“Sắt đen?” Nhược Thủy nhìn Kim Oa Oa đầy nghi hoặc, hỏi hắn nghi vấn trong lòng.

Kim Oa Oa lướt nhanh một vòng hỏi: “Các ngươi chưa từng thấy qua nó?”

Tình Văn Đình và Nhược Thủy đều lần lượt lắc đầu, những người tiến vào mộ Đại tướng quân còn lại cũng như vậy. Ban đầu, lúc thỏi sắt đen văng ra thì mọi người đều mải mê tranh đoạt các loại bảo vật khác, trên cơ bản không ai chú ý đến chuyện Diệp Sở nhặt nó lên.

Kim Oa Oa thấy bộ dạng của mọi người, không khỏi nhíu mày: “Mấy tên Tu hành giả tiến vào mộ huyệt đều bị ta tịch thu hết rồi, chưa tìm được thỏi sắt đen đó. Không lẽ suy đoán bản thân sai lầm, nó không có trong huyệt mộ?”
Kim Oa Oa gãi đầu, mặt đầy vẻ tiếc nuối, điều này khiến Nhược Thủy vô cùng ngạc nhiên. Lúc tên mập này sử dụng thỏi vàng dỏm của hắn cũng không đau lòng đến mức này, giờ chỉ vì khối sắt đen lại khiến hắn buồn bã như thế.

“Các ngươi thật sự chưa từng thấy?” Kim Oa Oa lại nhìn về phía nhị nữ, cố gắng hỏi thăm lần nữa cầu may.

Rất tiếc hai nàng vẫn trả lời y nguyên: “Chưa từng thấy!”

Kim Oa Oa trưng ra bộ mặt sầu khổ, nhìn thoáng qua mộ Đại tướng quân mà thở dài: “Đáng tiếc mộ huyệt đã sụp xuống, chìm dưới đất và không biết đã di chuyển đến chỗ nào. Bằng không, bổn Tài thần nhất định phải đi tìm một vòng xem sao!”
Diệp Sở thấy Kim Oa Oa coi trọng thỏi sắt đến như thế thì không khỏi tò mò: “Rốt cuộc nó là gì mà khiến tên Tài thần ngươi phải đau lòng như vậy?”
“Móa, ngươi đánh rắm gì thế!” Kim Oa Oa không nể nang gì hắn: “Tất cả mọi người có thể nhận được câu trả lời, riêng ngươi thì không! Hỏi nhiều vậy làm giề!”

Câu trả lời này suýt nữa làm Diệp Sở tức chết. Hắn cố hít sâu lấy lại bình tĩnh, cố kìm nén ý nghĩ bóp chết thằng điên kia. Diệp Sở hiểu rõ, hiện giờ nếu đối phó với thằng này thì bản thân ắt phải chịu thiệt.

“Thằng mạp chết tiệt, đừng để ta vượt qua ngươi. Bằng không ta sẽ đập nát tất cả thỏi vàng, cho ngươi vào động rắn chơi cho vui!” Diệp Sở nghiến răng nghiến lợi.

“Đáng tiếc, đáng tiếc! Xem ra nó biến mất vĩnh viễn cùng với mộ Đại tướng quân rồi.” Kim Oa Oa thở dài nói.

Nhược Thủy mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ trong đó còn có thứ tốt nào chúng ta không nhận ra được. Có vật nào còn trân quý hơn Vân Tiên Đái, nguyên linh chân nguyên tướng quân và tâm pháp của Tu hành giả Chí tôn vô địch bội phần?”

Diệp Sở đưa mắt nhìn tên mập, hắn rất muốn biết được khối sắt kia rốt cuộc là thứ gì?

“Dĩ nhiên là trân quý hơn nhiều!”

Kim Oa Oa khẳng định chắc chắn như chém đinh chặt sắt khiến Diệp Sở nhảy dựng, cảm giác máu trong người muốn sôi trào. Hắn đột nhiên cảm nhận được hô hấp bản thân cũng trở nên khó khăn.

Không ai không biết đến Kim sách, Vân Tiên Đái trân quý. Đó đều do Tu hành giả Chí tôn vô địch lưu lại, là một trong những vật phẩm trân quý nhất đương thời. Trên cõi đời này có thứ còn quý hơn chúng nhưng vô cùng khó tìm, nên mới thấy hết sự trân quý của thỏi sắt đen.

Chỉ một câu nói khiến mọi người đều động dung, ngay cả Nhược Thủy cũng không thể bình tĩnh. Ai ở đây chẳng hiểu giá trị của đồ vật vượt xa Chí tôn, trở thành vật trân quý nhất đương thời cũng không phải nói quá.

Cho tới này Nhược Thủy luôn bộc lộ khí chất lạnh nhạt xuất trần, nhưng hiện tại khuôn mặt cũng hết sức thận trọng, nhìn Kim Oa Oa chằm chằm.

Kim Oa Oa vẫn cái bộ mặt đau lòng, thở dài nói: “Vô Tâm Phong ghi lại nhiều thông tin nhất về mộ Đại tướng quân. Sư thúc tổ biết trong đó có Vân Tiên Đái là nhờ đọc điển tịch Vô Tâm Phong. Đúng không?”

