Qua lễ Giáng Sinh, bệnh tình của An Tưởng ngày một trở nặng. Tế bào ung thư nhanh chóng di căn đến dạ dày của cô. Việc hóa trị đã không còn có thể làm t ình trạng của cô tốt hơn. Cuối cùng bệnh viện đành phải thông báo cho người nhà rằng bệnh tình của An Tưởng đã đến giai đoạn nguy kịch. Không ai có thể nghĩ được mọi chuyện lại xảy ra nhanh như thế này.

Tuy rằng An Tưởng đã rất cố gắng để sống tiếp, nhưng sự đau đớn cứ xâm chiếm lấy cơ thể cô ngày qua ngày, gần như rút hết sức sống của cô. Cả người cô đau đến chết lặng, cô không còn tràn đầy sức sống như trước nữa mà cứ như một cành hoa khô héo, ủ rũ nằm trên giường. Phần lớn thời gian An Tưởng dành để ngủ, lúc cô tỉnh táo thì nhìn mây đen và tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

An Tưởng thích mùa xuân có hoa nở chim hót hơn là mùa đông tối tăm lạnh lẽo này.

An Tưởng nhắm mắt lại ho ra máu. Tuy rằng cô cố tình không tạo ra âm thanh rồi nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của người đàn ông bên cạnh.

“Tưởng Tưởng, em khó chịu à?” Anh đã mất ngủ nhiều ngày, mí mắt anh có quầng thâm rất đậm. Hai mắt anh đầy tơ máu, đến cả mặt cũng chưa kịp rửa sạch.

An Tưởng cười nhìn anh một cái, cô cố gắng chống người ngồi dậy. Cô nằm trên giường suốt một tháng liền rồi. Tuy vậy không hiểu sao dù bị bệnh tật tra tấn như vậy, đúng ra cô phải không còn chút sức nào nhưng An Tưởng lại cảm thấy mình đang tràn trề năng lượng, cả người khỏe hơn hẳn.

Bùi Dĩ Chu vội giơ tay đỡ cô dậy.

Lúc nhìn thấy tay cô, anh không khỏi cảm thấy đau lòng.

An Tưởng đã gầy đến mức không còn nhìn ra hình dáng ban đầu của cô, cánh tay của cô vừa nhỏ vừa gầy, đầu ngón tay lạnh băng, trên mu bàn tay đầy lỗ kim.

“Em muốn ra ngoài một chút.”

Bùi Dĩ Chu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Đột nhiên anh hiểu ra điều gì. Ánh mắt anh buồn bã, không từ chối cô: “Được.”

Anh bọc kín người An Tưởng, sau đó lấy xe lăn ra cho An Tưởng ngồi vào. Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, bảo trợ lý đưa hết mấy đứa nhỏ đến bệnh viện.

Bây giờ là rạng sáng, hơn nữa còn là ngày tuyết rơi dày nên bên ngoài không có ai.

Tuyết phủ trắng cây, nhiều cành không chịu nổi sức nặng của tuyết mà chúc xuống, tuyết rơi ào ào xuống.

Xe lăn đẩy trên nền tuyết. Cả hai người không ai nói câu gì, ngoài tiếng bước chân và tiếng bánh xe lăn đang di chuyển ra thì không còn âm thanh gì khác.

Hạt tuyết rơi rồi đậu trên đầu vai của An Tưởng. Có cái còn rơi vào khăn quàng cổ, vào lông mi cô.

Trên mặt đất chỉ có hình bóng của hai người.

“Anh dừng ở đây đi.” An Tưởng nhẹ nhàng nói, không còn chút sức lực nào.

Xe lăn dừng trước hồ nhân tạo.

An Tưởng nhìn mặt hồ đóng băng, từ từ giơ tay đặt lên tay Bùi Dĩ Chu, “Bùi Dĩ Chu.”

“Ừm.”

“Bùi Dĩ Chu.”

“Ừm.”

Cô gọi lần nào anh cũng trả lời.

“Có lẽ em sắp chết rồi.” An Tưởng bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác khi sắp phải đối mặt với ngày chết của mình. Cô bình tĩnh, chấp nhận sự thật mình sắp phải rời đi.

