Sau khi tiễn tỷ muội Cung Bối Nô rời đi, Vi Oanh lại thương mến Hoàng đế một phen, cuối cùng cũng dỗ dành nàng ấy xong.
Vân Thiều: "Nàng còn mua một căn trang viên bên ngoài Thịnh Kinh cho bọn họ, còn mua gần nhà chúng ta ở như thế, không có việc gì thì đi xem bọn họ chắc?"
Vi Oanh cười xoa trán Hoàng đế: "Nào có thể? Có còn đau đầu nữa không?"
Vân Thiều dẩu cái miệng nhỏ nhắn, rồi lèm bèm thêm mấy câu, nàng ấy liếc nhìn Vi Oanh một cái, trên người mặc áo khoác, nụ cười ấm áp, càng ngày càng giống với người trong ký ức.

Vân Thiều chợt chẳng nói được mấy lời phàn nàn gì đó, gục đầu lên vai Vi Oanh, chạm vào mái tóc như gấm mực, cọ cọ lên cổ nàng.
Vi Oanh bị Vân Thiều cù tới nỗi hơi ngứa, bèn cười hai tiếng rồi giữ chặt lấy tay Vân Thiều: "Được rồi, ta bóp đến nỗi tay dại đi cả rồi, lại xoa đến độ bệ hạ ngồi trên long ỷ đau luôn rồi."
Mặt Vân Thiều đỏ lên, thấp giọng biện giải cho mình: "Ta không có ý này."
Vi Oanh đưa tay ra xoa đầu Hoàng đế cười bảo: "Mau đi ngủ đi, mấy nay bệ hạ luôn lo lắng chuyện quân, thật ra cũng không có gì phải lo ngại cả, Bắc Quyết không có thế vận gì đâu."
Nhắc đến Bắc Quyết, ráng đỏ trên mặt Vân Thiều nhạt dần, lại khôi phục lại vẻ xanh xao bệnh tật.

Nàng ấy nhìn Vi Oanh, đôi mắt đen láy như trào lên khói lửa, vừa đau đớn vừa giãy giụa chống cự.
Vi Oanh: "Bệ hạ? Người nhìn ta thế này...chẳng lẽ mới đánh rắm à?"
Vân Thiều thu ánh mắt ấy lại, nằm cạnh Vi Oanh, trở mình đối mặt với bức tường: "Không, Oanh Oanh, ta mệt, đi ngủ sớm chút nhé."
Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hô hấp đều đều, Vi Oanh không ngủ nổi, nửa đêm nàng ngồi dậy mặc áo khoác lên, giơ cao chiếc đèn trên bàn lên, đi ra ngoài cung.

Trời đêm mát như nước, trên màn trời đen như mực điểm vài ngôi sao.
Nàng ngồi trên thềm cung điện, ngẩng đầu nhìn những vì sao, vô số đám mây cùng sao sáng trên thiên hà đầy trời, sao ở thời đại này vẫn rất sáng, không giống như thế giới của nàng, phủ kín một lớp bụi mỏng.
Vi Oanh thầm tính đến tình tiết nội dung tiếp theo, nhưng tình tiết nội dung tiếp theo...!đã lộn xộn rối tung, đã cách vạn dặm khỏi sức ảnh hưởng của cốt truyện.
Hôm nay hậu vị để trống, Quý phi rời đi, nữ chính cũng không ở trong cung, là thời điểm tốt để nàng thượng vị.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đi hết tình tiết tiếp theo là có thể rời đi thuận lợi.
Nhưng tình tiết nội dung kế tiếp cũng là kết thúc của câu chuyện, cái chết của Hoàng đế.
Sau cùng Tiêu Thiên Tuyết sẽ đích thân giết chết Hoàng đế, cái kết đáng nguyền rủa, nghiệp chướng này.
Đến đây, tim Vi Oanh không chịu không chế mà đập nhiều hơn vài nhịp, có hoảng loạn và bất an.

