Bùm...

Phương Tâm Hổ không biết bơi, liên tục quẫy đạp khiến bọt nước văng tung tóe, thân hình cũng đã dần dần chìm xuống. Lúc này Phương Tâm Viễn mới kịp phản ứng, nhìn những người bơi lội giỏi hô to: “Nhanh xuống cứu Phương Tâm Hổ!”

Mấy người nhảy xuống hồ tạo thành những tiếng ùm ùm liên tiếp. Thấy được bọn họ kéo Phương Tâm Hổ lên thuyền, Phương Tâm Viễn mới yên lòng trừng mắt nhìn về phía Diệp Sở bằng ánh mắt lạnh lẽo cay độc, tựa nhìn người chết: “Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này mà toàn vẹn chân tay!”

“Trước kia cũng có kẻ nói lời giống như ngươi, sau lại...” Diệp Sở nói đến đây ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau đó ta tìm một mỹ nhân cho hắn, hắn liền bỏ qua cho ta!”

Nghe được những câu này của Siệp Sở, sắc mặt Lương Thiện cũng phải dần đỏ lên, còn những người khác cũng xì lên khinh bỉ.

“Cứ tưởng là tiểu tử này đổi tính! Thì ra vẫn là đồ ham sống sợ chết!”

“Cặn bã luôn là cặn bã! Ngươi còn trông mong hắn gượng dậy được sao?”

Đôi mày thanh tú của Tô Dung và Trương Tố Nhi cùng cau lên. Mới vừa rồi Diệp Sở còn vô cùng cường thế, lúc này lại bắt đầu nịnh nọt Phương Tâm Viễn rồi. Tô Dung thở dài, đồng thời vừa cảm thấy đây mới chính là Diệp Sở, phù hợp với ấn tượng trong lòng các nàng.

Phương Tâm Viễn nhìn Phương Tâm Hổ vừa được cứu lên thuyền, bởi ngâm nước quá lâu mà đôi môi còn run run, ánh mắt phát lạnh nhìn Diệp Sở cười gằn: “Cho là như vậy thì ta liền bỏ qua cho ngươi sao? Đừng nói đưa cho ta một mỹ nhân, cho dù mười người thì hôm nay ngươi cũng đừng mơ toàn vẹn rời khỏi nơi này!”

Diệp Sở đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi cho rằng đưa ngươi một mỹ nhân không đủ để hưởng thụ hả? Ta cảm thấy dùng cách văn nhã là để nàng vặn gãy lưng ngươi là đủ rồi, dù sao ta không phải người thích đánh đánh giết giết!”

“Vô sỉ!”

Tô Dung và Trương Tố Nhi khẽ gắt giọng, sắc mặt đỏ bừng thầm nghĩ quả nhiên Diệp Sở không bỏ được cái tính “chó ăn phân”, vẫn lưu manh như vậy. Nhưng lúc này vẫn không nhịn được đưa mắt nhìn Diệp Sở, vốn cho rằng Diệp Sở đang cầu xin tha thứ nhưng không ngờ rằng hắn vẫn đối chọi gay gắt. Tô Dung đảo đôi mắt đẹp, lại càng nhìn không thấu Diệp Sở, chỉ cảm thấy người này đã thay đổi quá nhiều!

Những người khác vẫn còn dại ra, thầm kinh ngạc Diệp Sở quá to gan. Họ không nén được nhìn Phương Tâm Viễn, quả nhiên thấy được sắc mặt Phương Tâm Viễn tái mét, siết chặt nắm đấm: “Hôm nay, ta lập tức bẽ gãy hông ngươi trước!”

“Chờ chút!” Diệp Sở thấy Phương Tâm Viễn muốn xông lên, nhướng mày quát.

“Bây giờ sợ rồi à? Nhưng đã quá muộn!” Ánh mắt Phương Tâm Viễn tàn nhẫn, cùng lúc đó một quyền đấm thẳng vào ngực Diệp Sở, độc ác cùng cực.

Tô Dung và Trương Tố Nhi liền kinh hãi, Phương Tâm Viễn mạnh hơn Phương Tâm Hổ không biết bao nhiêu lần. Hắn đã bắt đầu mở ra nguyên linh của bản thân, chính thực là đã bước một chân vào tầng lớp vũ tu. Tiến vào cảnh giới vũ tu đã có thể tu luyện tinh khí trong người, bản chất đã khác hẳn với người thường. Nhân vật ở đẳng cấp này, cho dù chạm trán mười con hung lang cũng có thể giải quyết dễ dàng, đã có lực chiến đấu với hổ dữ.

Mặc dù Phương Tâm Viễn còn chưa hoàn toàn bước vào tầng thứ này, nhưng muốn xé rách bảy tám con hung lang cũng không khó. So với đệ đệ chỉ đạt đến thất đoạn, Diệp Sở làm sao có thể chống nổi công kích của hắn.

Lương Thiện thầm kinh hãi, sắc một trắng bệch. Dù muốn đưa Diệp Sở tẩu thoát nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Sở đã bị bóng quyền của Phương Tâm Viễn bao phủ.

“Hôm nay cho ngươi gãy nát hông!”

Thanh âm Phương Tâm Viễn lạnh lẽo, nháy mắt quyền đầu đã đến trước mặt Diệp Sở. Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại không nỡ nhìn!

“Bốp...”

Tiếng xương gãy lìa cũng không hề vang lên, trái lại là một tiếng bạt tai quen thuộc. Mọi người định thần nhìn tới, đập vào mắt là cảnh tượng Phương Tâm Viễn đang bưng khuôn mặt sưng đỏ, in cả dấu tay. Trong lòng họ bốc lên sóng cao gió dữ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Sở.

Chiếc miệng xinh xắn đỏ hồng của Tô Dung và Trương Tố Nhi càng há lớn, bán tay nhỏ bé trắng nõn che đôi môi anh đào sững sờ nhìn Diệp Sở vẫn mỉm cười đứng giữa tràng. Tô Dung cố sức chớp chớp đôi mắt sáng rỡ, rốt cuộc cũng chấp nhận cảnh tượng trước mắt là sự thật.

“Phương Tâm Viễn cũng bị Diệp Sở tát rồi ư? Chẳng lẽ hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Sở?”

Tất cả mọi người ngừng thở, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Trong đám thế tử Nghiêu thành không ít người là nhân vật có thực lực, kẻ đánh bại Phương Tâm Viễn cũng không ít. Nhưng không ai có thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Sở có thể tiện tay tát Phương Tâm Viễn nhẹ nhàng đơn giản đến như vậy được.

Diệp Sở là ai? Chẳng qua chỉ là một tên cặn bã tệ nạn của Nghiêu thành mà thôi! Ba năm trước, lúc còn là phế vật khi nam hiếp nữ đã bị một nữ nhân vứt lăn lóc trên mặt đất! Nhưng giờ phút này, hắn có thể tiện tay thu thập Phương Tâm Viễn? Đây là lắn gặp may hay thực lực của hắn đã vượt xa trình độ của Phương Tâm Viễn?

Phương Tâm Hổ bị đánh bay, trong lòng bọn họ dù kinh ngạc, còn có thể tự giải thích là Diệp Sở có vận khí tốt. Nhưng Phương Tâm Viễn cũng như thế, đây còn có thể coi là vận khí sao?

“Ngươi là cái thá gì? Dám đòi dạy dỗ ta?” Diệp Sở tát Phương Tâm Viễn một cái, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ nhưng ngay sau đó dời mắt đến người Bàng Thiệu.

Bàng Thiệu thấy ánh mắt chuyển đến người mình, không nén được bèn rùng mình một lượt. Hắn biết mình không thể đùa cợt nổi nữa, nếu không có quỷ mới biết thằng kia có chuyển giáo chĩa mũi nhọn vào người mình hay không?! Bàng Thiệu không nguyện ý trêu chọc Diệp Sở, mặc dù bản thân có mấy phần bản lĩnh nhưng thủ đoạn của Diệp Sở cũng xuất ra không ngừng. Hơn nữa, thân phận đệ tử thế gia của đế quốc của mình đối với Diệp Sở hoàn toàn vô dụng. So với mình, gia gia còn phải khách khí với hắn có thừa, thân phận của mình thì đã thấm vào đâu?

Thấy Phương Tâm Viễn còn muốn ra tay với Diệp Sở, rốt cuộc Bàng Thiệu cũng mở miệng: “Được rồi! Thật tốt cho một yến hội mà chướng khí mịt mù như vậy! Phương Tâm Viễn, ngươi muốn làm gì, chờ bản thiếu gia rời khỏi rồi hãy tính!”

Bị Bàng Thiệu khiển trách, dù trong lòng Phương Tâm Viễn hận Diệp Sở đến nghiến răng nghiến lợi, muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn nhưng lúc này cũng chỉ có thể dằn xuống, tàn độc nhìn Diệp Sở: “Nếu hôm nay không có đại nhân ở đây, ta muốn ngươi phải khiêng ra ngoài!”

Đối với thể loại khỉ nhảy nhót làm trò, Diệp Sở cũng phớt lờ như không thấy. Diệp Sở thầm nghĩ chẳng lẽ chó sủa mình thì mình phải sủa lại mấy câu à? Mình là một người có văn hóa, hằng ngày đều rèn luyện tín ngưỡng tối cao, đã thoát khỏi phạm trù động vật cấp thấp. Một con chó sủa, hắn tự nhiên sẽ không thèm tiếp nó chơi những chuyện không có tiền đồ thế này. Trừ phi... trừ phi có hai con... Không, phải ba con đồng thời cất tiếng thì mình mới có khả năng xem xét có nên vui đùa với chúng một chút hay không?!

“Bàng Thiệu, tìm chỗ uống vài chén!” Diệp Sở hỏi Bàng Thiệu.

Bàng Thiệu gật đầu, không nhịn được nhìn về phía Tô Dung và Trương Tố Nhi: “Theo bản thiếu gia uống vài chén. Hôm nay bản thiếu gia không dính vào nữ nhân!”

Tô Dung không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Diệp Sở, thấy Diệp Sở thờ ơ không đếm xỉa cuối cùng nàng không nén được phải mở miệng: “Diệp Sở công tử cảm thấy thế nào?”

“A!” Diệp Sở không nghĩ Tô Dung sẽ hỏi mình: “Hơ, rất tốt nha! Mỹ nhân làm bạn, uống rượu mua vui là chuyện may mắn của đời người nha!”

Diệp Sở tự nhiên không cự tuyệt chuyện tốt như vậy. Đại gia phải ngắm người đẹp mới bổ mắt mà.

Một câu nhẹ nhàng như vậy khiến Tô Dung không nhịn được phải khinh bỉ. Nàng thầm nghĩ Diệp Sở vẫn là thứ bại hoại như năm nào, mặc dù hiện giờ tuy giúp Trương Tố Nhi một lần, nhưng chủ đề làm ác mua vui vẫn chính là giáo lý của cuộc đời hắn.

“Gia gia thường nói bản tính khó dời! Quả thực như vậy!”

Có điều, Tô Dung cũng biết bọn nàng không có khả năng cự tuyệt. Theo họ uống vài chén rượu còn đỡ hơn để Trương Tố Nhi hầu ngủ rất nhiều.

Lương Thiện thấy hai nàng theo Bàng Thiệu rời đi thì không khỏi lấy làm hâm mộ, thầm nghĩ nếu để cho Tô Dung, viên minh châu của Nghiêu thành tiếp rượu. Dù có chết nhưng được đãi ngộ một lần như vậy thì cũng không đáng tiếc. Lúc Lương Thiện còn đang ghen tị với Diệp Sở, Diệp Sở đi tới trước mặt hắn vỗ vai rồi nói: “Đi thôi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Hả?!” Lương Thiện mừng rỡ như điên: “Ngươi gọi ta cùng đi?”

“Nếu như ngươi muốn, có thể không cần đi!” Diệp Sở xoay người rời khỏi.

Cấu nói này khiến Lương Thiện vội đuổi theo Diệp Sở, không nhịn được mà đánh mắt thoáng qua Bàng Thiệu, thầm nghĩ Bàng Thiệu có cự tuyệt hay không đây?! Khi thấy Bàng Thiệu dường như không để ý chuyện gì, Lương Thiệu liền tiếp tục hưng phấn không thôi.

“Rốt cuộc Diệp Sở và Bàng Thiệu có quan hệ thế nào? Bàng Thiệu đối xử với hắn cũng không giống như trước, còn lại ra dáng làm chủ trước mặt Bàng Thiệu nữa!”

Suy nghĩ của Lương Thiện cũng chính là suy nghĩ trong lòng đám người Phương Tâm Viễn. Cả bọn đều nghi hoặc vạn phần, mới vừa rồi bộ dạng của Bàng Thiệu chứng tỏ hắn vô cùng giận dữ với Diệp Sở nhưng giờ phút này lại tình nguyện đi uống rượu cùng nhau. Điều này đại diện cho chuyện gì?

“Hừ, lo lắng bọn họ có quan hệ quái gì? Bất quá chỉ là một tên cặn bã mà thôi! Sớm muộn cũng đòi lại ngươi cái tát này!” Phương Tâm Viễn phun ra mấy câu tàn nhẫn.