Cổ họng Bùi Dĩ Chu nghẹn ứ. Anh đau đớn nói, “Ừm.”

“… Anh có thể giúp em chăm sóc Mặc Mặc được không?”

“Được.”

“Sau khi em chết, anh không cần phải thông báo với bên ngoài đâu.” An Tưởng lau đi vệt nước trên lông mi mình do hạt tuyết tan ra để lại. Cô từ từ nói, “Em muốn được đựng tro cốt mình trong hũ đựng tro cốt làm bằng thủy tinh.” Khi cô còn sống cô chưa được ngủ quan tài thủy tinh bao giờ, bây giờ cô sắp chết rồi, cô cũng muốn khi chết mình được thoải mái một chút.

“Đúng rồi, anh phải mua bằng tiền của em.” An Tưởng rất cố chấp với vấn đề này, “Với cả chỗ tiền của em, anh để lại cho Mặc Mặc một ít, còn đâu mang đi quyên góp hết bên ngoài.”

Những thứ như tiền bạc sống không dùng thì chết cũng chẳng mang đi được. Chắc chắn Bùi Dĩ Chu sẽ không đối xử tệ với Mặc Mặc, với chỉ số thông minh của cậu nhóc mai sau cậu nhóc cũng sẽ rất thành công, vì thế cậu nhóc cũng không cần quá nhiều tiền. Thay vì cứ giữ khư khư, chẳng bằng mang đi giúp đỡ những người cần nó hơn.

“Bùi Dĩ Chu, anh ngồi xổm xuống đi.”

Bùi Dĩ Chu đi lên trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.

Gương mặt của anh góc cạnh, rất đẹp, đẹp hơn cả tuyết.

Trong lòng An Tưởng cảm thấy đau đớn. Giao dịch của cô với hệ thống không chỉ thay đổi số phận của cô mà còn thay đổi số phận của người đàn ông trước mắt này.

Vốn dĩ anh… có thể gặp được người tốt hơn.

An Tưởng vuốt v e gương mặt trước mắt. Cô nhẹ nhàng chạm vào hàng mi dày rậm của anh. Cô chăm chú ngắm mắt anh, mũi anh cứ như muốn khảm nó vào linh hồn mình vậy.

“Bùi Dĩ Chu, sau khi em chết, anh hãy bỏ hết những ký ức liên quan đến em đi.”

Thời gian sống của quỷ hút máu rất dài, tuy vậy cũng không thể ngăn cản quỷ hút máu chết đi được. Vì thế để tránh cho bản thân đau lòng vì phải nhìn sự ra đi của những người thân yêu, cứ một trăm năm, quỷ hút máu có thể chọn xóa bỏ ký ức của mình. An Tưởng biết có lẽ Bùi Dĩ Chu sẽ không nghe lời cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà khuyên anh.

Cuộc đời quá dài, ngày ngày nhớ mong cũng chỉ là tự làm khổ bản thân mà thôi.

Bùi Dĩ Chu nắm lấy tay cô, sau đó đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.

Anh ôm gương mặt của cô, nói.

“Chỉ cần anh nhớ, em sẽ vẫn còn trên đời này.” Trong mắt anh không giấu nổi tình cảm tha thiết và sự lưu luyến.

An Tưởng ngẩn người. Cô không khỏi mỉm cười.

Nụ cười đó làm gương mặt tái nhợt của cô giàu sức sống hẳn lên.

An Tưởng nhắm mắt, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Bùi tổng, các cậu chủ nhỏ đến rồi.”

Bùi Dĩ Chu tạm tắt tiếng điện thoại, “Chúng ta về thôi.”

An Tưởng lắc đầu: “Anh bảo bọn chúng qua đây đi.”

Bùi Dĩ Chu không ép cô: “Được.” Nói rồi anh nói với trợ lý trong điện thoại, “Cậu dẫn mấy đứa nhỏ đến sau hồ đi.”

Sau khi ngắt điện thoại không lâu, trợ lý dẫn các bạn nhỏ đến đó.

Các bạn nhỏ vừa bị đánh thức nên nhìn vẫn còn buồn ngủ. Chỉ có ánh mắt An Tử Mặc là vô cùng tỉnh táo.

