"Muốn đi? Hôm nay thì ngươi đừng hòng!" Thanh Hướng Minh đứng đối diện Diệp Sở đáp, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, thù mới hận cũ hắn muốn lúc này trả lại tất cả cho Diệp Sở!

"Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ đi!" Diệp Sở đáp: "Nhưng ta cũng không muốn đánh nhau với ngươi!"

"Sao vậy? Biết sợ rồi?" Thanh Hướng Minh châm chọc: "Nhưng đã muộn rồi! Hôm nay ngươi không để lại hai cái chân chó thì đừng hòng bò ra khỏi phủ Thanh Dương hầu!"

"Sợ là không bò được thôi! Nhưng vô duyên vô cớ đánh với ngươi mà không có một chút tiền cược thì ai thèm chứ! Thôi thì như vậy đi, ngươi nếu muốn đánh nhau đến như vậy thì lấy cây linh chi ba trăm năm ra làm tiền đặt cược đi!" Diệp Sở vẫn bình tĩnh nhìn Thanh Hướng Minh cười hỏi: "Ý của ngươi thế nào?"

"Đừng nói là linh chi ba trăm năm, cho dù linh chi ngàn năm lấy ra thì như thế nào? Ngươi có bản lãnh cướp đi sao?" Thanh Hướng Minh cười nhạo đáp, không hề để lời nói kia của Diệp Sở ở trong lòng. Chỉ là một tên bại hoại mà thôi, mình phất tay là có thể giải quyết gọn ghẽ rồi.

Thanh Hướng Minh huơ nắm đấm, nhằm Diệp Sở quét tới.

"Cẩn thận!" Lương Thiện giật mình hô lớn, nghĩ thầm tên Diệp Sở này thật là! Tại sao không gọi Bàng Thiệu cùng đi chứ, có Bàng Thiệu đi theo thì đừng nói một cây linh chi ba trăm năm, cho dù là linh chi ngàn năm thì phủ Thanh Dương hầu cũng kiếm cho hắn.

"Diệp Sở! Hôm nay ta sẽ trừ hại cho Nghiêu thành!" Thanh Hướng Minh quát lớn, quả đấm chỉ chực giáng lên người Diệp Sở, âm thanh vang vọng.

Diệp Sở tiện tay giật lấy một chiếc ghế dài ở bên cạnh, quật tới Thanh Hướng Minh, một quyền kia của Thanh Hướng Minh liền nện vào chiếc ghế dài khiến nó nát vụn, mảnh vỡ bắn ra vun vút khiến khán giả nháo nhào tránh ra sau, giang thành một vòng lớn.

Đánh xong một quyền, Thanh Hướng Minh dừng lại một chút, Diệp Sở thì lui về phía sau mấy bước, lắc lắc ngón tay trỏ rồi thốt: “Một chiêu là xong!"

Trong khi mọi người vẫn còn chưa rõ ý tứ của Diệp Sở thì lại thấy Diệp Sở vốn lười nhác đứng đó bỗng dưng chuyển động nhanh như gió, cực kỳ mau lẹ. Mọi người chỉ thấy mắt mình hoa lên một cái thì Diệp Sở đã đến trước mặt Thanh Hướng Minh, một quyền vô cùng đơn giản đụng vào quả đấm của Thanh Hướng Minh.

“Binh…”

Một tiếng nặng nề vang lên, một màn rúng động cả tâm linh diễn ra. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều trợn mắt ngừng thở, ánh mắt không thể tin nổi, im thin thít. Tiếng động nặng nề ấy quanh quẩn một lúc lâu không chỉ trong sảnh mà còn là trong đầu của chúng nhân nữa.

Mọi người cảm thấy đầu óc của mình mụ mị đi, không thể suy nghĩ gì được nữa, chỉ có thể đứng đực ra ở đó, con ngươi dường như muốn lồi ra.

Đám nữ nhân như Tô Dung và Trương Tố Nhi lại càng há hốc, rồi sau đó hốt hoảng che lấy miệng để tiếng kinh hô từ miệng mình không thể phát ra.

"Hắn. . . Hắn. . ."

Ngón tay Lương Thiện run run chỉ Thanh Hướng Minh giờ đây đang nằm trên mặt đất, giọng đứt quãng.

