Thủy Dung bất đắc dĩ gãi đầu, ánh mắt hiện lên ý cười không tốt.
"Ô~ô~, nhìn tôi đi ~nhìn tôi đi~, tôi ở dưới~, tay hồng! Tay xanh! Tay trắng~" Thủy Dung cố tình đè thấp thanh âm dán ở trên cửa WC giả giọng quỷ, không chỉ xây dựng ra một bầu không khí âm trầm, còn giống như trong WC đang có người nói chuyện.
Bất quá hiệu quả phối âm thật sự rất kém cỏi, nhưng vốn dĩ thần kinh của đối phương đang trong trạng thái khẩn trương lại bị cô dọa như vậy làm cho lão hổ vừa mới tiểu xong thiếu chút tiểu ra quần.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Lông hắn run run gì cũng mặc kệ hóa thành hình mèo bay nhảy nhanh ra ngoài.
Thủy Dung chỉ nghe thấy loảng xoảng một tiếng vang lớn, là âm thanh sau cửa WC.

Sau đó chính là một con mèo lớn hơn bàn tay một chút vồ tới trước mặt Thủy Dung.
Xúc cảm lông xù xù ấm áp lại tinh tế.

Thủy Dung giật giật khóe miệng, hên là không úp mặt vô bụng hắn nếu không sợ là hít thở không thông.
Bất quá tuy rằng không thở nổi, nhưng loại cảm giác này rất ấm áp dễ chịu.

"Được rồi! Được rồi trên thế giới này còn có quỷ? Người chết không phải đều biến thành tang thi sao?"
Trong phim truyền hình và tiểu thuyết tang thi nếu bị đào tinh hạch hoặc là bị đánh xuyên qua đầu thì sẽ chết.

Nhưng thế giới này không phải như vậy, các tang thi bị đào tinh hạch hoặc là bị đánh xuyên qua đầu xác thật có thể làm tang thi ngừng nghỉ một đoạn thời gian, nhưng chỉ cần khối thân thể của tang thi vẫn còn một bộ phận thì không bao lâu, có lẽ tầm nửa tháng hoặc là một tuần thì nó có thể trở lại hình dáng ban đầu.
Cho nên ở thế giới này giết rớt một đầu tang thi, nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt nó thì nhất định là dùng lửa đốt, thiêu đến khi chỉ còn lại tro tàn, lúc này mới xem như xong.
Nhưng nếu chỉ để ý đến tinh hạch, không xử lý gọn ghẽ thì rất có khả năng tang thi còn có thể chậm rãi ngưng tụ ra tinh hạch mới.
Cũng là như thế này, có người nói rằng tinh hạch tang thi có thể liên tục phát triển cho nên cũng không cần tiêu trừ hoàn toàn thân thể của tang thi, như vậy nguồn tinh hạch vẫn dồi dào, có thể nói một bộ phận người đã coi tang thi như rau hẹ, muốn thu hoạch xong một vụ lại đến một vụ.
Nếu tang thi đã như thế ngưu bẻ như vậy thế giới này sao có thể có quỷ? Lại đổi sang câu nói khác, quỷ là người chết về sau biến thành, tang thi cũng là người chết biến thành cho nên tang thi chính là quỷ, hắn sợ tang thi sao? Sợ một móng vuốt là có thể làm chết hắn sao? Sợ sao?
Không sợ đúng không! Không sợ thì nhát như vậy làm gì?
Thủy Dung bịa chuyện một hồi thì mèo biến thành hổ béo dài hơn 4 mét.
Lão hổ cao 4 mét sáu, vai cao hai mét mốt, đầu không nâng lên cũng cao hơn Thủy Dung, thể trạng như vậy Thủy Dung cảm thấy chính mình không thể đi lên được.
Thủy Dung dùng đôi mắt nhỏ hoài nghi nhìn chằm chắm hổ béo, trên thực tế là tìm chỗ để bò lên.
Nhưng lão hổ bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, trạng thái thú hắn không có mặc quần áo, tuy rằng không thể nhìn thấy nơi đó, nhưng "Đại lục lạc" nơi đó che không được.
Ai nha nha! Bị xem hết làm sao bây giờ?
Thủy Dung nhìn một hồi lâu vẫn là từ bỏ.

Chân của lão hổ cao quá cô sao có thể bò tới được.
Bất quá hệ thống nói, là phương tiện di chuyển, kia..