Đầu tiên An Tưởng nói chuyện với ba anh em Bùi gia. Lần trước cô chỉ nói vài câu đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay cô lại nói nhiều hơn rất nhiều. Bùi Thần là người lớn nhất trong mấy bạn nhỏ nên cậu cũng đoán được cái gì đó. Cậu đỏ mắt, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống.

Nói rồi An Tưởng dời tầm mắt lên người An Tử Mặc, “Mặc Mặc.”

An Tử Mặc mím môi đi qua.

Bùi Dĩ Chu nhìn hai mẹ con, linh hồn màu xanh lá của An Tưởng lúc sáng lúc tối và có xu hướng tắt dần. Ánh mắt anh thay đổi, nắm lấy cổ Bùi Thần, đưa Bùi Nặc và Bùi Ngôn rời đi, để lại không gian riêng cho hai mẹ con.

An Tử Mặc phát hiện mình sắp không nghe được tiếng lòng của An Tưởng. Cậu chỉnh âm lượng của thuật đọc tâm lên cao nhất nhưng cũng không nghe được rõ. Cảm giác này làm cậu sợ hãi, gương mặt nhỏ của cậu căng thẳng hẳn lên.

“Mặc Mặc…” An Tưởng sắp không chịu nổi nữa rồi. Mí mắt cô rũ xuống nhưng lại cố mở ra, môi cô bị lạnh đến tím tái.

“Mẹ đang không khỏe, chúng ta về phòng bệnh.”

An Tử Mặc định đẩy An Tưởng về nhưng An Tưởng lại ngăn cậu lại.

“Mặc Mặc, mẹ không muốn về. Phòng bệnh nhỏ quá, mẹ không thích nó một chút nào.”

Quá nhỏ, nhỏ đến mức làm người ta không thở được.

Vốn dĩ An Tử Mặc định bảo để con bảo người đổi cho mẹ phòng lớn hơn. Nhưng nhìn ánh mắt dần mất tiêu cự của An Tưởng, đột nhiên cậu không nói được thành lời.

“Mẹ… sắp chết đúng không?” Đột nhiên An Tử Mặc phát hiện mình không thể chấp nhận được việc An Tưởng chết đi. Nói xong câu kia, cả người cậu như mất hết sức lực. Cậu run người, không chỉ người mà cả máu chảy trong người cậu cũng trở nên lạnh đi.

An Tưởng không thể trả lời cậu. Giây phút ấy, đột nhiên cô quên hết đi những đau đớn ở cơ thể mình, cảm xúc cô cũng dần bình tĩnh trở lại. Hai mắt vốn đang dần mất đi tiêu cự của cô sáng trở lại. An Tưởng có rất nhiều lời muốn nói với con mình, như dặn cậu phải ngoan ngoãn ăn cơm, phải giữ gìn sức khỏe, cô muốn bảo cậu ngày nào cũng phải vui vẻ, thử kết bạn với nhiều người hơn. Còn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều lời khác…

Chỉ là.

Cô không nói được thành lời.

“Con nghe thấy hết.” An Tử Mặc nhìn cô chăm chú, chậm rãi nắm lấy ngón tay gầy guộc của cô, “Con nghe thấy hết…”

Cậu nghe thấy hết, tuy rằng tiếng lòng của cô nhỏ dần nhưng cậu vẫn nghe được hết.

Mẹ cậu yêu cậu, thương cậu.

An Tử Mặc mím môi, trong lòng cậu chợt cảm thấy sợ hãi. Cậu lấy tay nhỏ của mình nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của An Tưởng.

Cuối cùng An Tưởng dùng hết sức còn lại của mình xoa đầu cậu nhóc, “Mặc Mặc, đừng đau lòng nhé.”

Môi An Tử Mặc run lên.

Giọng nói của An Tưởng dần nhỏ đi, ánh mắt cô ngước lên nhìn bầu trời đêm.

“Người chết đi sẽ trở thành một ngôi sao sáng trên bầu trời.” Mí mắt cô nặng dần, cuối cùng không mở nổi nữa.

“Mặc Mặc, sống tốt nhé!”

