Bùi Khuyết phát hiện mình thật sự không thể hiểu được Hoàng đế và Oanh Oanh.

Hình như thiên tử trẻ tuổi tàn nhẫn u ám trong mắt mình với trong mắt Oanh Oanh như một người khác.
Có lẽ thật sự là một người khác.
Nàng ta gãi đầu, nhìn Hoàng đế trở mình xuống ngựa, chầm chậm đi về phía Vi Oanh, gió thu lạnh buốt nổi lên sau ải Bắc làm đại kỳ bay cuồn cuộn.
Bùi Khuyết vẫn luôn không mấy thích đôi mắt đen của Hoàng đế, u ám, lúc nhìn người khác như thể soi xét đánh giá từ ngôi cao.

Nhưng bây giờ nàng ta đứng cạnh Vi Oanh, lúc nhìn thiên tử, lần đầu tiên nàng ta phát hiện đôi mắt của Hoàng đế cũng có thể ngấn đầy nước mắt, trở nên thâm tình hèn mọn.
Đuôi mắt Vân Thiều hơi hoe đỏ, thấp thỏm nhìn người trước mặt, không biết sai ở chỗ nào mà siết chặt tay áo, sợ hãi căng thẳng, so với hai cảm xúc ấy thì kinh ngạc và ngạc nhiên không quá nhiều.
Vi Oanh ho khan hai tiếng cong cong đôi mắt, nhìn Vân Thiều một cái rồi kéo Bùi Khuyết cùng quỳ xuống.
Bây giờ hai người Vi Oanh và Bùi Khuyết đều mặc giáp, nếu người không quen thân thì sẽ rất khó nhận ra bọn họ là phi tử trong cung.
Đến khi quay về doanh trại, sau khi Vân Thiều làm xong các quy trình bên ngoài xong, thì nóng lòng sốt ruột kéo Vi Oanh vào trong lều.

Bùi Tiễn Bùi Khuyết nhìn nhau, rất biết điều giải tán tướng sĩ xung quanh.
Vi Oanh cởi áo giáp ra, mũ áo chạm vào nhau vang lên tiếng kim loại lanh lảnh.
Vân Thiều tựa lên bàn, lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.
Vi Oanh mỉm cười, đặt áo giáp lên giá vũ khí bên cạnh, đồ lót trong màu đen khiến nàng mảnh mai như ngọc, siết đến độ đuôi mắt hơi nhướng lên, vô cùng sắc bén như bảo kiếm khỏi vỏ.
Tim Vân Thiều lỡ mất hai nhịp, ngắm Vi Oanh đến ngẩn ngơ một lúc, quên mất chiều nay là chiều nao.
Thình thịch, thình thịch.
Nàng ấy ôm ngực, không khỏi lẩm bẩm: "Oanh Oanh thật đẹp..."
Hình như càng đẹp hơn, càng giống với tiên sinh ngày xưa, ôn hòa nhưng vẫn sắc bén.
Vi Oanh lắc đầu thầm nghĩ, bệ hạ đúng là người mê cái đẹp, lúc nào cũng đều có thể nhìn đến ngẩn ngơ.

Nàng ngả người ra sau, uể oải tựa lên bàn dài, khoanh hai tay lại, nhướng mày cười: "Bệ hạ không có gì muốn nói với ta sao?"
Vân Thiều há miệng, sắc mặt tái xanh, đau thương nhìn nàng, lúc lâu sau mới khẽ giọng hỏi: "Sao Oanh Oanh lại đến...!Oanh Oanh đã đến lâu chưa?"
Vi Oanh nhún vai: "Chưa lâu, cũng mới có nửa tháng thôi."

Vân Thiều muốn nói điều gì, bờ môi mấp máy hai lần, nhưng chỉ phát ra tiếng thở gấp gáp, giống như con thú bị mắc kẹt bên bờ cùng đường.

Nàng ấy rất muốn hỏi Oanh Oanh có trách nàng ấy hay không, muốn hỏi Oanh Oanh ở đây bao lâu rồi, có từng gặp được kẻ kia hay không, có nhớ đến chuyện ngày xưa không.
Nhưng cuối cùng, Hoàng đế mệt mỏi nhắm mắt lại, không dám đối diện với đôi mắt sáng bừng của Vi Oanh.

Nàng ấy nói một cách chậm rãi: "Quay về đi, được không?"
Vi Oanh từ từ đi về phía Hoàng đế: "Ta cũng đã đến đây rồi, bệ hạ cảm thấy còn có thể đưa ta về ư?"
Vân Thiều: "...!Nàng không quay về sao?"
Vi Oanh không nói gì.
Vân Thiều mở mắt lẳng lặng nhìn nàng, vành mắt hoe đỏ, hỏi: "Nàng đã gặp hắn rồi phải không?"
Vi Oanh suy nghĩ rồi gật đầu: "Phò mã Bắc Quyết sao? À vừa mới gặp."
Ánh mắt Vân Thiều dần lạnh đi, chầm chậm nói: "Nàng nhớ ra rồi."
Vi Oanh: "Gần gần."
Thiếu mười điểm độ dung hợp, không hoàn toàn nhớ ra nhưng cũng được tám được chín trên mười.

