Nữ tử áo vàng ngắt lời Tôn Chương chỉ dặn dò: “Ngươi lập tức đi sắp xếp, xem lúc nào có thể hẹn hắn cùng nhau ăn một bữa cơm.

Còn nữa, ngươi phái người đi quét dọn Thính U lâu, sau đó đưa khế đất qua cho hắn.”

Tôn Chương cả kinh, nhưng lần này không nói gì, vội vàng đi xuống công việc.

Trong phòng chỉ còn lại nữ tử áo vàng nói thầm rất nhỏ.

“Thông Linh Bảo Thể...”

Thông Linh Bảo Thể trong truyền thuyết, chỉ cần trong phạm vi nhất định của bản thân tồn tại bảo vật hi hữu sẽ sinh ra cảm ứng trong lòng.

Đại chưởng quỹ của Thiên Bảo lâu, cũng là tỷ tỷ của nữ tử áo vàng, Ân Nguyệt Đình cũng mang loại thể chất đặc biệt này.

Cũng là dựa vào loại bản lĩnh nghịch thiên này, Ân Nguyệt Đình mới ở trong mười mấy năm qua, từ không tới có, thành lập nên thương hội cỡ lớn vượt qua biển Tùng Vân Vạn Bảo lâu này.

Lý Phàm không biết mình đã bị người Thiên Bảo lâu ngộ nhận là Thông Linh Bảo Thể, lúc này hắn đang ở trong phủ Triệu quản sự.

“Thiên phú của ngươi quả nhiên bất phàm.

Lần đầu ra khơi đã có ngay mười sáu rương tài bảo, thật sự cho ta ngạc nhiên rất lớn!” Triệu quản sự ý cười đầy mặt, thán phục nói.

Lý Phàm mỉm cười, không trả lời.

Hắn biết Triệu quản sự có năng lực phân biệt thật giả, vì thế nhanh nhạy đổi chủ đề: “Thu hoạch lần này quả thực không ít, nhưng về sau e rằng rất khó nhiều được như lần này.”


Triệu quản sự không để bụng: “Đó cũng là lẽ đương nhiên.

Sao mỗi lần đều có thể có vận khí như vậy được.”

Tiếp đó hắn còn nói thêm: “Chỉ có điều dựa vào thu hoạch lần này cũng đủ ta để ngươi vận hành một đoàn thuyền đơn độc.”

Lý Phàm khẽ gật đầu: “Vậy thì, đa tạ Triệu quản sự!”

“Nghe nói, ngươi khổ tâm tích lự là vì cầu được một danh ngạch của linh trì tịnh thể?” Triệu quản sự nhấp một ngụm trà, chợt cất tiếng hỏi.

“Đúng là như thế.

Ta gặp phải đại biến mới hiểu, vinh hoa phú quý trên thế gian đều như mây khói thoảng qua.

Cho dù có tài bảo dùng mãi không hết, trăm năm sau cũng phải hóa thành một nắm cát vàng.

Chỉ có tầm tiên vấn đạo, đắc chứng trường sinh mới không uổng công đến thế gian này một lần!” Lý Phàm thở dài, cảm khái vạn phần.

Triệu quản sự nhìn chằm chằm Lý Phàm rất lâu mới thở dài: “Tuổi ngươi như thế mà còn có thể có lòng hướng tiên, ta không bằng ngươi!”

Giống như nhớ lại gì đó, trên mặt Triệu quản sự hiện lên vẻ phức tạp: “Mười mấy năm trước, lúc ta xêm xêm tuổi với ngươi, dưới cơ duyên xảo hợp từng cứu một tiên sư.

tiên sư hỏi ta có nguyện theo hắn tu hành, ta lại biết chính mình đã sớm qua tuổi tu hành tốt nhất.

Cho dù tu hành cũng chưa chắc có thể có thành tựu, huống chi tuổi càng lớn, chướng khí trong cơ thể cũng liền càng ăn sâu bén rễ, muốn loại trừ cũng đau đớn hơn.”

“Thế cho nên ta mới xin một phần việc làm.

Bây giờ theo tuổi tác lớn dần, ta lại mơ hồ có ý hối hận.

Đáng tiếc, sai lầm lớn đã thành, không thuốc hối hận có thể uống.” Triệu quản sự thổn thức không thôi.

Lại nhìn về phía Lý Phàm, thán phục nói: “Trong mấy chục vạn người phàm trên đảo Lưu Ly, người như ngươi quả nhiên là số ít.”

