Một bàn tay to lớn nhưng ấm áp đặt lên vai Huyết Tử khiến nàng ngạc nhiên xoay người.

- Đừng nhìn ta như vậy, ta không cần sự thương hại của ngươi!

Trịnh Phi Vũ theo suốt câu chuyện của nàng như chứng kiến được toàn bộ sự việc. Hắn xúc động, tiến lên nhẹ ôm nàng vào lòng.

- Tuyệt đối không phải thương hại! Nếu có chăng thì ta nên cảm ơn Lâm Bình đã tạo ra cho ta một thuộc hạ tốt như vậy!

Huyết Tử bị hắn ôm như vậy cũng không cảm thấy bài xích, yên lặng chôn mặt vào lòng hắn.

- Tại sao hôm nay không đánh trả?

Đột nhiên nhớ ra điều thắc mắc, Trịnh Phi Vũ hướng nàng hỏi. Huyết Tử nàng đâu phải nữ tử bình thường để người ta muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt.

Huyết Tử buông hắn ra rồi xoay người, thong thả bước vào trong.

- Vì hôm nay ta mặc áo trắng!

Trịnh Phi Vũ đi theo:

- Ừ!

- Ừ!

- Nàng ừ điều gì? Ta ừ vì muốn nàng tiếp tục.

Phía trước, Huyết Tử trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Ta sợ!

- Sợ điều gì?

Trịnh Phi Vũ thập phần kinh ngạc. Huyết Tử vừa nói sợ, sát thủ như nàng đến tột cùng là sợ điều gì!

- Sợ máu của họ làm bẩn áo ta.

- Vậy nên nàng chấp nhận để máu của mình nhuốm thì không bẩn?

- Không sai!

Trịnh Phi Vũ nét mặt hiện lên đôi phần bất lực. Nữ nhân này đúng là biết cách đả kích nhân.

- Đó cũng là lí do khi hành động nàng luôn dùng huyết y? Máu bắn vào liền hòa cùng màu áo?

- Ngươi thông minh!

Lần thứ hai trong ngày Trịnh Phi Vũ bị nàng làm cho choáng váng. Nàng thế kia là đang khen hắn a, hắc hắc.

- Vốn dĩ là thế, chỉ tại nàng chậm trễ nhận ra! Nhưng dù sao miễn cưỡng cũng xem như nàng tinh mắt.

Huyết Tử nghe thấy lời này thì mỉm cười, không thèm chấp. Hắn vốn dĩ rất hoang tưởng về bản thân.

Thế nhưng nàng không biết hành động mỉm cười kia của mình đã hớp mất hồn kẻ nào đấy.

Trịnh Phi Vũ đứng như trời trồng trên cầu đá, một mình lẩm bẩm:

- Nàng... nàng ấy... vừa cười? Nàng ấy vừa cười?

Đến khi hắn tỉnh ra thì bóng dáng quen thuộc đã khuất sau cánh cửa. Hắn ngơ ngẩn một mình thêm hồi lâu bên hồ sen rồi mới di chân trở về.

---

Đêm về khuya, không gian vắng lặng như tờ. Một tiếng lá khẽ rơi bên ngoài cũng vang lên tiếng động.

Trong phòng ngủ của Trịnh Phi Vũ, ánh sáng từ ngọn đèn cầy lập lòe, leo lét phản chiếu rõ bóng của hai người vừa tiến vào.

Trịnh Phi Vũ trở mình.

Hắn đã phát hiện kẻ vào từ lúc chúng đứng ngoài cửa. Nhưng qua tiếng chân, đoán rằng kẻ đến không giống người học võ công nên vẫn im lặng xem xét.

- Ách xì!

Khốn kiếp, là nữ nhân!

Trịnh Phi Vũ bực mình chửi thầm trong đầu. Hắn vận công giảm hô hấp rồi nhanh chóng vén màn che giường ngồi dậy.

- Là ai?

Hai nữ tử kia bất ngờ thấy hắn thanh tỉnh liền vội vã quỳ xuống.

- Vương gia tha tội, chúng tiểu nữ là ái nữ Lâm gia!

