Tô Dung nghe được ngôn ngữ dâm ô đê tiện của Diệp Sở và Bàng Thiệu rốt cuộc không nhịn được mà đứng phắt dậy, đụng vào bàn phát ra một tiếng vang thật lớn suýt hất đổ cả bộ đồ trà, dọa cho Diệp Sở và Bàng Thiệu đang khề khà trà rượu phải nhảy dựng.

“Chúng tôi đã có thể đi được chưa?” Ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Tô Dung mang theo vài phần chán ghét, thầm nghĩ nếu không vì Trương Tố Nhi thì có có quỷ mới thèm ngồi cùng một chỗ với thể loại bại hoại ăn chơi trác táng thế này.

Bàng Thiệu cười tà tà xoay đầu nhìn lại, thấy Tô Dung đang đứng, đôi chân thon dài, làn da sáng bóng như tuyết, chiếc quần dài bó sát lộ ra cặp mông đẹp, thân hình kiều mị, điển hình cho thiếu nữ thanh xuân nhan sắc động lòng người. Đôi mi dài khẽ run, vẻ giận dữ lẫn xấu hổ tràn đầy trong đôi mắt mị hoặc nhưng lạnh lẽo.

Bàng Thiệu coi như đã gặp được nhiều mỹ nhân nhưng cũng không nhịn được mà nổi lên cảm giác kinh diễm. Giai nhân như vậy, dù không thể ăn nhưng được nhìn cũng no mắt, sướng người.

“Gấp cái gì? Khó mà gặp được những thiếu niên tài tuấn như chúng ta, để các ngươi tiếp rượu cũng là một điều may mắn!” Bàng Thiệu đổi ngay vẻ hi hi ha ha ban đầu, thần sắc bắt đầu âm lãnh. Hắn vênh váo tự đắc đã quen, chưa từng có ai dám hô to gọi nhỏ với hắn. Dù có là mỹ nhân, trước mặt hắn cũng không được quyền này!

“Chuyện đồng ý với các người chúng ta đã làm rồi! Bây giờ có thể đi rồi chứ?” Tô Dung nhìn Bàng Thiệu với vẻ cứng cỏi, trong mắt không hề cho dấu sự ức chế lẫn chán ghét.

“Chưa từng có nữ nhân nào dám hô to gọi nhỏ trước mặt bản thiếu gia! Hôm nay ta chưa mở miệng cho các ngươi đi, nếu ai dám đi thì tối nay Trương Tố Nhi nhất định bồi ta ngủ...” Bàng Thiệu bắt đầu nổi bão. Một nữ nhân của tiểu vương quốc lại dám đối xử với thế tử thế gia của Đế quốc như mình kiểu này, thật sự cho rằng ở Nghiêu thành thì mình sẽ biến thành một con mèo ngoan sao?

Thấy Tô Dung và Trương Tố Nhi tức đến anh mặt, Diệp Sở muốn nhịn cười cũng không được, thầm nghĩ tính tình Tô Dung vẫn như xưa, vẫn quật cường ngạo khí như cũ. Chỉ là đụng với đám đại nam tử theo chủ nghĩa bá đạo như Bàng Thiệu, tính cách như vậy sẽ không mang lại kết quả tốt nào cả.

“Ngươi...” Tô Dung giận đến run thân hình mềm mại, sắc mặt đỏ phừng phừng.

Bàng Thiệu nhún vai tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nữ nhân hả? Nếu như biết điều chịu nghe lời, học tam tòng tứ đức cho giỏi thì tốt nhất rồi! Theo chúng ta uống trà!”

Nói xong, Bàng Thiệu không hề để ý đến Tô Dung mà ngồi xuống, cầm chén rượu của hắn uống tiếp!

Lương Thiện nhìn thân thể mềm mại run rẩy do tức giận của Tô Dung mà thầm tặc lưỡi, nghĩ thầm tên Bàng Thiệu này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Có điều Bàng Thiệu có tình muốn nàng theo, e rằng Tô Dung cũng không kháng cự được.

