Chạy ra khỏi doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn tới mức khiến Nhược Nhất hơi kinh ngạc.

Lều trại và chiến xa vẫn còn nguyên vẹn khi cô tới lúc này giống như bị gió bão thổi qua, bừa bãi đổ sập trên nền đất, có binh sĩ vẫn còn hoảng hốt, có binh sĩ bận rộn làm cho chiến mã bình tĩnh lại, có binh sĩ nhanh chóng thu xếp mớ hỗn độn ngổn ngang trên mặt đất. Ngoài tiếng ngựa hí và tiếng bước chân lạo xạo, mọi người yên lặng làm công việc của mình, ánh mắt tò mò thăm dò chủ trướng.

Thấy Nhược Nhất chạy ra ngoài, tất cả đều sững người, ánh mắt dò xét càng phát sáng. Lúc này Nhược Nhất đâu còn tâm trạng để ý tới ánh mắt của người khác, cô cúi đầu, nhắm mắt lảo đảo chạy ra ngoài. Cô cũng không biết bây giờ mình phải đi đâu. Tất cả mọi thứ cô có ở thế giới này gần như đều tồn tại nhờ Thương Tiêu. Không có Thương Tiêu, chốn dung thân của cô ở đâu?

Muốn gặp hắn, cô điên cuồng muốn gặp hắn, nhưng khi gặp lại không biết phải làm thế nào. Trải qua nỗi tuyệt vọng trong quá khứ, cô nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với hắn? Cho dù dùng vẻ mặt nào, Nhược Nhất đều cảm thấy mình đang tự sỉ nhục mình. Ngươi nhìn đi, người ta đã vứt bỏ ngươi như thế nào, sự quay lại của ngươi chỉ có thể mang lại phiền nhiễu cho họ mà thôi. Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể đừng sống một cách khiến người ta phỉ nhổ như thế nữa được không…

Không biết đã chạy đến chỗ nào, Nhược Nhất không thể nhấc chân lên được nữa. Cô ngồi dựa vào gốc cây, ngây người nhìn trời xanh mây trắng, đến tận khi bầu trời lấp lánh ánh sao. Sau lưng là tiếng bước chân lạo xạo, Nhược Nhất không ngoảnh đầu, người đó đi tới bên cạnh, từ từ ngồi xuống, cùng cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Tối nay là tịch nguyệt”.

Cửu Châu có hai mặt trăng, khi hồng nguyệt và lam nguyệt cùng tròn gọi là hỷ nguyệt, thích hợp dựng vợ gả chồng. Nhược Nhất đã nhảy xuống U Đô sơn đúng vào thời điểm hỷ nguyệt. Còn lúc cùng không có cả hồng nguyệt và lam nguyệt thì được gọi là tịch nguyệt, phù hợp làm tang, lo ma chay. Nhược Nhất đã gặp lại Thương Tiêu vào ngày hôm nay. Xem ra, ông trời rất không ủng hộ họ. Nhược Nhất mỉm cười chua chát. Cô đưa tay nhổ một ngọn cỏ dại, vừa nghịch vừa khàn giọng hỏi: “Tử Đàn tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”.

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cô nương được sao?”.

“Giao tình giữa ta và tiểu thư không tốt tới mức đó”. Nhược Nhất vốn không phải là người gay gắt, bởi vì tính chất nghề nghiệp yêu cầu cô phải tiếp xúc với đủ loại người, khách hàng cũng sẽ có đủ loại yêu cầu cổ quái. Cô cần phải học được cách dùng sự khéo léo đưa đẩy để ngụy trang bản thân.