Từ sau khi Hoàng đế nắm toàn quyền, nàng cảm thấy cuộc sống của Vân Thiều có sự thay đổi, càng ngày càng nóng lòng hung tàn, đặc biệt là đối với chuyện quân ở phía Bắc, vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Càng ngày càng giống với cái vị hôn quân bạo ngược trong nguyên tác.

Mỗi lần Vi Oanh nói nàng ấy, nàng ấy liền đến gần làm nũng, mặt mày xanh xao kêu đau đầu.

Vi Oanh rảnh việc, bèn học một bộ kỹ năng xoa bóp từ chỗ thái y, không có việc gì thì xoa bóp cho Hoàng đế, nhưng trong lòng vẫn thầm lo lắng.
Trong nguyên tác, nữ chính lén dùng độc mãn tính với Hoàng đế, khi Hoàng đế chết vừa hay cũng đau đầu, bạo ngược, tính tình càng lúc càng nóng nảy.
Vi Oanh càng cảm thấy không ổn.
Nữ chủ được nàng chống đỡ nên sẽ không lặp lại tình tiết hiện giờ trong nguyên tác.

Nàng kéo Hoàng đế đến chỗ thái y rất nhiều lần, lần nào thái y cũng đều nói bệ hạ chỉ lao lực quá độ, rầu rĩ thành bệnh, vốn không liên quan gì tới thuốc độc gì đó.
Vi Oanh không tin, xoay hết thái y của thái y viện một vòng, mỗi đáp án đều như một.

Khoảng thời gian này, mấy con vẹt trong thái y viện đều học được cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Con việt số 1: "Nương nương, chuyện của bệ hạ, cứ theo phương thuốc an thần mà thần kê."
Con vẹt số 2: "Thật ư, ta không tin, thật ư ta không tin, thật ư ta không tin..."
Con vẹt số 3: "Nương nương, cơ thể bệ hạ khỏe mạnh, không trúng độc đâu!"
Con vẹt số 2: "Thật ư, ta không tin, thật ư ta không tin, thật ư ta không tin..."
...
Lần cuối cùng Vi Oanh đến thái y viện, các thái y trông thấy nàng thì nhao nhao lượn đi, không lượn được thì chỉ có thể bày tỏ với cái mặt như đưa đám: "Nương nương, bệ hạ thật sự không có bệnh!"
Vi Oanh: "Thật ự ta không tin."
Con vẹt bên cạnh líu ríu lặp lại: "Thật ư, ta không tin, thật ư ta không tin, thật ư ta không tin..."
Một thái y già đã tám mươi tuổi, khóc lóc như đứa trẻ: "Nương nương, người tha cho chúng ta đi!"
Vi Oanh biết không hỏi được gì từ thái y viện cả, nên chỉ đành đến cung Từ Ninh chỗ Thái hậu tìm kiếm manh mối.
Sau khi Đông Thái hậu sụp đổ, Đổng Nga lập tức đến chỗ Vi Oanh bày tỏ lòng trung, Vi Oanh bèn thuận thế tha thứ cho bà ta, để bà ta đưa mình đi xem cái kho be bé của Đông Thái hậu.
Đổng Nga vừa dẫn đường, vừa giảng giải độc tính của những chai lọ này.
Vi Oanh phát hiện Thái hậu đúng là thiên tài chế độc, nếu như sống ở thời hiện đại thì hẳn là học sinh học tốt lắm, các loại bình ngọc hộp sứ ở trong, đựng độc dược đủ kiểu đủ dạng, cái cốc rượu Tương Hoan Kiến năm đó là loại độc đáng sợ nhất.
Đổng Nga: "Sau khi trúng Tương Hoan Kiến, bề ngoài thì trông không có gì khác, nhưng độc sẽ nhanh chóng ăn mòn lục phủ ngũ tangh, nhiều người đau đớn đến nỗi không chịu nổi mà tự tử, năm đó Thái hậu dùng chiếc chén này hạ độc vào rượu, độc chết một vị mỹ nhân vừa được Tiên đế sủng ái."
Vi Oanh tặc lưỡi hai tiếng rồi thở dài, nghe Đổng Nga giảng giải xong thì lại hỏi: "Trong đống này không có cái loại độc khiến con người ta đau đầu mãn tính sao?"
Đổng Nga mở một ngăn kéo ra, lấy từ trong đó ba bình sứ.
"Nương nương nói là cái này à? Loại độc sắc vị này sau khi trúng độc thì sẽ đau đầu không chịu nổi."