An Tưởng nghĩ mình không thể chết đi trong dáng vẻ xấu xí được, ít nhất cũng phải lưu lại dáng vẻ vui vẻ trong tâm trí con mình. Vì thế cô ngẩng đầu, cong môi lên, nở nụ cười cuối cùng với An Tử Mặc. 

Trong cuộc sống nhạt nhẽo và đầy đau khổ kia của cô, điều duy nhất cô không hối hận chính là thực hiện giao dịch ngày trước với hệ thống, sinh ra An Tử Mặc.

Con trai của cô, rồi sẽ có một ngày cậu nhóc ấm áp và tỏa sáng hơn mặt trời.

Nụ cười của cô lộng lẫy hơn pháo hoa rất nhiều. Thời gian như dừng lại ở hình ảnh đó.

An Tử Mặc không nghe được cái gì hết.

Tiếng tim đập, tiếng lòng của cô… Tất cả đều biến mất.

Cô thích ngày xuân nhưng lại chết đi ở ngày đông lạnh giá nhất.

An Tử Mặc không thể chấp nhận được điều này, cậu lùi về sau hai bước, ngơ ngác nhìn tay An Tưởng từ từ buông thõng xuống đất.

Trời đất như sụp đổ. Trong giây lát cậu không biết mình là ai, mình đang ở đâu. Trong lòng cậu chỉ còn nỗi đau không thể tả nỗi.

Bùi Thần đứng phía sau nức nở. Hai anh em sinh đôi cũng hiểu được điều gì mà khóc theo.

An Tử Mặc rất yên lặng. Cậu bình tĩnh nhìn An Tưởng đang ngồi trên xe lăn.

Bùi Dĩ Chu tận mắt thấy ánh sáng của linh hồn An Tưởng tắt đi. Anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người An Tưởng. Khuôn mặt ngoan ngoãn của cô làm trái tim anh cảm thấy ấm áp, sự ra đi của cô cũng làm tim anh đau đớn như bị đâm một nhát dao vào.

Cuối cùng thì cô cũng không thể chịu nổi đến mùa xuân mà mình thích nhất.

Người của bệnh viện tới đây rất nhanh. An Tử Mặc ngơ ngác nhìn bọn họ mang An Tưởng đi, khi mọi người dần rời đi thì An Tử Mặc bắt lấy tay Bùi Dĩ Chu.

Cậu ngẩng đầu lên: “Con cũng cảm thấy không khỏe. Có phải con cũng sắp chết hay không?”

Khi nói những lời này, An Tử Mặc không giấu nổi sự chờ mong trong ánh mắt.

Bùi Dĩ Chu rũ mắt xuống, thấy cậu nhóc đang lấy tay nắm chặt lấy phần áo trước ngực mình.

An Tử Mặc cảm thấy rất đau. Có lẽ đây chính là cảm giác đau người ta thường nói mà cậu chưa từng cảm nhận được.

Cậu không cảm nhận được đau đớn, dù người khác cắm dao vào ngực cậu thì cậu cũng chẳng cảm thấy đau chút nào. Vậy mà lúc này trái tim cậu lại rất đau, cứ như có một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy nó vậy, làm cậu đau đến không thở được.

Hơi thở của cậu nhóc gấp gáp. Cậu cuộn tròn người, ôm ngực ngã xuống nền tuyết.

“Tử Mặc…” Bùi Dĩ Chu vội qua ôm cậu vào trong ngực.

“Con cũng bị bệnh nan y.” Ánh mắt An Tử Mặc trống rỗng, “Bùi Dĩ Chu, con cũng bị bệnh nan y.”

Bởi vì bình thường cậu có đau như này bao giờ đâu.

Vì thế chuyện này là chuyện rất bất thường, rất rất bất thường.

Cậu sẽ chết giống như mẹ mình.

Bùi Dĩ Chu ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, mãi một lúc sau cổ họng anh mới phát ra mấy chữ: “Mặc Mặc, khóc đi con.”

An Tử Mặc không khóc. Cậu cảm thấy rất đau, cả thở cũng đau, đau đến nỗi không khóc nổi.

An Tử Mặc nắm chặt áo mình. Nắm được một lúc thì cậu ngất đi.

