Đảo Conomi, một nơi nào đó gần làng Cocoyashi có một tòa tháp đăng được xây lên, gần nơi đó là tàu của băng hải tặc Arlong, trong thuyền của Arlong có hai nhóm người đang đứng, một bên là Arlong và đám thủ hạ, bên còn lại là thiếu tá Nezumi và hai tên tiểu binh.

Thiếu tá Nezumi đưa một mảnh vải dính máu cho Arlong nói.

- Đây là tất cả những gì còn sót lại của tên tiểu tử mà người kêu ta giết.

Arlong nhận lấy mảnh vải đưa lên mũi, sau đó mới gật đầu nói.

- Làm tốt lắm.

Sau đó lại quay đầu lại nói với một tên người cá.

- Kuroobi, lấy 10.000.000 Beli cho hắn.

Tên người cá nghe vậy thì cười một tiếng rồi đi vào trong, sau một lúc hắn lấy một cái bao nhỏ đi ra đưa cho thiếu ta Nezumi rồi lại đi ra sau Arlong.

Arlong thấy thiếu tá Nezumi đã nhận tiền thì mới nói.

- Hợp tác vui vẻ

Sau đó Arlong vứt mảnh vải xuống đất rồi nhìn Nezumi cười to đi vào trong, thiếu tá Nezumi cũng dẫn hai tên tiểu binh rời đi.

Sau khi bọn hắn rời đi không lâu, Nami mới đi ra nhặt mảnh vải lên chạy làng Cocoyashi.

Ba ngày sau... Trên một hòn đảo vô danh ở đông hải, có một đứa bé có mái tóc màu vàng kim, chỉ mặc một cái quần năm trên bãi biển, hắn là Isora. Sau khi bị đạn pháo bắn trúng thì hắn được hệ thống đưa tới đây chữa trị, bây giờ trên người hắn không có vết thương, nhưng trên ngực hắn lại có một vết sẹo, vết sẹo kéo dài từ trước ngực đến sau lưng rồi lại vòng lại trước ngực tạo thành một vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng dữ tợn.

Isora từ từ mở mắt ra, thừ đầu tiên đập vào mắt hắn là trời xanh mây trắng, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng rồi nói.

- Goro, ông có đó không?

Mãi một lúc lâu sau một giọng nói suy yếu mới vang lên trong đầu hắn.

- Chuyện gì?


Isora tò mò hỏi.

- Đây là đâu vậy? Vì sao tôi lại ở đây?

Garuda Goro suy yếu nói.

- Đây là một hòn đảo hoang rất xa đảo Conomi, vì cậu bị đạn pháo bắn nên tôi phải cưỡng chế đưa cậu đến đây để chữa trị.

Isora hỏi.

- Cưỡng chế là sao?

Garuda Goro nói.

- Nghĩa là khi cậu thật sự gặp nguy hiểm, tôi phải dùng một loại kỹ năng làm tiêu hao năng lượng của tôi để chữa trị cho cậu và đưa cậu đến nơi an toàn mà không được sự cho phép của cậu.

Isora lo lắng hỏi.

- Vậy ông có sao không?

Garuda Goro nói.

- Tôi chỉ bị mất 50% nặng lượng, thêm một thời gian nữa sẽ khôi phục lại thôi, không có sao đâu. Điều cậu cần lo bây giờ là đi tìm thức ăn đi kìa, cậu đã ba ngày không ăn uống gì rồi, tuy là có năng lượng của tôi chống đỡ nên cậu không đói, nhưng nếu cậu vẫn không được bổ sung nước thì cậu sẽ chết khô đó.

Isora nghe vậy thì mới phát hiện ra là cái miệng của hắn đã khát khô cả rồi, vì vậy hắn nhanh chóng đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến cây dừa gần đó.

Sau khi trèo lên hái được một trái dừa thì Isora lấy một tảng đá đập nát vỏ dừa lấy nước uống, uống liên tục năm trái dừa hắn mới thấy đỡ khát. Sau khi hết khát thì Isora bắt đầu đi vòng quanh, Goro nói với hắn nơi này không có thứ gì có thể gây hại cho hắn nên hắn có thể yên tâm ở đây tập luyện, nhưng việc đầu tiên hắn phải làm chính là dựng nhà để ở, vì vậy bây giờ Isora phải làm một cái rìu đá.

Khi rời khỏi đảo Conomi hắn có đem theo rất nhiều đồ dùng để trong cái rương nhỏ, nhưng mà một viên đạn pháo đã phá nát hết tất cả rồi nên bây giờ hắn phải tự tay làm lại.