Mắt Vi Oanh sáng lên: "Là nó rồi, còn có biểu hiện gì nữa?"
Đổng Nga: "Người trúng độc sẽ vì đau đầu mà tính tình thay đổi, trở nên hung tàn quái đản, cực đoan dễ nổi giận."
Vi Oanh vỗ tay: "Không sai, là thế, sau đó thì sao?"
Đổng Nga càng nói càng kích động: "Có khi còn mất ngủ, đa nghi, tự làm hại mình."
Vi Oanh càng nghe càng kích động: "Phải rồi, không sai, là thế!"
Đổng Nga: "Nương nương định hại ai?"
Vi Oanh: "...!Khụ khụ, đâu có đâu, ta không đi hại ai cả." nàng liếc nhìn ánh mắt của Đổng Nga, thì thấy chột dạ, nghĩ lại thì cảm thấy bản thân chột dạ, bèn quắc mắt nhìn lại: "Ta hỏi ngươi, thuốc giải của độc này là gì?"
Đổng Nga chớp mắt: "Không có thuốc giải."
Vi Oanh cả kinh: "Gì cơ?"
Đổng Nga: "Thái hậu chế thuốc nhưng không có thuốc giải.

Bà ta bảo nếu có thuốc giải thì thứ độc này không còn tính là hoàn hảo, không có nhược điểm nữa."
Vi Oanh:???
Vất vả lắm mới tìm được manh mối của ải trong nguyên tác, nhưng trong nháy mắt lại bị đả kích mạnh một phen, nàng không khỏi tức giận, định mang ba bình độc về cho thái y nghiên cứu thành phẩn, lúc cầm thì lai hỏi một câu: "Ba bình này có gì khác nhau à?"
Đổng Nga: "Ồ, có thời gian hạn định khác nhau, lọ ngoài cùng bên phải này có tác dụng nhanh nhất, trong ba giờ sẽ khiến con người ta mất mạng, lọ bên trái thì chậm hơn một chút, năm giờ sau mới chết, còn lọ ở giữa chậm nhất, có thể trọn một ngày trời mới lấy mạng người!"
Vi Oanh: "...!Xem ra tính tình Thái hậu rất nóng vội."
Đổng Nga sửng sốt:"Nương nương quả nhiên liệu sự như thần, thoáng cái đã đoán được tính tình nóng vội của Thái hậu."
Vi Oanh thở dài, đặt mấy lọ thuốc độc xuống, bụng nhẩm, cái này vốn không cần phải đoán đâu, Hoàng đế đã đau đầu mấy tháng rồi, xem ra thật sự không có liên quan gì đến độc của Thái hậu.
Trong hoàng cung này còn có ai có thể hạ độc Hoàng đế? Chẳng lẽ quả đúng như lời thái y nói, thật sự là vì quá mệt mỏi ưu tư nên mới đau đầu sao?
Chỉ cần không chạm vào flag tử vong trong nguyên tác thì nàng yên tâm, vỗ tay chuẩn bị rời đi, đi được nửa đường thì nàng bỗng vòng lại, nhìn cái kho thuốc độ nho nhỏ của Thái hậu để lại.
Thuốc độc tốt, có ngu mới không cần.
Nàng đưa tay ra chỉ huy Đổng Nga: "Bọc ba cái lọ này lại cho ta, còn có cái lọ này nữa, Kiến Huyết Phong Hầu? Được lắm, cái lọ này màu sắc không tệ, cũng gói lại, nó có thể độc chết một đám cỏ xanh nhỉ? Hay thật, có thể dùng làm thuốc cho nhà nông, gói lại, gói lại hết cho ta!"
Đổng Nga vác bao lớn bao nhỏ thuốc độc rời khỏi cái nhà kho nhỏ của Thái hậu, đóng cửa cung lại, bà ta nhìn lại lần cuối cái kho thuốc độc gần như trống không, bụng nhủ, chủ tử mới quả nhiên cũng không phải là người lương thiện gì, vậy mà lại có thể tiêu tán hết số thuốc độc mà Thái hậu vất vả tích góp được, sau này không được giống như Thái hậu, dùng độc này đi đối phó với các phi tần khác, diệt trừ kẻ đối lập mình.
Ôi, có lẽ dù người có ngây thơ khờ khạo như thế nào thì cũng sẽ bị cái hoàng cung không sạch sẽ này nhuốm đen, biến thành dáng vẻ mà mình đã từng rất căm ghét.
Đổng Nga ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lập tức cảm thấy đám mây đen của yêu phi sắp treo trên hoàng cung này lần nữa rồi.
Vi Oanh không biết những hoạt động tâm lý phức tạp của Đổng Nga, sau khi thu được một đống chiến lợi phẩm thì vui vẻ bước đi, ngâm nga điệu dân gian đi về phía điện Ngọc Lộ, cất mấy lọ thuốc độc vào căn phòng mát mẻ trong điện Ngọc Lộ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào sau này.

Thời gian dần trôi qua, hoàng cung vắng đám người Tiêu Thiên Tuyết Cung Bối Nô nên càng trông hoang vắng tĩnh mịch.

Gió thu dần mát hơn, lá cây chuyển vàng, bầu trời xanh trong, mấy con chim nhạn xếp theo hàng bay đi.
Vi Oanh gấp gọn quần áo mùa thu, bắt đầu say mê học tập Hiền phi, hái quế hoa mới nở trong ngự hoa viên, làm bánh quế hoa thơm ngào ngạt, hoặc là chăm sóc cho giàn nho già cỗi ở Kim Ốc, tưới nước nhổ cỏ, hái từng quả nho tím như ngọc.
Xưa giờ nàng là người rất biết cách tự mua vui cho mình, không có người bên cạnh thì nàng chơi với các cung nữ, nhưng lần nào cũng đều không chơi được bao lâu, Hiền phi lại xách nàng về cung Trường Xuân.
Hiền phi: "Ngươi vẫn còn rảnh hơi đi tới nước cho nho, trong cung nhiều chuyện vặt vãnh như thế, này, chuyện bên này ngươi tới xử lý đi."
Vi Oanh mặt như đưa đám, dẩu môi: "Hiền phi tỷ tỷ."
Hiền phi bị công việc áp bức, từ tỷ tỷ dịu dàng biến thành girl tàn ác lạnh lùng, liếc nàng một cái bảo: "Đi làm việc."
Vi Oanh chỉ đành uất ức cúi đầu, chen vào cùng với Lệ tần tỷ muội mệnh khổ, cùng giúp đỡ giải quyết sự vụ lục cung.
Lệ tần oán hận nhìn nàng: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi."
Vi Oanh bị dọa nảy lên, nhích đến gần, trông thấy Lệ tần xanh xao tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, dưới mắt thâm quầng, khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ tốt, ngươi bị bệnh à?"
Lệ tần nức nở: "Ta nhớ Hoàng hậu nương nương quá, nhớ Quý phi, nhớ Thục phi, nhớ mọi người..."
Nàng ta cầm chiếc khăn tay, lau giọt lệ nơi khóe mắt, nói một cách yếu ớt: "Ngươi nói xem, rõ ràng chuyện xử lý công việc lục cung như thế, sao lại đến lượt hai chúng ta được?"
Rõ ràng bọn họ chỉ là phi tử yếu đuối, đáng thương, thường ngày nhiều lắm là chỉ cần thỉnh an, khi nào đã phải quản thứ chuyện này?
Lệ tần càng tủi thêm: "Theo lời cha mẹ dặn, vào hoàng cung rồi thì sẽ hạnh phúc, sớm biết khổ sở thế này, ta đã không đến."
