này.

"U Minh Vô Tận Đoạn Sát!"

Hướng Quản Hi rơi vào thế bị nghiền ép triệt đến không còn đường lui, phía trước là kim quang lao đến phía sau không khác biệt là u minh đoạn kiếm, lão ta nét mặt không hề biến hóa tay kết pháp ấn toàn thân chui ra rất nhiều phù văn huyền ảo, thổ hoàng khí nồng đậm lần nữa hội tụ hấp thu đại địa lấy lão ta làm trung tâm, toàn bộ Mãn Châu Quốc đang trải qua một hồi rung chấn kịch liệt khi thổ khí liên tục hội tụ về một điểm.

Huyết Nha Sư đột nhiên vảnh tai lên lắng nghe rung chấn lại nhìn về phía Đông Hoàng Tông bên này, đôi mắt lóe ra huyết quang liền nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, nó híp mắt lại nói:

"Thổ hoàng khí, kẻ có thể tu được năng lực này ở khắp vũ trụ cũng rất ít, có chút ý tứ, ta đến xem một chút biết đâu lại có được bí pháp tu thổ hoàng cũng tốt, ha ha ha."

Sư ảnh lười biến duỗi người một cái liền biến mất không chút tung tích, Hàn Vũ Thiên bên này cũng là hơi nhướng mày nhìn về phía bên trái đang hội tụ thổ hệ điên cuồng, Công Tôn Vô Quá cũng đã bị động tĩnh cực lớn này gây chú ý cũng không tiếp tục chiến đấu, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Thổ Hoàng Địa Tâm Thể, rất lâu rồi ta mới thấy được sinh linh có được nhục thể hiếm thấy như vậy , xem ra Thổ Linh cũng đã được tìm thấy."



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: