"Hừ, kẻ nào dám mắng chỗ của ta là nơi rách nát vậy?" Bên ngoài đi vào là một lão nhân mặt mày hồng hào, bước chân hết sức vững vàng, khóe miệng tuy khẽ mỉm cười nhưng lại chứa một sự uy nghiêm.

"Gia gia!" Tô Dung nhìn thấy lão nhân này vội vàng tiến lên hành lễ.

Tô Chính Bình nhìn Tô Dung gật đầu, sau đó ánh mắt lão liền rơi vào trên người Diệp Sở, lão tự nhiên biết người này là ai rồi. Hôm nay cũng bởi vì chuyện của hắn mà mình đã thảo luận một chút với vương thượng. Chỉ là lão không nghĩ đến hắn lại dám tới phủ đệ nhà mình gây chuyện.

"Tướng quốc đại nhân, đã lâu không gặp nha!" Diệp Sở cười nói, hắn đối với lão nhân quyền cao chức trọng ở Nghiêu thành này cũng không xa lạ gì. Trước khi hắn bị đuổi khỏi Diệp gia, Diệp Sở từng gặp lão ở phủ Uy Viễn hầu đã nhiều lần, bất quá khi đó Diệp Sở rất e ngại lão. Lần nào nhìn thấy Tô Chính Bình đều trốn mất dép.

"Là ngươi mới vừa mắng chỗ này của ta là nơi rách nát à?" Tô Chính Bình ném cho Diệp Sở một cái nhìn sắc lẹm, lão nhìn hắn đăm đăm.

"Tướng quốc đại nhân đừng nên nhìn ta bằng ánh mắt như ăn thịt người như vậy nha. Nói chỗ này của ngài là địa phương rách nát đã là nể mặt mũi của ngài lắm rồi đó! Đường đường là Tướng gia một nước, thậm chí ngay cả ghế ngồi bằng phỉ thúy cũng không có mà còn không cho ta mắng vài câu nữa sao?" Diệp Sở chả thèm quan tâm, nhún vai đáp.

Nghe được mấy lời đó của hắn hộ viện suýt nữa thì mắng ra miệng: “Ta khinh, dùng phỉ thúy làm ghế ngồi hả? Mẹ, thứ đó đắt đỏ như thế nào chứ? Ngươi tưởng phỉ thúy không là tiền à?”

Tô Chính Bình không khỏi kinh ngạc nhìn Diệp Sở từ trên xuống dưới. Không ngờ gã thiếu niên này dưới uy nghiêm của mình mà vẫn bình chân như vại. Không hề yếu đuối như lúc xưa, xem ra tiểu tử này quả thật đã thay đổi rồi!

"Đã nói như vậy thì ngươi thường xuyên ngồi ghế phỉ thúy sao?" Tô Chính Bình ngó chừng Diệp Sở. "Bàng Thiệu chắc lão cũng không xa lạ gì, ghế phỉ thúy nhà hắn bị ta đập không dưới mười cái thì chỗ này của lão không tính là địa phương rách nát ư?"

Bao gồm cả Tô Dung mọi người ở đây không kìm được bĩu môi, nghĩ thầm họa có điên mới tin ngươi! Phỉ thúy đắt đỏ như thế nào chứ, ngươi muốn đập là đập à?

Chỉ có Tô Chính Bình là hơi trầm mặc một lúc, sau đó lão nhìn Diệp Sở đáp: "Có hứng thú vào thư phòng của ta hàn huyên một chút không?"

"Tướng quốc đại nhân muốn mời thì tự nhiên cầu cũng không được!" Diệp Sở cười đáp: "Tướng quốc đại nhân, mời!"

Nhìn thấy gia gia mình dắt Diệp Sở đi vào thư phòng, Tô Dung trong lòng cả kinh, thầm nghĩ gia gia sẽ thu thập Diệp Sở ở trong thư phòng sao? Nghĩ đến việc này Tô Dung không nhịn được liền đưa mắt nhìn Diệp Sở. Người này mặc dù vô sỉ bại hoại nhưng nghĩ cho cùng thì cũng không thể nào trách hắn cả được, nếu hắn không tự cứu thì bản thân thì chắc là đã gặp nạn không nhẹ rồi.

Quan trọng nhất là, mặc dù Diệp Sở lần này trở lại có lúc rất bừa bãi nhưng cũng chẳng hề làm ác! Nghĩ như vậy nên Tô Dung không nhịn được liền hô: "Gia gia!"

"Chuyện gì?" Tô Chính Bình nghi hoặc quay đầu lại hỏi.

"Con…" Tô Dung mở miệng muốn nói gì đó nhưng thấy Diệp Sở mỉm cười nhìn mình khiến cho nàng không khỏi nghĩ tới hành động bỉ ổi kia của hắn. Lời nói muốn bay ra khỏi miệng liền bị nuốt trở về, đáp: "Không có chuyện gì ạ!"

Tô Chính Bình cũng không suy nghĩ nhiều, ra lệnh cho hộ viện tản ra, đi trước dẫn đường vào thư phòng, Diệp Sở đi sát phía sau.

Nhìn hai người mất hút, Trương Tố Nhi nhìn Tô Dung đang mất tự nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"À! Không có chuyện gì!" Tô Dung vội vàng lắc đầu đáp, dù là khuê mật thân nhất nhưng nàng không thể nói lúc đó nàng nghĩ như thế nào được.

"Tên khốn này thật là quá đáng! Lại cố ý ngã hòng chiếm tiện nghi của ngươi!" Trương Tố Nhi giọng bất bình: "Còn tưởng rằng hắn đã thay đổi ít nhiều, không ngờ lại xấu xa như vậy!"

Tô Dung lắc lắc đầu nói: "Chuyện trượt ngã không trách được hắn, là ta trượt chân!"

"Hả?" Trương Tố Nhi nhìn Tô Dung nghi hoặc hỏi: "Vậy ngươi sao lại tức giận như thế? Trách hắn chiếm tiện nghi ngươi sao? Vậy thì ngươi cũng quá kích động đi! Diệp Sở dù sao cũng là vì cứu ngươi, không đụng ngươi thì làm sao cứu?"

Tô Dung thầm than thở, mình khi nào trách hắn đụng mình? Mà là tên khốn đó lại dám chống cả gậy lên bụng của mình cơ chứ! Nghĩ tới đó Tô Dung liền không kìm được lửa giận trong lòng.

. . .

Diệp Sở cũng không biết Tô Dung đang nghĩ gì. Sau khi tiến vào thư phòng, Diệp Sở mới cảm giác được sau gáy khá đau đớn. Sờ một chút thì phát hiện nó đã sưng vù lên!

"Ca lấy thân mình làm đệm thịt mà còn bị con mụ này ghi hận! Quả nhiên là người tốt không làm được rồi!" Diệp Sở cảm thán một tiếng, trong đầu không khỏi nhớ lại cảm xúc khi chạm vào đó.

"Nghe đồn thư pháp của ngươi tiến rất xa! Sao, có hứng thú viết vài chữ không?" Tô Chính Bình sau khi vào thư phòng liền trải ra một tờ giấy rộng lên bàn, đoạn quay sang Diệp Sở hỏi.

"Thư pháp của ta còn chưa ra hình dạng gì đâu!" Diệp Sở mỉm cười cự tuyệt đáp: "Lão muốn ta biểu diễn một chút bản lĩnh khi nam hiếp nữ thì có thể đó. Trên phương diện này, quả thật ta tiến bộ không ít đâu!"

Tô Chính Bình biết không thể ép buộc liền cầm lấy bút viết một mạch mấy hàng trên tờ giấy đang trải rộng.

"Tiếu vũ cuồng ca thập thất niên, hoa trung hành nhạc nguyệt trung vẫn..."

Mấy chữ này chính là do Diệp Sở đề từ ở Định Võ quán, Diệp Sở trong nháy mắt liền hiểu được, chuyện tình ở Định Võ quán đã truyền tới tai Tô Chính Bình và vương thượng rồi.

"Ba năm trước ngươi tay không lấm mực, đúng là không nghĩ tới ba năm sau lại có thành tựu như vậy. Mặc dù thủ thi này chưa ra hình dạng gì nhưng mấy chữ kia viết vô cùng tốt! Đặc biệt là có thực lực đánh bại Đinh Khải Uy, đúng là khiến chúng ta nhìn khác xưa!" Tô Chính Bình nhìn Diệp Sở bình đạm nói.