Có thể hay không có trang bị cho cô?
Thủy Dung mở màn hình điều khiển của hệ thống ra, tìm được thông tin nhân viên, mặt trên là thông tin cơ bản của Hàn Dương.
[ Họ tên: Hàn Dương
Chức vụ: Bảo an/người giữ cửa/phương tiện di chuyển.
Tuổi: 26
Chiều cao: 186 cm (khi hình người)
Vòng ngực: Lược
Vòng mông: Lược
Vòng eo: Lược
Độ dài chân: Lược

Tính cách: Chính trực thiện lương
Trình độ trí tuệ: Trung thượng đẳng
Chủng tộc dị hóa: Hổ
Trang bị: Hổ an chờ (đãi trang bị) ]
Sự chú ý của Thủy Dung va vào phần trang bị, trang bị này rõ ràng chính là chuẩn bị cho lần ra ngoài này, cô quyết định nhấn mặc trang bị.
Sau đó nhìn thấy lão hổ đang ngồi xổm dưới đất bị một luồng ánh sáng trắng vây quanh, ba giây sau, trên thân được khoác giáp sắt màu bạc, phần lưng được trang bị giống yên ngựa.
Hoắc! Trang bị của hổ béo thật đúng là uy vũ.
Đột nhiên xuất hiện biến cố này cũng dọa tới Hàn Dương, hắn còn không phản ứng chuyện gì xảy ra, trước mắt là ánh sáng trắng sau đó trên người cảm giác sự thay đổi.
Dựa vào sự mềm dẻo của họ mèo hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện trên người nhiều thêm một đồ vật, một cái chiến giáp uy phong lẫm liệt, ở trên người hắn chỉ cảm thấy nhẹ như sa mỏng, thật đúng là vô cùng thần kỳ.
Sau đó hắn cũng thấy được trên người có thêm yên ngựa, nhìn liền biết đó là để cho người ngồi, nhưng lại không giống yên ngựa hắn từng thấy qua, Hàn Dương có thể xác định thứ này tuy rắn chắc nhưng lại không cứng rắn, khi ngồi lên sẽ không cộm mông, cũng sẽ không làm hư lông của hắn.
Đồ vật của người ngoài hành tinh..

Quả nhiên thần kỳ.
Thủy Dung lại nhìn chằm chằm áo giáp một lát kinh hỉ phát hiện lão hổ trở nên vô cùng uy phong nhưng vẫn đề duy nhất là..
Cô..

Không thể đi lên! Lão hổ vẫn cao như vậy cô dẫm lên ghế mới có thể bò lên.
Thủy Dung đã tính toán lấy ghế để đi lên nhưng lão hổ đã nhìn ra ý tưởng của cô nên hạ thấp tứ chi xuống.
Lúc này độ cao chỉ ngang eo Thủy Dung, cô cũng không cần dẫm ghế để lên.
Lão hổ thật tri kỷ, Thủy Dung sờ sờ lông lão hổ, tay bắt lấy hai dây cột bên sườn lão hổ rồi ngồi lên.
Giống như suy nghĩ của Hàn Dương, yên ngựa không cộm mông ngược lại mềm mại rất thoải mái.
"Đi thôi! Hổ tướng quân của chúng ta." Thủy Dung cưỡi lên, lão hổ còn chắc nịch hơn ngựa nhiều lần, cảm giác chính mình có điểm giống nữ tướng quân đi chinh chiến vô cùng uy phong.
Lão hổ lười nhác ngáp, móng vuốt hổ vỗ vỗ mồm, chở Thủy Dung đi ra cửa.
Thủy Dung oai oai thân mình, ngồi ở trên lưng hổ đóng cửa lại, nhấn mở màn hình điều khiển hệ thống, cửa khóa lại, rồi nhấn bảo an nội bộ của hệ thống, như vậy không ai có thể phát hiện ra ở nơi này tồn tại một cửa hàng, cũng sẽ không có biến dị cùng nhân loại đánh chủ ý lên nơi này.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thủy Dung rời khỏi phạm vi an toàn của khách sạn, rạng sáng ban đêm côn trùng kêu rất lớn, Thủy Dung biết sau mạt thế nhóm sâu tiến hóa không nhiều, chúng nó đều không thay đổi trong trăm ngàn năm nay.
Mà biến dị thú trung có cánh một loại, bởi vì thực lực cùng hình thể gia tăng, cũng đều đem đại hình sinh vật coi như đồ ăn nơi phát ra, trừ bỏ một ít ăn thịt tính thực vật biến dị sẽ bắt giết sâu coi như điền điền ăn uống điểm tâm ngọt cùng với biến dị thú ấu thái thời điểm sẽ vồ mồi bên ngoài, cơ hồ là không có trùng loại nguyên bản thiên địch còn sẽ đem nhỏ yếu sâu coi như đồ ăn chủ yếu nơi phát ra.