Cậu sắp chết rồi đúng không?

Mẹ ơi.

*

An Tử Mặc hôn mê bảy tám ngày liền. Trong thời gian cậu hôn mê thì An Tưởng cũng được hạ táng. Bùi Dĩ Chu làm theo yêu cầu của cô cho người làm riêng một hũ đựng tro cốt làm bằng thủy tinh cho cô, sau đó chôn cô ở phần mộ gia tộc của Bùi gia phía sau núi.

Lễ tang của cô chỉ mời vài người quen, đến cả thông báo với công chúng cũng không có. Đơn giản vì Bùi gia sống giản dị, An Tưởng cũng chưa xuất hiện trước mặt công chúng lần nào, dù cô có chết thì bên truyền thông cũng không đưa tin.

Di vật của An Tưởng được mang hết về nhà chính của Bùi gia, Bùi Dĩ Chu cẩn thận cất chúng trong phòng đọc sách dưới tầng hầm ngầm. An Tử Mặc cũng được đưa về nhà chính để chăm sóc.

Lúc tỉnh dậy An Tử Mặc không thấy có ai. Cậu không nói câu nào, cũng không nổi điên lên, chỉ yên lặng ngồi im cả ngày.

Tấm rèm trong phòng ngủ được kéo chặt. An Tử Mặc ngồi trong chăn nghịch điện thoại của An Tưởng.

[An Tử Mặc: Mẹ.]

[An Tưởng: Con à!]

Cậu bấm đi bấm lại tin nhắn bằng giọng nói của An Tưởng, nghe đi nghe lại giọng nói dịu dàng của An Tưởng gọi tên cậu.

Trong điện thoại có rất nhiều thứ, An Tử Mặc dùng một đêm để xem hết tất cả video trong đó. Mẹ chúc mừng cậu lên tiểu học, mẹ chúc mừng cậu lên cấp hai, mẹ chúc mừng cậu vượt qua kỳ thi chuyển cấp vào cấp ba, mẹ chúc mừng cậu thi đỗ đại học. Mẹ còn chúc mừng cậu tìm được bạn gái, sau đó cười dặn cậu phải đối xử tốt với nửa kia của mình.

An Tưởng rất tỉ mỉ, mỗi video quần áo của cô một khác, chỉ có thứ duy nhất không đổi chính là nụ cười của cô. Ngốc nghếch như một chú thỏ con, cũng ấm áp như ánh mặt trời.

Vẻ mặt An Tử Mặc tái nhợt. Cậu cuộn người nằm trong cái chăn mềm mại của mình. Trái tim cậu lại bắt đầu đau đau. Cậu không thể không há miệng th ở dốc.

Còn một video cuối cùng…

Trên màn hình, An Tưởng lại trang điểm giống như một bà già. Nhìn qua chẳng nhận ra nổi cô. An Tử Mặc không nhịn được mà mỉm cười.

“Mặc Mặc, hẳn là hiện tại con đã là người thành công rồi. Mẹ già rồi, không thể tiếp tục ở bên con được nữa. Con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc cho người thân của mình, không được bắt nạt ba con nữa biết chưa? Vì mẹ thích ba con lắm!”

An Tử Mặc cười cười. Trái tim cậu càng đau hơn.

An Tử Mặc cắn đầu lưỡi mình, cắn đến chảy máu.

“Mặc Mặc, có lẽ lời mẹ sắp nói con sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng mà…” Cô cười tủm tỉm nói, “Mẹ yêu con.”

An Tử Mặc nhẹ nhàng vuốt v e màn hình lạnh băng. Cậu hơi há mồm, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Con cũng vậy.”

Nhưng mà cậu phải làm sao bây giờ?

Lúc cậu học được cách yêu người khác thì người cậu yêu nhất cũng chết đi rồi…

An Tử Mặc đặt điện thoại trên ngực mình, cậu nhắm mắt lại. Bóng tối như nuốt lấy cơ thể vừa nhỏ bé vừa cô đơn của cậu.

***

Thời gian tiếp theo, tình trạng của An Tử Mặc ngày càng xấu đi.