Isora tìm một cục đá vừa tay, sau đó cầm thêm một cục đá to bằng trái dừa đi đến bờ biển, hắn đặt cục đá to bằng trái dừa xuống cát, hất nước lên rồi bắt đầu mài cục đá trong tay hắn, ông Jiro có dạy hắn một kỹ thuật mài kiếm, vì thanh kiếm khi mới rèn ra rất thô và dày, nếu muốn có một thanh kiếm đẹp thì hắn phải mài, mà mài kiếm là một việc rất tốn thời gian nên ông Jiro mới phát mình ra một cách mài kiếm giúp tiết kiệm thời gian, bây giờ hắn đang dùng cách mài kiếm để mài một cục đá.

- Nếu mà ông ngoại biết ta dùng cách mài kiếm ông khổ công phát minh ra để mài một cực đá, thì không biết ông ấy có đánh chết ta không?

Isora lại bắt đầu suy nghĩ về ông Jiro, bất tri bất giác, từng giọt nước mặt lăn dài trên má của hắn.

Ba mươi phút sau, Isora hài lòng cầm một miếng đá hình lưỡi rìu đúng lên, đi vòng quanh tìm một khúc gỗ để làm cán rìu.

Lại qua mười phút, Isora cầm một thanh rìu đá đi thẳng vào khu rừng kế bãi biển, bắt đầu giơ rìu lên chặt xuống, hắn chặt rất nhanh, vài phút sau đã chặt được một cây, sau đó hắn chặt cây gỗ thành từng khúc, mỗi khúc dài 2m, đúng lúc Isora muốn đi chặt thêm một cây thì Garuda Goro nói.

- Từ từ, Isora, cậu lột vỏ cây ra đi, chút nữa tôi sẽ dạy cậu làm một cái áo vỏ cây.

Isora nghi hoặc hỏi.

- Có thể làm áo từ vỏ cây à?

Garuda Goro tự tin nói.

- Có thể chứ! Chỉ là... Mặc nó hơn khó chịu nếu so với cái áo bình thường.

Isora nghe vậy thì đi tới lột vỏ cây ra để một bên, rồi lại đi vào rừng chặt cây...

Nửa ngày sau Isora đã chặt xong ba cái cây, mỗi cây đều chia thành từng khúc dài 2m, ở đây có khoảng mười khúc gỗ, Goro nói bao nhiêu đây đã đủ để làm một chỗ trú mưa cho hắn rồi, sau đó Isora bắt đầu dựng từng khúc cây lên trên bãi biển, sau đó lại dùng lá cả cây dừa phủ lên sau đó lại dùng dây mây buộc lại, sau đó Isora bước ra ngoài nhìn vào thứ mà hắn mới làm, môi hắn giật giật, nói.

- Goro, đây là nhà à?

Garuda Goro im lặng một chút rồi mới nói.

- Tôi đã rút kinh nghiệm lần trước, không dạy cậu là nhà, chỉ dạy cậu làm một cái lều gỗ, nhưng... Tôi phát hiện là, tôi vẫn xem thường độ ngu của cậu!

Isora tức giận nói.

- Đó là do ông dạy ông đúng cách, mà thôi, dù sao cũng có thể ở.

Sau đó Isora bắt đầu đi vào rừng tìm thức ăn, tìm chỗ này một chút, chỗ kia một chút, cuối cùng cũng tìm thấy một con gà rừng, Isora mừng rỡ, nhanh chân đuổi theo, nhưng dù hắn có đuổi thế nào thì cũng không bắt được con gà rừng, bỗng nhiên Isora bị một trái cây kỳ lạ hấp dẫn, đây là một trái cây kỳ là màu tím, nó mọc trên cây cam nhìn cũng giống trái cam, nhưng lại có rất nhiều hoa văn hình xoáy ốc, hắn tò mò hỏi.


- Goro, ông biết đây là cái gì không?

Garuda Goro nói.

- Là trái ác quỷ!

Isora lại hỏi.

- Trái ác quỷ là cái gì? Trong trái này nó nhốt ác quỷ sao?

Garuda Goro nói.

- Trái ác quỷ là một loại báo vật của biển, nó rất hiếm, theo như tư liệu mà gần đây tôi thu thập được thì, người ăn nó vào sẽ có một thứ và mất một thứ, giống như ác quỷ lấy đi một thứ của con người và cho họ thứ họ muốn, nên người ta gọi là trái ác quỷ.

Isora nghe vậy thì càng tò mò.

- Ăn nó vào thì có thứ gì, và mất thứ gì?

Garuda Goro nói.

- Ăn trái ác quỷ sẽ có được một loại năng lực bất kỳ, có thể hữu dụng, cũng có thể là vô dụng, nhưng sẽ mãi mãi mất đi khả năng bơi lội, thập chí là sau này cậu không thể đụng vào nước biển luôn.

Isora suy nghĩ một chút rồi hỏi.

- Ông biết được năng lực của trái ác quỷ này không Goro?

Garuda Goro nói.

- Cậu nhỏ một giọt máu vào nó đi, để tôi kiểm tra thử.

Isora cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên trên trái ác quỷ trước mặt rồi chờ kết quả, một lúc sau, Garuda Goro mới nói.