Nhưng ở trước mặt Tử Đàn, Nhược Nhất không khéo léo được như thường ngày. Cô giống như con nhím bị xâm chiếm lãnh địa, chỉ muốn dựng toàn bộ gai nhọn trên người lên để đẩy lùi kẻ địch. Bởi vì cô biết, kẻ địch lớn mạnh này chỉ cần dùng một câu nói hoặc một động tác là có thể dễ dàng đâm thủng cái bụng mềm yếu của cô khiến cô chảy máu. Giống như hôm nay, nàng ta lau mồ hôi cho Thương Tiêu, những lời nói thân mật, tự nhiên mà không hề giả tạo, dường như trước đây nàng ta đã làm hàng trăm hàng vạn lần vậy… Nhược Nhất bây giờ sợ nhất là Tử Đàn nhắc tới Thương Tiêu. Như thế sẽ khiến cô có cảm giác thất bại, bị vứt bỏ nhưng lại không biết làm thế nào.

“Sau nhiều năm từ biệt, Nhược Nhất trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều”. Tử Đàn thở dài một tiếng, trong lời nói không giấu nổi vẻ thương cảm.

Nhược Nhất sững người, câu này nghe như trước đây họ vô cùng thân thiết. Nhưng nếu suy xét kỹ ra, cô và Tử Đàn thực sự tiếp xúc với nhau chỉ đúng một lần khi nàng ta tỉnh lại. “Tử Đàn tiểu thư, có gì cứ…”.

“Haizzz”. Tử Đàn đưa tay ngắt lời Nhược Nhất, “Bây giờ mọi người đều gọi ta là Hàn Ngọc chủ”.

Hàn Ngọc chủ, Hàn Ngọc chủ, nếu coi yêu tộc là một quốc gia, Hàn Ngọc chủ có lẽ được coi là tể tướng của quốc gia này. Trước đây Nhược Nhất cứ cảm thấy kỳ lạ, một chức vị quan trọng như vậy, vì sao lại để trống. Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu. Đây chỉ là bằng chứng cho thấy Thương Tiêu luôn chờ nàng ta tỉnh lại.

“Ha”. Nhược Nhất khẽ nhếch mép. Thì ra ngươi đến để ra oai. Nhưng đâu cần như vậy, Nhược Nhất có hèn kém tới mức nào thì vẫn còn biết thân biết phận. “Là ta thất lễ, Hàn Ngọc chủ đại nhân, đêm khuya rồi, ta muốn nghỉ…”.

Nhưng, đêm khuya rồi, Nhược Nhất nên nghỉ ở đâu đây? Trước đây cô có thể hống hách bá chiếm quân doanh của yêu tộc, còn bây giờ cô không thể làm thế được nữa. Nhược Nhất sững người nhìn về phía trước, cảm giác trống trải trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Cô đơn một mình… Tử Đàn nhìn rất rõ biểu cảm của Nhược Nhất, không biết nàng ta đang nghĩ gì, đôi mắt linh động lấp lánh dưới ánh trăng, vô cùng xinh đẹp.

“Bộ dạng của Tiêu Nhi hôm nay cô nương đã thấy rõ rồi chứ?”. Đột nhiên Tử Đàn mở miệng, ngắt dòng suy tư của Nhược Nhất.

Nhược Nhất định thần, nhớ lại hôm nay nhìn thấy Thương Tiêu với đầy yêu vân quái dị trên mặt, trong lòng cô không biết trào dâng thứ cảm giác gì. Cô im lặng gật đầu, nghe Tử Đàn nói tiếp, “Ma quỷ là bất tử bất diệt, Tiêu Nhi bị ta và tám vị trưởng lão hiệp lực phong ấn trong huyền băng vạn niên, vốn là muốn Tiêu Nhi mãi mãi bị giam cầm trong đó, nhưng không ngờ chưa tới hai trăm năm, Tiêu Nhi đã phá băng ra ngoài”.

Chàng đã bị Tử Đàn và các trưởng lão của U Đô hiệp lực phong ấn! Lòng trung thành của tám vị trưởng lão, Nhược Nhất đã từng được chứng kiến. Ban đầu khi mới lên U Đô, cô chỉ lớn tiếng nói vài câu với Thương Tiêu, liền bị đánh ngất. Vậy mà khi ấy họ lại chịu phong ấn Thương Tiêu… Rốt cuộc Thương Tiêu đã nhập ma tới mức độ như thế nào.