Đồ vật mà Hoàng đế gắng sức giấu giếm, vốn đã hiện ra rõ ràng trước mắt nàng từ lâu.
Nào là lá phong tình, nào là ngã vào hồ, nào là đom đóm mùa hè rồi nho ngày thu...
Chỉ là một hài tử khi còn nhỏ không được xem trọng, thế nên mới ghen tị cuộc đời kẻ khác, có lẽ chỉ vì quá ngưỡng mộ nên bản thân đều coi là thật.
Vân Thiều nhìn vào mắt Vi Oanh, có lẽ cũng nhận thấy nàng đã biết hết, bèn cúi đầu khẽ bật cười.

Nàng ấy ôm miệng, đôi mắt đỏ rực xếch lên, làn tóc đen vương loạn trên gò má xanh xao, bả vai hơi run rẩy tựa như đang cười mà cũng tựa như đang khóc.
Một lúc sau, nàng ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Vi Oanh, đôi mắt đen láy như bùng lên một nhúm lửa chết chẳng hối, khẽ bảo: "Nhưng ta sẽ không buông tay."
"Dù cho nàng muốn đi, ta cũng phải giam nàng lại bên mình, gẫy cánh cũng được, đúc lồng vàng cũng được, Oanh Oanh, ta sẽ không để nàng bay đi đâu."
Khắp một vùng trời, nàng sẽ vì Oanh Oanh làm lồng giam.
Leo lên ngôi cửu ngũ, chẳng qua cũng chỉ muốn nắm chặt người trong lòng bàn tay.
Nàng ấy xấu xa, tư lợi, độc ác, câu nào câu nấy cũng toàn là lời nói dối, những lời nói dối trăm lỗ ngàn thủng vì để dựng lên cho mình một lâu đài hão huyền, giờ đây, tương lai Oanh Oanh đều thuộc về nàng ấy, chỉ nhìn nàng ấy.
Nàng ấy chầm chậm nói: "Đã quá muộn rồi...!Dù nàng muốn chạy đi tìm hắn thì cũng không thể nữa.


Ta giết cha giết anh, đi đến bước đường như ngày hôm nay còn có thể để nàng rời xa ta sao?"
Vi Oanh nghiêng đầu nhìn nàng ấy như chú chim nhỏ, bất chợt hỏi: "Giam bên mình thì có lo chuyện cơm nước không?"
Vân Thiều sửng sốt, đôi mắt đen trợn ra, vẻ ác độc trong mắt hóa không, ngơ ngác gật đầu: "Lo, lo."
Vi Oanh hỏi: "Vậy có lo chỗ ở không?"
Vân Thiều mơ màng mở to hai mắt, gật đầu: "Lo."
Vi Oanh: "Có bao chuyện dưỡng lão không?"
Vân Thiều chớp mắt: "Bao."
Vi Oanh vỗ tay, cười bảo: "Lo ăn lo ở bao cả dưỡng già, vậy mà còn có chuyện tốt thế này!"
Cung Đấu Cơ:...!Không hổ là ngươi.
Vân Thiều chỉ ngẩn ngơ nhìn Vi Oanh, chớp chớp hàng mi dài, như thể không mấy hiểu rõ.
Vi Oanh mỉm cười bước đến, nghiêng đầu thơm một cái lên gì má nhợt nhạt của Vân Thiếu, dịu giọng nói: "Bệ hạ không hiểu lầm chứ?"
Vân Thiều: "...!Hiểu lầm cái gì?"
Vi Oanh đáp: "Phò mã Bắc Quyết đó, chủ soái của đối phương, muốn thắng được Bắc Quyết thì buộc phải nghĩ ra cách bắt được chủ soái, ta không những đi gặp hắn mà còn ẩn trong bóng tối bắn rất nhiều mũi tên vào hắn, tiếc là vẫn chẳng trúng cái nào."
Vân Thiều: "...!Không muốn đi cùng hắn?"
Vi Oanh nhún vai: "Đang nghĩ gì thế đồ ngốc, rõ ràng là ta muốn đuổi hắn đi."
Vân Thiều như khẽ thở phào, đôi mắt hoe đỏ rũ xuống, rồi thoắt cái lại tròn mắt, căng thẳng nhìn nàng: "Nhưng nàng nói nàng nhớ ra rồi, nàng gặp phò mã Bắc Quyết rồi, hắn..."
Vi Oanh cong mắt: "Hắn thì sao? Chẳng qua chỉ là nghịch tặc phản đảng, vì lòng riêng mà không tiếc phát động chiến tranh xấu xa, nhiệm vụ của chúng ta là đánh đổ kẻ xấu, bảo vệ hòa bình thế giới!"
Vân Thiều cắn môi, thoáng do dự, quyết định nói rõ: "Nàng nhớ hắn, nàng đang lừa ta phải không? Nàng muốn cùng hắn đi có phải không?"
Vi Oanh đau đầu ôm trán, thầm nghĩ, phải giải thích với Hoàng đế thế nào đây, bản thân thật sự không muốn đến Vân Sơn, chỉ muốn đuổi hắn đi thôi đây?
Thật ra, nàng đã nghĩ rõ từ lâu, kinh nghiệm mà bản thân đã trải qua, đa phần không phải cùng với Hoàng đế bây giờ, nên cũng không không lấy làm lạ chuyện cốt truyện xuất hiện bug hết lần này đến lần khác, nhân vật chính còn đổi người thì bug có thể không nhiều được ư?
Làm bia đỡ đạn nên Vân Thiều đến cả cái tên cũng không có, vốn dĩ số phận là nên thay thế cho ca ca của nàng ấy, chết trong trận lửa cuồn cuộn ấy.