- Theo kết quả kiểm tra thì trái ác quỷ này thuộc hệ Paramecia, năng lực là ban cho người ăn nó một loại năng lượng không biết tên, loại năng lượng này rất giống Ki mà tôi biết, nó có thể cường hóa cơ thể! Mà cậu hỏi để làm gì?

Isora nói.

- Không biết vì sao, từ lúc thấy nó tới gì rôi cứ muốn ăn nó.

Garuda Goro nghe vậy thì nghĩ.

- Có lẽ là do ý chí mà kiếp trước của cậu ấy để lại.

Sau đó Garuda Goro nói.

- Nếu cậu muốn ăn nó, thì phải suy nghĩ thật kỹ, xem từ bỏ năng lực bơi lội để đổi lấy thứ sức mạnh không biết có đáng hay không.

Isora hái trái ác quỷ đem về lều gỗ rồi tiếp tục vào rừng tìm thức ăn. Đến tối Isora ngồi ở kế bên đống lửa vừa ăn thỏ nướng vừa suy nghĩ về trái ác quỷ, một lúc sau cậu ta hỏi.

- Trái này có thể giúp tôi mạnh lên không?

Garuda Goro nói.

- Tất nhiên, nhưng dù có ăn nó vào thì cậu cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút, chỉ là có thêm một loại năng lực kỳ lạ mà thôi, nếu cậu muốn mạnh hơn vẫn phải tập luyện để khai phá tiềm lực của nó, có điều thời gian thu thành quả sẽ mau hơn việc luyện tập thuần thể thuật và kiếm thuật một chút thôi.

Isora hỏi.

- Mau hơn! Là bao lâu?

Garuda Goro nói.

- Với trí thông minh của cậu thì bình thường phải mất ít nhất hai mươi năm, nếu có trái ác quỷ thì khoảng mười năm là được!

Isora nghe vậy thì dứt khoát đi vào lấy trái ác quỷ ra, há miệng cắn một miếng thật to, sau đó sắc mặt của Isora chuyển từ bình thường sang đen rồi lại từ đen sang tím, sau đó hắn phun miến trái cây trong miệng ra tức giận nói.

- Cái thứ gì đây, khó ăn còn hơn đồ ăn ta nấu.

Garuda Goro cười nói.


- Ha ha, vị của nó là vậy mà, may là cậu chỉ cần ăn một miếng nhỏ là được.

Isora nghe vậy thì lại cố gắng mà cắn thêm một miếng rồi nhanh chóng nuốt luôn xuống, hắn không dám nhai nữa, cái vị kia thật là kinh khủng.

Garuda Goro hỏi.

- Cảm thấy sao?

Isora nói.

- Dở tệ!

Garuda Goro nói.

- Ý tôi là cậu cảm thấy cơ thể cậu thế nào?

Isora cảm nhận một chút rồi nói.

- Không có gì khác... À không, giống như, có một cái gì đó tồn tại ở dưới rốn tôi.

Garuda Goro nói.

- Cậu thử tưởng tượng thứ đó đang chảychảykhắp cơ thể của cậu xem.

Isora làm theo, một lúc sau cơ thể của Isora bỗng nhiên có từng đường vân màu tím xuất hiện, nó bắt đầu từ rốn quấn quanh tay, chân, toàn thân, tạo thành một cái áoááoááoáoááoááo

áoáomàu tím bập bùng như ngọn lửa, sau đó lại tạo ra một vòng tròn trên trán của Isora rồi dừng lại.

Isora phát hiện bản thân mình mạnh lên gấp đôi, cả tràn đầy sức mạnh khiến cho hắn có ý nghĩ trở về đánh cho Arlong một trận.

- Bây giờ mà cậu trở về chắc là chịu được hai đòn của Arlong rồi bị hắn bóp chết như một con kiến ngay!

May là Garuda Goro kịp thời nói một câu làm hắn tỉnh lại, hắn nhắm mắt lại tưởng tượng là luồng năng lượng đang chạy quanh thân hắn trở về dưới rốn, sau khi cơ thể hắn trở lại bình thường thì hắn nói.

- Cảm ơn ông Goro, nếu không có ông thì tôi lại làm chuyện ngu ngốc rồi.

Garuda Goro nói.

- Đó là trách nhiệm của tôi, vấn đề bây giờ chính là nguồn năng lượng đó quá tà ác, chắc là do nó hấp thu thù hận của cậu với Arlong, từ giờ cho đến khi có sự đồng ý của tôi, cậu không được sử dụng nó, hiểu chứ?

Isora gật đầu nói.

- Tôi hiểu!

Garuda Goro nói.

- Tuy là cậu không thể dùng nó, nhưng cơ thể của cậu cũng đã được cải tạo, bây giờ việc luyện tập của cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Garuda Goro ngừng lại một chút rồi nói.

- Bắt đầu từ mai cường độ tập luyện của cậu sẽ tăng lên, từ mỗi động tác một nghìn cái thành mỗi động tác hai nghìn cái!