Nhìn một thân áo mỏng manh quấn trên người hai nữ tử kia, Trịnh Phi Vũ nhíu mày:

- Lâm gia không dạy các người gia giáo lễ tiết ư? Thân nữ nhi lại đến phòng nam nhân nửa hôm khuya khoắt, việc truyền ra chỉ sợ thanh danh bại hoại.

- Chúng tiểu nữ... chúng tiểu nữ...

- Chúng tiểu nữ muốn hiến thân cho người!

Trái với vị tỷ tỷ của mình đang lúng búng, cô gái nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn rành mạch nói.

Trịnh Phi Vũ nghe được lời này từ miệng nàng ta thì liền thay đổi thái độ, mặt hiên lên một nét cười nam tính quyến rũ. Hắn mười phần ôn nhu đưa tay ngoắc ngoắc một người.

Cô tỷ thấy vậy thì mỉm cười õng ẹo tiến tới, đến trước mặt Trịnh Phi Vũ lại qùy xuống, đầu hơi cúi tỏ ra e lệ.

Trịnh Phi Vũ vẫn cười vẻ hứng thú, gương mặt tuấn tú yêu nghiệt như cửu vĩ hồ dụ dỗ người khác. Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng ta, bàn tay to lớn dần dần lướt từ má xuống đến chiếc cổ cao rồi dừng lại. Đột nhiên...

“Rắc!” một tiếng.

Trong không gian vắng lặng, tiếng xương gãy vang lên nghe thật rõ ràng mà quỷ dị.

Nữ nhân trong tay khoảnh khắc trước còn liếc mắt cùng hắn đưa tình nay cổ đã bị bẻ gãy, đang trợn trừng mắt. Hắn buông tay, thân hình nàng ta liền nặng nề rơi xuống nền lạnh, chết không nhắm mắt.

Trịnh Phi Vũ vẫn giữ nụ cười quyến rũ nhìn về nữ nhân còn lại đang quỳ kia. Ánh mắt dịu dàng lúc nãy đã biến mất, bây giờ trong đôi mắt hắn ngập tràn sự tà ác và khốc liệt.

Nữ nhân kia chứng kiến một màn của tỷ tỷ mình thì sắc mặt tái ngắt, đôi môi bạc nhợt, đôi mắt trợn to kinh hoàng. Nàng ta kịch liệt run rẩy, nói năng loạn xạ:

- Vương... vương gia... xin tha, tiểu nữ, tiểu nữ...

Trịnh Phi Vũ nhận ra nữ nhân kia. Nàng ta chẳng phải thất nữ của Lâm Bình, người sáng nay vừa ra tay với Huyết Tử đó sao! Hừ, hắn đang còn nghĩ xem làm thế nào để giúp thuộc hạ trả thù này, vậy mà nay chuột lại tự động chạy vào miệng mèo. Đã thế, hắn đành miễn cưỡng há miệng thành toàn ý nguyện của con chuột kia vậy.

- Bá Cường, Bùi Lực!

Trịnh Phi Vũ cao giọng gọi.

Bá Cường, Bùi Lực đang ngủ ở phòng bên nghe tiếng gọi thì phi thẳng xuống giường, xỏ giày khoác áo rồi liền xuất hiện trước mặt. Hai người liếc nhìn nữ nhân y phục mỏng manh quỳ dưới đất rồi lại nhìn cái xác cạnh đó, cúi đầu:

- Vương gia có điều phân phó?

Trịnh Phi Vũ không nhanh không chậm nở nụ cười:

- Những kẻ này có ý định ám sát ta, các người theo phép mà xử!

Hắn là định một chưởng đoạt luôn mạng nàng ta nhưng thấy như thế quá nhẹ nhàng. Dám dùng roi da ủy khuất thuộc hạ của hắn thì nên chịu nhiều hơn một chút đau đớn.

- A A A, vương gia, tiểu nữ không hề có ý ám sát người, vương gia, vương gia...

Thất tiểu thư kia bị Bá Cường mạnh mẽ kéo dậy thì hoảng loạn vùng vẫy cùng la hét.

- Bá Cường, nếu nàng ta còn lớn giọng, ngươi tùy thời có thể cắt bỏ cái lưỡi đó.