"Người thì sẽ luôn thay đổi! Trước kia làm ác có thể dựa vào gia thế! Hiện tại bị đuổi khỏi Diệp gia rồi, không thể mượn gia thế thì chỉ có thể dựa vào mình mà thôi!" Diệp Sở cười cười đáp: "Đã quen làm ác rồi, đột nhiên muốn chuyển sang làm chuyện tốt sợ không chịu nổi! Làm cho mình có bản lãnh một chút thì mới có thể tiếp tục khi nam hiếp nữ được!"

Nghe được Diệp Sở đáp như vậy, Tô Chính Bình chỉ cười cười mà không bình luận gì. Lúc trước khi thấy Diệp Sở, Tô Chính Bình đều thấy hắn vô cùng đáng ghét. Bởi vì Diệp Sở làm ác quá nhiều, nhiều đến mức lão muốn tát Diệp Sở chết quách cho xong.

Nhưng khi nhìn thấy tư thái phóng đãng không hề câu thúc đó của Diệp Sở, lão đột nhiên phát hiện mình sự chán ghét của mình đã giảm bớt không ít. So với ba năm trước là loại người ngang ngược, thì phong mang của Diệp Sở bây giờ quả là ít thấy!

"Ngươi quen Bàng Thiệu lắm à?" Tô Chính Bình đột nhiên hỏi.

"Đối với mấy tên mập thì từ trước đến giờ ta chưa hề thân thuộc bao giờ!" Diệp Sở lắc đầu đáp.

"Ngươi không cần phải từ chối gấp như vậy!" Tô Chính Bình đáp: "Chuyện của ngươi ta đã cũng nghe Tô Dung nói rồi, Bàng Thiệu đối với ngươi đặc biệt khác với người, xem ra các ngươi quan hệ không hề nông cạn. Nếu ngươi có thể giúp vương quốc một chuyện thì có thể sẽ không so đo chuyện ngươi làm hư bảng hiệu ngự tứ đó!"

Khóe mắt Diệp Sở giật giật, đây mới là mục đích thực sự Tô Chính Bình tìm hắn! Diệp Sở đã hiểu ra, tại sao Bàng Thiệu không muốn thiếu ân tình quốc vương Nghiêu quốc rồi, thì ra là đối phương có chuyện là muốn cầu Bàng Thiệu.

"Chuyện bảng hiệu ngự tứ gì chứ? Ta sao không biết nhỉ?" Diệp Sở nhìn Tô Chính Bình cười đáp.

"Ngươi hiểu được ta nói gì mà! Nếu ngươi không đáp ứng thì cung đình sẽ tìm ngươi tính sổ!" Tô Chính Bình nói tiếp: "Ngươi cần phải hiểu rõ hậu quả đó!"

Diệp Sở đột nhiên nở nụ cười, tay liền cầm lấy cây bút trên bàn, quay sang Tô Chính Bình nhẹ đáp: "Ngài không phải muốn xem chữ ta sao? Ta sẽ viết cho ngài nhìn! Tướng quốc đại nhân, mong sẽ chỉ điểm một hai nhé!"

Nói đoạn Diệp Sở tay nâng bút, hạ như nước chảy mây trôi, trên trang giấy trăng tinh để lại bốn chữ: Phụng bồi tới cùng!

Diệp Sở viết xong liền ném bút đi, quay sang Tô Chính Bình cười nói: "Tướng quốc đại nhân, cáo từ!"

Tô Chính Bình nhìn lấy bốn chữ to, không hề có tâm tình cảm thụ chữ này viết tốt hay xấu, lão bây giờ đang lâm vào kinh ngạc với cái tư thái... không xem ai ra gì của Diệp Sở.

"Phụng bồi tới cùng? Hắn có lòng tin khi vương thượng truy cứu sao?" Tô Chính Bình nhìn Diệp Sở đang từ từ đi khỏi thư phòng, vẻ mặt lão cũng đổi thành phức tạp. Vốn cho rằng uy bức lợi dụ là đủ để tóm được Diệp Sở nhưng lại không nghĩ rằng lại sinh ra kết quả như vậy.