Ở thời điểm Lương Thiện đang thầm thở than, Diệp Sở vậy mà đứng lên đi tới kéo cánh tay nhẵn bóng đầy cảm giác của Tô Dung.

“Ngươi làm gì?” Tô Dung bị Diệp Sở kéo tay, kinh hoảng đến nhảy dựng lên, thanh sắc pha lẫn sự sợ hãi mà quát lên: “Cút ngay!”

“Được! Vốn là muốn dẫn cô đi, cô đã còn muốn ở đây thì ta cũng không thèm quản!” Diệp Sở nhún vai tỏ vẻ bất cần rồi nói.

“Tô Dung, không cần lo cho ta! Ngươi đi đi!” Trương Tố Nhi bậm môi. Nàng đã đinh ninh kẻ đê tiện như Bàng Thiệu và Diệp Sở tuyệt không có hảo ý gì.

Tô Dung nghiến rặng, bước lên chủ động nắm tay Diệp Sở. Kiềm sự chán ghét trong lòng xuống, thanh âm trong trẻo của nàng pha lẫn vẻ lạnh nhạt: “Đưa chúng ta đi!”

Lương Thiện nhìn hai người một chỗ níu níu kéo kéo mà sửng sờ tại chỗ: “Khiếp kiếp nha! Hắn vậy mà dùng biện pháp như thế giải cứu cho tình nhân trong mộng! Thật là tên súc sinh cầm thú mà, chuyện vô sỉ đến thế mà cũng làm được! Nếu đổi là mình, mình chắc chắn sẽ không... bỏ qua cơ hội này!”

Bàng Thiệu nhìn ba người đi ra ngoài, hắn cũng kinh ngạc. Đột nhiên hắn cảm thấy mình có phải lọt vào cái bẫy của Diệp Sở rồi hay không? Bằng không sao thằng này không bắt người đi từ đầu, mà nhất định phải đợi mình với đối phương đối chọi gay gắt mới ra mặt?!

“Khốn kiếp, Dám lợi dụng ta! Người tốt thì hắn làm, ta thành ác nhân!!”

...

Bị Tô Dung lôi kéo ra khỏi cửa phòng, Diệp Sở dùng mông mà nghĩ cũng biết giờ phút này hẳn là Bàng Thiệu đang chửi mình hèn hạ vô sỉ.

“Có thể buông tay chưa?” Diệp Sở đi ra khỏi phòng thầm nghĩ, chờ đến lúc lúc Tô Dung hất tay mình ra không bằng mình mở miệng chiếm lấy thế chủ động: “Mặc dù ta biết tay mình rất ấm áp, cũng làm cho người khác rất lưu luyến... mà dù sao, nam nữ thụ thụ bất thân! Đến giờ ngươi vẫn nắm tay ta, đến sau này không ai muốn ta thì làm sao bây giờ?”

“Á...” Tô Dung như bị điện giật, buông ngay tay Diệp Sở ra, sắc mặt đỏ bừng một mảng. Tên khốn này có ý gì? Ý hắn nói là mình không biết liêm sỉ kéo tay hắn sao? Chẳng lẽ hắn đã quên đây là do hắn và Bàng Thiệu ép!

Trương Tố Nhi cũng trợn mắt há mồm. Diệp Sở mà cũng biết chuyện nam nữ thụ thụ bất thân? Còn buồn cười hơn nữa là hắn lại nói Tô Dung chiếm tiện nghi của hắn! Hắn nghĩ mình là ai vậy?!

Tô Dung hít sâu vài hơi ổn định cảm xúc sắp bùng nổ, nói bằng ngữ điệu bình tĩnh: “Lần này đa tạ ngươi đã hỗ trợ!”