“Quá khen rồi! Không biết Triệu quản sự đối với việc danh ngạch của linh trì tịnh thể...”

“Việc này ta không giúp được ngươi.

linh trì tịnh thể mở ra cần tiên sư trên đảo chủ trì, danh ngạch cũng do tiên sư định ra.

Trước khi mở linh trì một năm, tiên sư sẽ công bố vật tư cần thiết.

Các nhà thu thập vật liệu trên danh sách nộp lên, dựa theo độ cống hiến bao nhiêu quyết định danh ngạch.” Triệu quản sự giải thích, lắc đầu.

“Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng.

Thiên Bảo lâu đều có mở phân bộ trên mỗi đảo ở biển Tùng Vân, nếu luận năng lực thu thập vật liệu, nơi có thể sánh với nhà đó trên đảo Lưu Ly cũng không có bao nhiêu.”


Trong đầu Lý Phàm hiện ra bóng dáng nữ tử áo vàng, khẽ gật đầu.

Lại ở chỗ Triệu quản sự thêm một lát, Lý Phàm bèn cáo từ rời đi.

Vừa về tiểu viện Tôn Chương đã tới cửa, hiển nhiên đã đợi khá lâu.

“Chưởng quỹ nhà ngươi mời ta ăn cơm?”

Thật đúng là trùng hơp.

Lý Phàm đang muốn gặp nàng lần nữa, thế là vui vẻ đáp ứng.

Về phần khế đất Thính U lâu Tôn Chương mang tới, Lý Phàm không nhận.

Hắn dự định buổi tối gặp nữ tử mặc áo vàng trước rồi lại nói.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên.

Lý Phàm đi vào Thiên Bảo lâu.

Trong phòng chỉ có một người.

Chỉ là lại thay một bộ váy lụa màu tím, trên mặt cũng không đeo mạng che mặt nữa.

“Chính thức giới thiệu, chưởng quỹ Thiên Bảo lâu đảo Lưu Ly, Ân Vũ Trân.”

“Lý Phàm.”

Ân Vũ Trân cười khẽ: “Đại thúc ngươi thật đúng là lời ít ý nhiều.”

“Một giới người phàm, thực sự không có gì đáng nói.” Lý Phàm nói thẳng.


“Thông Linh Bảo Thể trong mắt đại thúc cũng là không đáng giá nhắc tới mà.” Ân Vũ Trân cười như không cười nhìn lấy Lý Phàm.

“Hả? Ta không biết Thông Linh Bảo Thể gì đó cả.” Trong lòng Lý Phàm chợt động, lại mặt không đổi sắc nói.

“Vậy sao ngươi lại tìm được vị trí tài bảo trong biển cả mênh mông?” Ân Vũ Trân không tin.

“Chỉ là lòng có cảm giác thôi.”

“Còn nói ngươi không phải Thông Linh Bảo Thể?” Ân Vũ Trân cau mày, cắn răng nói.

Nhưng nàng nhìn thấy dáng vẻ lại như quả thực không biết của Lý Phàm, rơi vào đường cùng bèn nói chuyện của Thông Linh Bảo Thể cho hắn.

“Nói như vậy, tỷ tỷ ngươi cũng là Thông Linh Bảo Thể?” Lý Phàm híp mắt.

“Năm nay nàng bao nhiêu tuổi? Dáng vẻ thế nào? Hai mươi năm trước lại ở nơi nào? Bây giờ lại ở đâu?”

Lý Phàm liên tục hỏi nhiều câu chẳng hiểu ra sao, hỏi Ân Vũ Trân có chút choáng váng, không hiểu Lý Phàm hỏi những chuyện này làm gì.

Trong lúc đó nàng như nghĩ đến một khả năng, sắc mặt hơi trắng bệch nhìn chằm chằm Lý Phàm: “Lẽ nào ngươi là phụ thân thất lạc nhiều năm của hai tỷ muội bọn ta?

Song rất nhanh nàng lại tự mình phủ định: “Không đúng, dáng dấp của ngươi không hề giống bọn ta.”

“Chỉ là tò mò mà thôi.” Lý Phàm không để ý tư duy tương đối bay xa của tiểu cô nương này, thản nhiên nói.

“Biết biết, tò mò người cùng loại, chuyện thường tình ở người.” Ân Vũ Trân bày ra dáng vẻ ta hiểu, liên tục gật đầu.