(xin lỗi nha tui không hiểu đoạn này nên đọc cv nha=(()
Cho nên nhóm sâu vẫn giống như cũ, sinh hoạt không quá tệ, tự nhiên..


Cũng liền không tiến hóa.
Không có ngọn đèn chiếu rọi nên công cụ chiếu sáng ban đêm trừ bỏ bầu trời đầy sao thì cũng chỉ có ánh trăng, tuy không ấm áp nhưng cũng chiếu ánh sáng nhu hòa.
Một hồi mưa to mang đến thay đổi, Thủy Dung phát hiện cây cối xung quanh khách sạn lớn lên càng nhanh, ban đầu chúng nó có màu xanh non hiện tại cơ hồ là chuyển sang màu xanh đậm.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Bất quá năng lực nhìn trong bóng tối của Thủy Dung rất kém cỏi, cô có thể nhìn bất quá là nơi tương đối có ít ánh sáng, những lá cây bộ dáng quái dị cùng cây cối phát ra u quang, ngẫu nhiên cô còn nghe được cách đó không xa có âm thanh tru lên của chủng tộc biến dị nào đó, tang thi còn không sợ chết đi tới cắn một ngụm thịt.
Cũng may Thủy Dung không thấy rõ lại còn có hệ thống đánh mosaic nên cô chỉ biết có như vậy, nhưng lão hổ duỗi một chân ra đồ vật kia liền bay ra.
Thủy Dung không kịp sợ hãi lão hổ lại bay vọt nhảy đi thật xa.
Cô bắt lấy dây thừng cột bên người lão hổ xem cảnh vật xung quanh.
Lão hổ xấu tính khi đi qua một số thực vật dữ tợn sẽ cố tình đến gần để Thủy Dung thấy rõ ràng hình dáng dọa người của chúng.
Nhưng hắn không biết năng lực nhìn tối của Thủy Dung vô cùng kém, cho nên căn bản không thấy rõ ràng, liền nghe thấy hắn dõng dạc nói những thực vật biến dị tên gì và có đặc tính như thế nào.
Cái gì mà trên cành cây treo đầy đầu người và trái cây giống mặt người, rồi còn gì mà cành khô rất giống một con mãng xà sẽ xuất hiện dây đằng xà, blah blah.
Thủy Dung nhìn không rõ dứt khoác không thèm xem, nhắm mắt lại ghé vào lưng hắn, coi như đối phương đang kể chuyện thần thoại xưa.
Thủy Dung phát hiện sau mạt thế thảm thực vật bao trùm rất cao, cây cối xung quanh khách sạn cũng rất nhiều, nhưng vừa ra bên ngoài mới phát hiện thật đúng là không có con người tàn phá và chiếm cứ thì động thực vật sẽ sinh sôi nảy nở bốn phía, lúc này mới đi bao lâu rồi, lão hổ cũng xem bọn hắn có bị thú biến dị đuổi theo không.
Nhưng không khí..

Lại vô cùng tốt, khắp nơi đều tràn ngập sinh khí.
Lão hổ có phương thức đi của chính mình, thời điểm ở nơi thảm thực vật rậm rạp nguy hiểm hắn sẽ đi nhanh, ở nơi an toàn hơn không có thực vật bao trùm hắn sẽ đi chậm một chút coi như nghỉ ngơi.
Thủy Dung ngồi ở trên lưng hổ lúc đầu là đạt hai chân ở mặt trên, sau khi chân đã tê rần cô liền đổi thành tư thế ngồi công chúa, sau lại ngồi đến đau mông, cô liền dứt khoác vặn chỉnh cái yên thành chiếc giường đơn nhỏ.
Cô nằm cả người ở trên lưng hổ phát hiện như vậy rất thoải mái, không bao lâu đã ngủ rồi.
Thủy Dung ở trên lưng chính mình lăn lộn, Hàn Dương sao có thể không cảm giác được? Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ âm thầm đi chậm, cũng không hề nhảy nhót tận lực thu nhỏ động tác..