Hiền phi ho khẽ một tiếng, liếc nhìn bọn họ: "Hai vị muội muội, chớ có phân tâm, chuyện của chúng ta còn nhiều lắm."
Hai mắt Lệ tần tối sầm, đổ xuống bàn, giãy giụa chống cự cầm bút viết lên giẫy một cách khó nhọc.
Hiền phi lại nhìn Vi Oanh vẫn còn đang đờ đẫn, mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy không ré mà run: "Oanh Oanh, ta đã cho người khóa cửa lại rồi, đừng lén chạy đi chơi, không đủ hai giờ thì không có ai mở cửa cho chúng ta đâu."
Vi Oanh trợn tròn mắt, vẫn cảm thấy Hiền phi từ dịu dàng thân thiện bây giờ đã biến thành một phi tử quá đáng sợ.
Đây là ma quỷ đó!
Nụ cười của "ma quỷ" càng lúc càng méo mó dữ tợn, nàng ta nắm chặt bút, đâm vào cái số con viết đầy chuyện vặt vãnh, như thể cây bút trong tay là giống như con dao, đâm liên tiếp xuống, chu sa đỏ thẫm bắn tung tóe như máu, rồi sau đó nàng cầm phượng ấn ịn thẳng xuống, âm thanh to vang vọng trong điện.
Lệ tần sợ tới nỗi co rúm lại, run rẩy nghiêng về phía Vi Oanh: "Oanh Oanh Oanh, Hiền phi nương nương càng ngày càng đáng sợ."
Vi Oanh: "...!Đúng vậy."
Hóa ra tăng ca thật sự có thể bức điên một người, cảm giác cứ như vậy tiếp thì không bao lâu nữa Hiền phi sẽ không chịu được mà bỏ chạy, đến khi ấy là kẻ điên không phải Lệ tần thì là nàng.
Vi Oanh cũng phải rùng mình vì công việc lục cung, bèn cùng Lệ tần sưởi ấm lẫn nhau.
Thể chế của lục cung cải cách, nhất định phải đưa lên nghị sự, nàng còn lâu mới cần làm việc!
Hai giờ sau, Vi Oanh giậm bước chân, vẻ mặt rầu rĩ rời khỏi cung Trường Xuân.

Trời đã đen sì, tiểu thám giám ở bên phụ trách khóa cửa cung trông thấy nàng thì không khỏi cười ngượng ngùng: "Nương nương, người vất vả rồi."
Vi Oanh: "..."
Nàng đi đến lan can, dựa lên hàng lan can bạch ngọc, hít một hơi thật sâu bầu không khí tự do.
Ngay sau đó Lệ tần đỡ tường đi tới, nàng ta còn mệt hơn Vi Oanh, sau khi đến nơi thì hít một hơi thật sâu, tới cạnh Vi Oanh.