Nhưng thực tế thì Vân Thiều lại thoát được vận mệnh của chính mình, trốn thoát khỏi biển lửa.
Vi Oanh đoán được cốt truyện, nàng nghĩ mình đoán đúng được hơn nửa.

Còn sau đó, sở dĩ nàng làm nhiệm vụ thất bại, không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, là vì sau khi nàng uống rượu độc mới phát hiện nhân vật chính đã thay đổi.

Trên mức độ nào đó thì Vân Thiều đã gián tiếp hại chết nàng.
Nhưng có một bí mật, Vi Oanh đã quyết chôn sâu nơi đáy lòng từ lâu.

Nàng đã trải qua nhiều thế giới như vậy nhưng chưa từng gặp chuyện nào như thế này, một nhân vật vô danh trong nguyên tác vậy mà lại có thể thoát khỏi số mệnh của mình, làm được rất nhiều chuyện mà những nhân vật chính hào quang rực rỡ cũng chưa thể hoàn thành được.
Nàng nghĩ, trước khi mình chết, lòng hẳn không hề thấy oán hận chút nào, mà ngược lại rất cảm hơn thiếu nữ sáu năm trước đó, có thể chạy thoát khỏi ngọn lửa của số phận, mở ra cánh cửa của nàng ấy, để nàng trông thấy được khả năng của một sinh mệnh khác.
Hóa ra thật sự có người có thể thoát khỏi tấm lưới số phận, thoát khỏi sức ảnh hưởng của cốt truyện; hóa ra nàng ấy khổ cực theo đuổi tình cảm không phải là không có căn cứ.
Vi Oanh nhìn dáng vẻ Vân Thiều cúi đầu, đuôi mắt hoe đỏ, trong lòng không biết vì sao lại thấy mềm nhũn.

Nàng hơi nghiêng đầu thở dài: "Bệ hạ, người đúng là đồ ngốc."
Từ khi bắt đầu gặp gỡ, bệ hạ cứ nói mấy lời kỳ quái, nói gì mà Côn Bằng với chuồn chuồn, gì mà trăng sáng với thiêu thân, nhưng Côn Bằng bay lâu như thế rồi sẽ cũng có một ngày mệt mỏi ngã xuống đáy biển; trăng sáng luôn cô quạnh lạnh lẽo, lặng thinh như tờ, không có độ ấm.

Nàng có gì tốt đâu chứ?
Nhưng sống ở thời đại sau này, nhìn xa hơn một chút, biết nhiều thứ hơn một chút, nhưng một mình truân chuyên qua từng thế giới thì vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi lạnh tanh.

Bệ hạ lại sáng sủa, ấm áp đơn thuần, đẹp đẽ hơn nàng rất nhiều.
Vi Oanh suy đi nghĩ lại, có rất nhiều lời lên đến miệng rồi nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Xưa nay nàng miệng lưỡi trơn tru, dỗ dành hết người này đến kẻ khác, nhưng nhìn nàng thiếu nữ im lặng rơi lệ trước mặt, tất cả lời nói dối đều biến thành một khoảng lặng thinh.
Vi Oanh biết tiểu Hoàng đế trước mắt thật ra rất dễ dỗ, một câu khen bay bổng là có thể di dời sự chú ý của nàng ấy, khiến nàng ấy mặt mày tươi rói.