Cậu không ăn nổi cơm, không thể tập trung tinh thần làm bất cứ điều gì. Cả thế giới của cậu chỉ thu nhỏ lại trong chiếc điện thoại An Tưởng tặng sinh nhật cho cậu. Bùi Dĩ Chu mời bác sĩ tâm lý đến khám thì An Tử Mặc rất ngoan ngoãn phối hợp với anh. Nhưng vì cậu quá phối hợp nên bác sĩ tâm lý càng khó có thể khám được cho cậu.

Bùi Dĩ Chu muốn đưa An Tử Mặc tới thăm mộ của An Tưởng, nhưng An Tử Mặc không đi. Cậu chỉ muốn ở trong phòng.

“Tử Mặc, con cứ khóc đi.”

An Tử Mặc không khóc. Cậu thẫn thờ giơ tay ôm điện thoại.

Hình nền điện thoại chính là ảnh chụp của An Tưởng. Đột nhiên cậu nhớ tới đêm Bình An, cậu từ chối việc chụp ảnh cùng mẹ mình.

Chợt cậu nhận ra… cậu không có một bức ảnh chụp chung nào với mẹ mình.

Ánh mắt trống rỗng của An Tử Mặc có sự thay đổi. Cậu lôi hộp đồ của mình ra lục như điên. Cuối cùng cậu cũng tìm được một cái album ở bên dưới.

“Tử Mặc…”

An Tử Mặc không thèm để ý tới Bùi Dĩ Chu. Cậu dùng kéo cắt ảnh của chính mình, sau đó cắt ảnh của An Tưởng. Tiếp đó cậu dùng keo dán chặt chúng ở cạnh nhau.

Trong ảnh An Tưởng cười tươi như mặt trời đang tỏa sáng, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh băng ngàn năm không đổi của cậu và ba cậu.

An Tử Mặc chớp chớp mắt, sau đó ôm chặt bức ảnh vào ngực như bảo bối của mình.

Cảm giác đau ở trái tim cậu giảm đi một chút. Cậu bò lên giường, nhắm mắt lại sau đó đi ngủ.

Nhìn gương mặt tái nhợt của An Tử Mặc, Bùi Dĩ Chu thở dài một tiếng rồi rời khỏi phòng. Anh quyết định sẽ đi tìm bạn tốt của mình – cũng chính là bác sĩ tâm sĩ tâm lý đợt trước của An Tử Mặc để nhờ bạn mình giúp.

An Tử Mặc lại gặp ác mộng. Trong mơ có cả kiếp trước lẫn kiếp này của cậu, hư hư ảo ảo không biết đâu là thật đâu là giả.

Cuối cùng cậu cũng thấy An Tưởng.

Mẹ cậu co rúm vào trong góc. Mấy người đàn ông đứng trước mặt cô hết đánh thì lại đá cô. Cô không biết đánh trả, giống như Dương Dương, bị buộc phải chấp nhận những tra tấn dã man ấy.

An Tử Mặc bừng tỉnh ngay lập tức. Sau lưng cậu đầy mồ hôi lạnh.

Đột nhiên cậu nhận ra mẹ cậu cần được bảo vệ.

Cần được bảo vệ…

Mẹ cậu cần cậu.

Tầng hầm kia vừa tối vừa lạnh, cô ngốc nghếch chẳng biết cái gì, nhất định cô sẽ bị người ta bắt nạt, hoặc là trốn ra một góc kín không người mà khóc nức nở.

Ngoài việc biết làm nước uống, nấu ăn cùng vẽ thì cô chẳng biết gì cả. Không có cậu cô không sống nổi.

An Tử Mặc xoay người xuống giường, thất thểu lấy một cái bút chì nhọn từ trong ngăn kéo ra. Sau đó cậu nắm chặt bút chì đi vào trong phòng tắm, đứng lên ghế nhìn bản thân mình trong gương.

Vẻ mặt cậu vô cảm, cậu cởi từng cúc từng cúc một, sau đó dùng tay từ từ vuốt cổ mình. Tiếp đó cậu tìm chính xác vị trí động mạch ở cổ…

Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Tưởng đã chết, Mặc Mặc muốn đi theo mẹ _(:з” ∠)_.