Rồi sau đó Hiền phi cũng đến, vẻ mặt phờ phạc, mặt mày hoảng hốt nhìn bầu trời đêm.
"Hai vị muội muội." Bỗng Hiền phi lên tiếng: "Tuyển tú năm nay còn chưa bắt đầu, đến khi tuyển tú, chúng ta vẫn còn bận nữa."
Lệ tần tối sầm mắt: "Gì cơ? Vẫn còn bận hơn nữa?"
Vi Oanh cũng tối sầm mắt lại, đỡ lấy lan can tỏ vẻ ngạc nhiên: "Gì cơ? Vẫn còn tuyển tú á?"
Hiền phi gật đầu: "Dựa theo lệ của tổ tông, mùa thu năm nay phải tổ chức đợt tuyển tú mới, mọi người tạm đừng quá nản, đến khi ấy thì tỷ muội mới đến sẽ giúp chúng ta, cũng có thể sẻ việc giúp chúng ta."
Lệ tần: "Được, vậy thì để bọn họ đến làm việc, chúng ta nhẹ thân!"
Hiền phi tỏ vẻ trịnh trọng gật đầu: "Ta cũng thế."
Vi Oanh:...
Hiền phi thấy Vi Oanh mãi không nói năng gì, bèn nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Oanh Oanh, ngươi không yên tâm sao?"
Vi Oanh lắc đầu: "Không có gì."
Hiền phi hơi híp mắt không nói thêm gì nữa, nàng ta tựa vào lan can, khẽ bảo: "Mệt quá đi, Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở nơi này thì tốt."
Lệ tần cũng cảm khái than: "Ôi, Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở đây thì tốt."
Có Hoàng hậu như cái máy có công suất làm việc cao, thì bọn họ đâu đến nỗi này!
Vi Oanh: "Ôi."
Cả ba người cùng thở dài tựa lên lan can, cùng nhớ đến chủ hậu cung ngày trước.
Càng vào thu, tin tức thắng trận giao chiến với Bắc Quyết càng nhiều.

Trên gương mặt Hoàng đế cuối cùng cũng có vài phần vui vẻ, thậm chí đau đầu cũng không còn.
Đêm nay, Vi Oanh đọc thoại bản rồi mài mực cho Hoàng đế.
Vân Thiều ngẩng đầu cười với nàng, dung nhan tỏa sáng trong ánh đèn, vừa dịu dàng vừa động lòng người.
Vi Oanh cong mắt bảo: "Bệ hạ, mau xem sổ con đi, xem xong, đêm vẫn còn dài mà."
Vân Thiều cúi đầu, cầm một cuốn báo quân tình, khóe miệng cong lên, niềm vui càng đậm, Vi Oanh tới gần cũng liếc nhìn.
Bùi Khuyết viết rằng, bọn họ đưa binh đánh trọng thương quân địch ở thung lũng Trường, sĩ khí quân Bắc Quyết sa sút, lại thêm lương thảo thiếu thốn, nên không có sức lực đánh nhau.
Vi Oanh cười: "Tốt quá rồi, giờ đừng đánh tiếp nữa, Thiên Tuyết cũng có thể quay về rồi, để bọn họ mau quay về giúp ta làm việc đi, ôi, còn chưa đọc xong sổ con, đằng sau nói sao, không phải Quý phi nhắc ta đấy chứ?"
Vân Thiều mỉm cười: "Sổ con này là Bùi Khuyết đưa cho ta, nên cũng là cho trẫm."
Vi Oanh: "Không đâu, Quý phi vẫn tưởng người là người lưỡng tính, ờm, sự hình dung này cũng không sai."
Vân Thiều không tin trợn mắt với nàng: "Ta là người lưỡng tính, thì Oanh Oanh là người lưỡng tính, chúng ta nên là một đôi."
Hai người cười đùa lật sang trang tiếp theo, vừa trông thấy chữ của Bùi Khuyết, nụ cười trên mặt Vân Thiều dần cứng lại, hoảng loạn cất sổ con đi, nhưng quá muộn rồi, Vi Oanh đã trông thấy.
Vi Oanh cụp mắt, hơi cau mày, vừa nãy nàng quét mắt một cái liền lờ mờ trông thấy dòng chữ đằng sau.
Trang đằng sau Bùi Khuyết viết, phò mã Bắc Quyết mời Hoàng đế Đại Thịnh đến thung lũng Trường đàm phán, nếu Hoàng đế không đồng ý thì sẽ chiếu cáo thiên hạ chuyện mà năm đó Hoàng đế đã làm.
Hết chương 108.