Sao lại như thế được? Một chiêu! Chỉ một chiêu! Liền đánh cho một thanh niên tài tuấn sắp chen vào được tốp mười như Thanh Hướng Minh đo đất ngay tắp lự. Lương Thiện cảm thấy mình không thể tư duy gì được nữa, chỉ có đôi mắt nóng rực ghim cứng lấy Diệp Sở. Đó là tên phế vật, cặn bã tiếng xấu vang trời kia của Nghiêu thành sao? Chuyện này khiến người ta quả thật khó mà tin được!

"Ba năm trước ta có thể khi dễ mà ngươi không dám mở miệng, ba năm sau vẫn có thể như vậy." Diệp Sở nhìn Thanh Hướng Minh thản nhiên nói: "Có chơi có chịu! Lấy ra linh chi ba trăm năm đi!"

Diệp Sở nghĩ thầm đúng là có nhiều người thích bị đánh mà, mình vốn là muốn trao đổi với người ta nhưng người ta lại muốn tìm mình gây chuyện, đến khi nếm trái đắng rồi mới biết hối hận.

Hai tay Thanh Hướng Minh chống đất, cố gắng bò dậy, miệng ho khan, thoáng thấy hộc ra vài tia máu. Nghĩ đến cỗ kình khí khi giao thủ, trong lòng Thanh Hướng Minh thầm hoảng sợ, đó là lực lượng có thể so sánh với Chân khí cảnh thượng phẩm.

"Không thể nào! Ngươi chỉ là một tên phế vật cặn bã mà thôi! Không thể nào đánh bại được ta!" Thanh Hướng Minh hơi điên cuồng gào to, không thể tiếp nhận sự thật quá mức tưởng tượng này.

Không chỉ là Thanh Hướng Minh, ngay cả Tô Dung vào lúc cũng che lấy đôi môi, đôi mắt đẹp chớp chớp để tin rằng đây không phải là ảo giác. Trong lòng nàng lúc này đang dậy sóng, nàng đã nhiều lần nhắc Diệp Sở rằng hãy nhanh chóng rời khỏi Nghiêu thành, nhưng nhớ lại thì lời nhắc đó của mình quả thật là hết sức buồn cười. Có thể đánh bại Thanh Hướng Minh thì quả thật hắn không cần phải sợ.

"Chỉ ba năm. Có thể làm cho một người lột xác đến mức như thế?" Ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Diệp Sở, thiếu niên này không còn là người trước kia thầm mến mình, đứng trước mặt mình mà chỉ biết run rẩy nữa rồi.

Mặc dù bây giờ hắn vẫn lưu manh vô sỉ như vậy nhưng không còn mà một tên phế vật nữa. Ai dám nói một người đánh bại Thanh Hướng Minh là phế vật? Chuyện đó chẳng khác nào tát vào mặt của bọn họ rồi.

Diệp Siêu mặt mày phức tạp, sóng lòng càng dồn dập hơn nữa, người này chính là người mà Diệp gia bọn họ đã đuổi đi. Vốn hắn cho là Diệp Sở lần này không thể nào chạy thoát, nhưng không nghĩ rằng kết quả sẽ là như vậy.

Hắn biết rõ Chân khí cảnh lục trọng là thực lực ra sao, đó là cảnh giới mà người người thường cả đời cũng khó mà đạt được. Trong vương quốc này người thực lực như vậy đã mạnh hơn một gã thiên tướng rồi! Nếu tiến tới một chút nữa là có thể đạt tới Chân khí cảnh thượng phẩm rồi! Khắp cả Nghiêu thành tuyệt đối đã tiến vào bậc cao. Nhưng trước Diệp Sở thì một chiêu cũng không thể đỡ được.

Diệp Siêu thầm đánh giá lại một chút thực lực của mình, muốn đánh bại Thanh Hướng Minh trong một chiêu cũng không thể nhẹ nhàng như vậy được. Điều đó có ý nghĩa gì? Không lẽ Diệp Sở còn mạnh hơn hắn sao?

"Chuyện này là không thể nào!" Diệp Siêu sao có thể chấp nhận chuyện đó được?

Lúc Diệp Sở ở Nghiêu thành chỉ lo ăn chơi sa đọa, hắn thì liều mạng tu hành bất kể nắng mưa, kiên trì hơn mười năm! Nếu là Diệp Sở chỉ tu luyện có ba năm mà đã theo kịp thì chuyện này quá đả kích người ta rồi.

Diệp Siêu trong dĩ vãng vô cùng khinh bỉ hành vi của Diệp Sở, càng cảm thấy rằng Diệp Sở là một tên phế vật đã làm mất mặt Diệp gia, nhưng trong lúc này Diệp Siêu cảm thấy trong lòng của mình đang ngập tràn suy nghĩ.