Nhược Thủy gật đầu. Người khác chỉ biết trong mộ Đại tướng quân có bảo bối nhưng số người biết Vân Tiên Đái cực ít. Ngoại nhân hiểu biết về mộ Đại tướng quân kém rất nhiều với người của Vô Tâm Phong. Bởi vì năm đó lão Phong tử đặc biệt chú ý, tra cứu rất nhiều thông tin về nó.

Năm đó lão Phong tử cũng định cường công mộ Đại tướng quân, nhưng nghĩ đến uy áp kinh khủng trong đó, nên cho dù cường công chỉ khiến nó bị sụp đổ, không thể tiến vào trong được.

Chính vì lẽ đó, Nhược Thủy tìm đủ loại biện pháp áp chế uy áp, cuối cùng cướp đoạt được ngọc tỷ Nghiêu quốc, dùng huyết mạch hoàng thất và ngọc tỷ may mắn vào được. Bọn họ vốn tưởng đồ vật trân quý nhất đã được lấy ra, ai ngờ vẫn có thứ trân quý hơn.

“Rốt cuộc nó là thứ gì?” Nhược Thủy hỏi.

“Tất cả bản ghi trên Vô Tâm Phong đều lưu lại tên một vị Chí tôn vô địch.” Kim Oa Oa hít sâu lấy bình tĩnh, giọng nói thản nhiên.

Điểm này ai cũng hiểu, từ xa xưa đã có tin đồn một vị Chí tôn đứng phía sau Đại tướng quân. Lúc tiến vào mộ huyệt nhận được bảo vật đã chứng thực tin đồn này. Nhưng không ai biết, vị Chí tôn đó là ai. Nhược Thủy biết Vân Tiên Đái do Chí tôn luyện chế nhưng cũng không biết ai làm.
“Ngươi điều tra được vị Chí tôn này à?” Nhược Thủy tò mò hỏi Kim Oa Oa.

“Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là Thanh Vũ thiên tôn!” Kim Oa Oa hồi đáp, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

“Là y sao?!” Ai nấy đều giật mình, cho dù là Diệp Sở cũng thấy bất ngờ. Niên đại của Thanh Vũ thiên tôn đã rất lâu rồi, truyền thuyết của y mặc dù không còn nhiều nhưng mọi người đều nhận định y là nhân vật tuyệt thế.

“Sao có thể là ông ta?” Nhược Thủy cảm thấy mê man. Đó là nhân vật xưng bá Cửu Thiên Thập Địa nhưng đã biến mất không biết bao lâu rồi. Người như vậy sao có quan hệ với Đại tướng quân được.

Mặc dù Đại tướng quân cường hãn vô cùng, nhưng niên đại ông ta sống không quá lâu, chỉ hơn hai trăm năm trước mà thôi, so sánh thực lực và tuổi tác với vị Chí tôn kia thì quá chênh lệch. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy phù hợp, Đại tướng quân mới nổi danh mấy trăm năm, sao có thể giao tập với Thanh Vũ thiên tôn được.

“Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng tất cả dấu hiệu đều nhắm vào Thanh Vũ thiên tôn. Vân Tiên Đái trong tay người do muội muội Thanh Vũ thiên tôn năm đó luyện chế.” Kim Oa Oa nói.

Nhược Thủy biết mặc dù thần kinh Kim Oa oa không bình thường nhưng những lời hắn nói đều có căn cứ cả. Hắn nói như thế thì chín phần mười xác thực.

Tất cả đều trầm mặc, dù cho ai có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ đến nhân vật truyền kỳ như vậy.

Mặc dù Thanh Vũ thiên tôn năm đó vô địch, nhưng trước đó hắn cũng không được xem quá kiệt xuất. Những người tài vượt qua ông ta rất nhiều, đến cuối cùng ông ta lần lượt bỏ xa tất cả, sáng tạo ra công pháp tuyệt thế.

Cổ điển Thanh Vũ thiên lưu lại được Đại tướng quân nhận trước, đồng thời có một vị Chí tôn xem qua. Nhưng vị Chí tôn vô địch thế gian này nhìn qua nhìn lại chỉ nói một câu: “Tố linh không thể vượt qua!”

Ý nói, công pháp Thanh Vũ thiên tôn mặc dù không tệ nhưng không thể so sánh với cuốn Tố Linh trước kia. Trước mặt Tố Linh, không ai dám nhận mình đệ nhất.

Đây chính là một trong những truyền thuyết báu vật Thanh Vũ thiên tôn lưu lại, mà sách Tố Linh do Kỷ Điệp mang đi, đồng thời là thứ Diệp Sở muốn có. Trước đây, Diệp Sở chỉ nghĩ nó là sách Tố Linh do Chí tôn lưu lại, chưa từng nghĩ tới nó lại là cuốn mạnh nhất thế gian.

Diệp Sở khẽ thở ra, nhìn Kim Oa Oa: “Nếu như sách Tố Linh được Thanh Vũ thiên tôn lưu lại là trân quý nhất, vậy sao ngươi lại nói thỏi sắt đen ấy còn quý giá hơn nhiều lần?!”