“Vậy thì không cần! Chỉ cần các cô ít mắng sau lưng ta một chút là được!” Diệp Sở cười nói. Câu nói này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tố Nhi đỏ bừng, trước đây nàng đã mắng Diệp Sở sau lưng không ít lần.

Nhìn Diệp Sở đang dựa xéo vào tường theo kiểu phóng đãng bất cần đời, Tô Dung suy nghĩ thoáng qua rồi nói: “Ngươi không nên trở về Nghiêu thành! Ngươi biết danh tiếng của mình ở Nghiêu thành rồi. Không còn Diệp gia che chở, có rất nhiều người rất sẵn lòng tìm ngươi gây phiền toái!”

“Nếu bọn họ dám, cứ việc tới là được!” Diệp Sở vẫn mang thần thái bất cần không quan tâm, trong ngữ điệu toát ra mấy phần bá đạo.

Phải nói rằng, tất nhiên Diệp Sở trước kia là thứ côn đồ cặn bã nhưng giờ phút này, Diệp Sở còn thêm vài phần phóng đãng. Đây là hai loại khí chất bất đồng. Nghĩ rằng Diệp Sở hiện tại đã thay đổi, Tô Dung suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Ba năm nay ngươi làm gì? Tại sao Bàng Thiệu cũng nguyện ý nghe lời ngươi?”

“Hả!” Diệp Sở không ngờ Tô Dung lại hỏi như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng đột nhiên cười: “Nếu như ta cho cô biết từng mang Bàng Thiệu đi qua Thất thập lục động, hơn nữa còn đoạt một vị áp trại phu nhân của một động chủ về cho Bàng Thiệu làm tiểu thiếp, cô tin không?”

Tô Dung và Trương Tố Nhi liếc mắt nhìn nhau, nhưng ngay sau đó mỗi người đều lắc đầu. Các nàng cũng biết không thể moi được tin tức gì từ miệng Diệp Sở, về phần Diệp Sở nói gì, trực tiếp lờ luôn.

Thất thập lục động là chỗ nào?! Sức mạnh liên hợp của Thất thập lục động còn muốn vượt qua một vương quốc nhỏ. Bất kỳ một động chủ nào trong Thất thập lục động đến Nghiêu thành thì vương thượng đều phải căng thẳng thần kinh. Chỗ như vậy, thế mà Diệp Sở lại nói hắn mang Bàng Thiệu theo đoạt lấy áp trại phu nhân của người ta. Đây không phải nói đùa là gì?

“Được thôi! Ngươi đã không muốn nói, vậy cũng không tính! Bất quá, cuối cùng cũng nhắc ngươi một điều: Nghiêu thành đối với ngươi rất hung hiểm. Về phần ngươi có nghe hay không, có đi hay không là chuyện của ngươi!” Tô Dung khôi phục vẻ thanh lãnh ban đầu của nàng. Sở dĩ nói những câu này với Diệp Sở là cũng vì muốn báo đáp hắn đã trợ giúp lần này. Thấy Diệp Sở không thèm quan tâm, Tô Dung cũng không nói thêm điều gì, đưa Trương Tố Nhi cùng rời khỏi.

Nếu Diệp Sở không nghe những lời ấy, hậu quả sẽ do chính hắn gánh chịu!

Nhìn chiếc eo của Tô Dung uốn éo rời khỏi, Diệp Sở cười cười. Vừa chuẩn bị quay đầu trở về lại thấy Lương Thiện đứng đó, miệng lộ ra nụ cười bỉ ổi.

“Hắc hắc, dắt tay người tình trong trong mộng có sướng không? Thật là không biết ngươi lấy lá gan đó chỗ nào nữa nha?”

Nghe Lương Thiện nói, Diệp Sở trắng mắt phớt lờ nhữ câu dâm ô của hắn. Dù sao, bất kể thế nào, Lương Thiện đã định mình yêu thầm Tô Dung rồi, kiểu gì cũng nghĩ mình trở về Nghiêu thành là do không quên tình cũ với Tô Dung.