"Sao đây? Còn không đem linh chi ba trăm năm đưa tới đây đi!" Diệp Sở cười thốt: "Ngươi tự xưng là quân tử chắc là người sẽ tuân thủ hứa hẹn rồi!"

"Ngươi không thể nào đánh bại ta được!" Thanh Hướng Minh gầm lên, tay lại vung lên, một lần nữa quét tới Diệp Sở thật mạnh, hắn không tin rằng Diệp Sở lại có thể mạnh như vậy.

"Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà!" Diệp Sở lắc lắc đầu đáp: "Thôi được! Ngày hôm qua tên mập chết bầm nói với ta là đánh người chỉ có thể đánh cho mập, không thê nào đánh cho ốm lại được. Ta không tin, bây giờ đem ngươi làm thí nghiệm vậy."

Vào lúc quả đấm Thanh Hướng Minh sắp nện vào người Diệp Sở, hắn liền tung ra một cái tát vô cùng đơn giản. Cái tát kia quất vào mặt Thanh Hướng Minh liền xuất hiện một vết tay đỏ bừng trên đó, trong nháy mắt liền sưng đỏ lên.

Thanh Hướng Minh chưa từng phải chịu như vậy, nên lửa giận đầy đầu, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ là phải giết chết Diệp Sở, cả người như điên lao đến Diệp Sở, kình khí bộc phát toàn bộ, dường như lực lượng của tăng lên gấp mấy lần vậy.

Diệp Sở sắc mặt vẫn bình tĩnh, tát thêm một cái nữa.

"A..."

Tiếng bạt tai vang vọng bên tai của mỗi người trong sảnh, ai nấy sắc mặt đều phức tạp vô cùng. Người này là thanh niên tài tuấn mà bọn họ sùng bái, đã xem hắn là người dẫn đầu, sùng kính chí cực, là mục tiêu phấn đấu của cả đời bọn họ.

Nhưng giờ phút này nhân vật trung tâm của bọn họ lại bị một tên mà bọn họ thường gọi là phế vật dẫm dưới chân. Đây là sự thật mà bọn họ không thể nào chấp nhận, bởi ... chuyện này hoàn toàn đã phá vỡ niềm tin của bọn họ.

"Bốp!" Lại thêm một cái tát, Diệp Sở nhìn khuôn mặt đang sưng vù của nạn nhân thầm nhủ: "Lạ thật! Không thể đánh cho ốm mà chỉ có thể đánh cho mập sao?"

"Bốp…”

“Không tin nha! Ta đoán là có thể đánh mập được mà!"

"Vô lý thật! Nếu theo vật lý mà nói thì quất ra một cái tát thì hẳn là sẽ tác động một lực, phải ép hắn nhỏ lại chứ, tại sao càng lúc càng lớn chứ? Thử lại lần nữa xem…"

Tiếng bạt tai không ngừng vang lên, Diệp Sở lâu lâu lại lẩm bẩm vài câu. Lương Thiện thấy tên Diệp Sở này quá là vô sỉ rồi, hắn không biết là cố tình làm người ta ác tâm sao? Hắn chưa từng nghe tới đánh người ta mà có thể đánh cho ốm lại a.

"Bốp…" Diệp Sở lại tát ra một tát, thấy rằng Thanh Hướng Minh mặt sưng húp không nhìn ra hình dạng thì hắn mới lắc đầu thốt: "Thôi vậy! Xem ra trên thông thiên văn dưới tường địa lý như ta cũng có lúc sai nha. Thì ra là không thể đánh cho gầy được! Nhưng cũng không sao, ta cũng đã chứng minh được là đánh người có thể đánh mập ra được!"

Thanh niên Diệp Sở lúc này đây đang tự ví mình như một học giả, để lại tri thức quý báu cho hậu thế.

"To gan! Dám đến phủ Thanh Dương hầu của ta gây chuyện ư?" Khi Diệp Sở mới vừa ngừng tay thì một âm thanh đầy giận dữ đột nhiên vang lên khiến mọi người nhao nhao nhìn quanh. Chính Thanh Dương hầu đang đùng đùng nổi giận bước tới.

Thanh Dương hầu đến rồi, đúng là vui quá! Lương Thiện vẻ mặt lại kịch biến, đây là một nhân vật đồng bối với cha của hắn rồi, tính tình hung bạo của Thanh Dương hầu là nổi danh vô cùng, tất cả những Hầu gia khác ai cũng không nguyện ý trêu chọc lão.