Nhưng càng như thế, Vi Oanh càng không thể mở miệng được, sợ cất lời tùy tiện sẽ thờ ơ phần tình ý này.
Qua lúc lâu sau, trong doanh trướng vang lên tiếng ấm ức nhẫn nhịn, Hoàng đế cắn môi, khóc trong lặng thinh.
Vi Oanh cũng cảm thấy trong lòng cay đắng, khẽ giọng bảo: "Bệ hạ, ta không hề để ý hắn mà."
Nếu thật sự quan tâm, thì cũng sẽ không nhanh chóng chắp vá cho xong ký ức ngày xưa, mà chỉ mới nhớ ra một nam chính vẫn còn giấu trong góc.

Trải qua những lần làm nhiệm vụ nhìn rõ nhân tâm, xưa nay không hề có tình cảm chân thật đối với đối tượng nhiệm vụ.

Hào quang nhân vật chính rực rỡ, ưu tú chói mắt, cũng chẳng liên quan gì đến nàng, nảng chỉ là hồi ức không đáng nhắc đến trong cuộc đời của bọn họ, mãi mãi dừng lại là nốt chu sa trong quá khứ, đẹp đẽ bởi không dính dáng gì, tưởng niệm là vì không quay về quá khứ được.
Nhưng nếu như nàng vẫn còn sống thì sẽ được trân trọng sao?

Trong thế giới đầu tiên, khi Vi Oanh nhìn thấy hai nhân vật chính cầm tay nhau đi vào hỷ đường là đã hiểu được đáp án.
Nàng chưa từng hy vọng xa vời có thể có được chân tình trong tiểu thế giới, còn giờ đây, phần chân tình hừng hực chân thành đang ở trước mắt nàng, khiến nàng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Vi Oanh: "Ừm, ta về Vân Sơn không giống như suy nghĩ của bệ hạ đâu, dọc đường ta lang thang, muốn tìm một nơi yên ổn."
Nàng cong mắt: "Đến khi gặp được người, muốn dừng lại, nghỉ lại bên người, chúng ta cùng đến núi sâu rừng thẳm, đến những nơi chưa biết."
Vân Thiều ngẩn ngơ mở to hai mắt, đờ đẫn nhìn nàng, càng bước càng gần, cuối cùng ôm lấy nàng.
Vi Oanh kiên trì hỏi: "Bệ hạ, người tin không?"
Vân Thiếu nín khóc mỉm cười: "Ta tin, Oanh Oanh nói gì ta cũng đều tin."
Vi Oanh vỗ vỗ lưng nàng ấy, cũng mỉm cười.
Thật ra nàng cũng không biết "ta về Vân Sơn" rốt cuộc có ý gì, nói không chừng là vì để sử dụng chút tâm tư hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng chỉ là hệ thống nhiệm vụ.

Dù sao thì quá khứ Vi Oanh đã chết, còn chẳng biết nàng đã nói gì, bạch nguyệt quang đã chết nào đấu lại được với người sống!
Vi Oanh tự tin chống nạnh, bỗng cảm thấy câu nói hơi quen tai...!nàng sờ đầu mình, là ai lừa ta mà ta đã lừa ai?
Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng phải khiến cho Hoàng đế yên tâm.
Nàng ôm Vân Thiều, hít sâu một hơi: "Được rồi được rồi, hít vận khí, để ta rút cái thẻ."
Vân Thiều đến giờ vẫn không hiểu cái gì gọi là vận khí với rút thẻ, nhưng loáng thoáng cũng đoán ra được một hai.

Nàng ngước đôi mắt ướt nước ra khỏi lòng Vi Oanh, hỏi: "Vân Sơn quan trọng hay ta quan trọng."
Vi Oanh chẳng thèm nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Bệ hạ, đừng nghĩ nhiều nữa, đương nhiên là người quan trọng!"
Vân Thiều cắn môi, hỏi: "Thế...!vận khí quan trọng hay ta quan trọng."
Vi Oanh im lặng một lát rồi ngượng ngùng cười: "Sao bệ hạ lại hỏi cái này?"
Vân Thiều: "Ai quan trọng?"
Vi Oanh đau lòng, suy nghĩ thì dù mình không có vận khí, vậy cũng có thể hít của Hoàng đế, bèn đáp: "Đương nhiên người quan trọng!"
Vân Thiều cong môi hỏi: "Thế...!rút thẻ quan trọng hay ta quan trọng?"
Vi Oanh nín thinh.
Vân Thiều: "Oanh Oanh?"
Vi Oanh:...
Vân Thiều: "Oanh Oanh, là ta nghĩ nhiều rồi."
Vi Oanh cúi đầu, ngăn chặn những lời nàng ấy định nói, cưỡng chế cấm ngôn.
Hết chương 111.