“Càng không ngờ sau khi tỉnh lại ngay cả hình dáng con người Tiêu Nhi cũng không thể duy trì được, một mạch chạy ra tiền tuyến. Nhược Nhất, cô nương nói xem vì sao lại thế?”.

“Ta…”. Lòng Nhược Nhất khẽ lay động một thoáng rồi lại nhớ tới những lời hôm nay Thương Tiêu nói với mình, trong lòng cô không khỏi chua xót, “Ta làm sao mà biết được”.

“Trên huyền băng vạn niên tích tụ yêu lực cả đời của tám vị trưởng lão, những phong ấn ấy giống như dây leo mọc đầy gai nhọn cắm vào người Thương Tiêu, chỉ cần Thương Tiêu động đậy là lập tức sẽ bị thống tâm động cốt. Lúc ấy ta vẫn chưa về U Đô, không nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Nhi vùng vẫy trong băng… Về sau chỉ nhìn thấy mảnh băng vụn vỡ sau khi Tiêu Nhi phá phong ấn. Nhược Nhất có biết rằng hàn khí của những vụn băng ấy bây giờ đã khiến cả U Đô sơn phủ đầy sương tuyết”. Tử Đàn ngừng một lát, mỉm cười nhìn Nhược Nhất. “Ta thực tình rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến Tiêu Nhi bất chấp tất cả, phá vỡ phong ấn. Thì ra…”.

Lời nói nửa chừng này quả thực khiến người ta tưởng tượng xa vời. Nhược Nhất nắm chặt ngón tay. Thì ra cái gì? Thì ra là vì cô sao? Đùa cái gì vậy, nếu Thương Tiêu để tâm tới cô như vậy, hai trăm năm trước hà tất phải ép cô đi cứu Tử Đàn? Ở cửa động Hàn Ngọc, vì sao tới khi cô chết cũng không mở cửa động?

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Nhược Nhất khó nhọc mở miệng hỏi: “Rốt cuộc chàng… nhập ma như thế nào?”.

“Ai mà biết được, nếu cô nương tò mò, vì sao không tự đi hỏi”.

Nhược Nhất không nói gì, cúi đầu nhìn ngón chân mình. Tử Đàn nhìn bầu trời sao, nhớ lại, “Ta chỉ nhớ rất nhiều năm trước, Tiêu Nhi toàn thân sát khí ngồi trên đài cao trong bạch môn, nhìn phong tuyết cuồng bạo, sau đó bảo ta phong ấn nó lại”. Một câu trần thuật lạnh lùng nhưng lại khiến Nhược Nhất như nhìn thấy một bóng hình cô độc. Thương Tiêu là người thanh cao kiêu ngạo, vậy mà hắn lại mở miệng bảo người khác phong ấn mình… Nhược Nhất không thể tưởng tượng được lúc ấy trong lòng Thương Tiêu có cảm giác như thế nào. Nghĩ lại, Nhược Nhất khẽ kinh sợ, chốn đài cao ấy, Huân Trì ở đó.

“Không nhắc chuyện xưa nữa”. Tử Đàn giấu đi thần sắc trong đôi mắt, quay sang nhìn Nhược Nhất rồi cười nói, “Ta muốn nhờ Nhược Nhất giúp một việc, cô nương có nhận lời không?”.

Chuyển chủ đề nhanh như vậy, Nhược Nhất thoáng sững sờ. Tử Đàn cũng không đợi Nhược Nhất trả lời, giống như đã đoán chắc rằng cô nhất định sẽ giúp, nàng ta tự nói: “Sức mạnh phong ấn quá lớn, tuy Tiêu Nhi đã phá băng ra ngoài, nhưng sức mạnh phong ấn vẫn còn lưu lại ít nhiều trong cơ thể. Hôm nay ta nghe Võ La nói Tiêu Nhi dùng hai chiêu Thương Thiên Lôi hủy một bức tường thành. Nếu là trước đây, một chiêu là đủ để san bằng một ngọn núi. Hơn nữa, sức mạnh phong ấn không có huyền băng để dựa vào, sẽ trực tiếp chiến đấu với khí ma sát(*) trong người Tiêu Nhi. Để lâu như vậy, chắc chắn sẽ tạo thành tổn hại rất lớn với cơ thể. Ta muốn hóa giải phong ấn cho Tiêu Nhi, nhưng ngặt nỗi tám vị trưởng lão sau khi đã can kiệt yêu lực vì hạ ấn liền quy ẩn. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình ta, muốn hóa giải phong ấn là hoàn toàn không đủ. Bây giờ, chỉ có cách đến Anh Lương sơn xin một viên Hóa Hương hoàn, để hóa giải toàn bộ lực phong ấn trong người Tiêu Nhi”.

(*) Khí ma sát: Một loại thể khí như sương mù sinh ra khi con người nhập ma, có thể gây ra rối loạn tinh thần, có thể làm giảm tu vi.

Cũng chính là muốn bảo Nhược Nhất tới Anh Lương sơn xin một viên linh dược. Nhược Nhất không hiểu: “Vì sao muốn ta đi”.

Tử Đàn lắc đầu cười, tỏ vẻ khó xử nói: “Đừng tưởng rằng yêu tộc thế mạnh, thực ra những uẩn khúc bên trong rất phiền phức. Nếu để người ta biết Tiêu Nhi đã tỉnh, nhưng yêu lực giảm sút, những tên yêu quái như hổ đói rình mồi kia không biết chừng sẽ làm chuyện gì bậy bạ. Bây giờ người ta có thể tin tưởng chỉ có vài người. Võ La là đại tướng quân, dĩ nhiên không thể đi được. Hơn nữa ta biết, Nhược Nhất, cô nương tuyệt đối sẽ không hại Tiêu Nhi”.

Tuyệt đối sẽ không hại Tiêu Nhi.

Ha, chẳng phải sao. Nhược Nhất nghĩ, Tử Đàn tính thật chuẩn. Cho dù Thương Tiêu trước đây đã nói gì, làm gì cô, một khi liên quan tới tính mạng của hắn, Nhan Nhược Nhất vẫn sẽ lao vào như một kẻ ngốc… Ai bảo cô quan tâm hắn.

“Được, ta đi”.

“Nhưng ta không biết thuật cưỡi mây, sẽ rất chậm”.

Không hỏi khó khăn, không hỏi nguy hiểm, chỉ lo lắng sẽ rất chậm, sợ không kịp. Ánh mắt Tử Đàn như sâu hơn, nụ cười nơi khóe môi càng lớn, “Không sao, tới Anh Lương không xa, nhiều nhất là hai tháng có thể quay về. Thời gian này ta sẽ giúp Tiêu Nhi điều hòa khí tức. Cô nương đi theo ta, ta viết thư gửi Anh Lương chủ, tới lúc ấy hắn nhìn thấy thư sẽ không làm khó cô nương”.

***

Nhược Nhất cầm thư, Tử Đàn sai binh sĩ sắp xếp chỗ ở cho cô. Nàng ta cười nói: “Ồ, cách chủ trướng không xa, chắc là buổi tối còn có thể nghe thấy tiếng đàn”.

Nhược Nhất không nói gì, Thương Tiêu thạo chơi đàn, đây có lẽ là một trong những sở thích ít ỏi của hắn. Nhược Nhất đã từng nghe Thương Tiêu đàn suốt một đêm bên gối của Tử Đàn, thổ lộ nỗi tương tư, buồn bã vì ly biệt… Kìm nén nỗi chua xót trào dâng trong tim, Nhược Nhất vén màn cửa, rảo bước đi ra.