Ngày hôm sau, trận chung kết.

Xung quanh trường diễn võ rộng lớn đã chật ních người, số lượng người vượt xa bất kỳ trận tỉ võ nào trước đó.

Bọn họ cơ bản đều đến để xem Cố Thanh Phong.

Đêm qua Cố Thanh Phong một trận chiến thành danh, dựa vào tu vi Tụ khí tam trọng của mình đánh bại Tụ khí cửu trọng của Hồ Bán Thanh, điều này đã khiến Trấn Ma Ti nổi lên sóng to gió lớn.

Tuy rằng Cố Thanh Phong trước đó đã chiến thắng nhiều trận dựa vào Mộc Vương kiếm, cũng rất nổi danh, nhưng càng nhiều chính là tiếng xấu.

Trận chiến đêm qua, hoàn toàn làm mới nhận thức của bọn họ về Cố Thanh Phong.


Hóa ra ! Cho dù không có linh binh Huyền giai, hắn cũng có thể thắng!Cái này có chút kh ủng bố, võ giả bình thường, có thể khiêu chiến vượt qua một cấp, thì có thể gọi là thiên tài, vượt hai cấp chính là thiên tài tuyệt thế.

Thế còn vượt sáu cấp thì sao?Cái này đã vượt xa những gì có thể hình dung về tuyệt thế thiên tài, nhất định chính là quái vật! Quái vật chính cống!Toàn bộ lịch sử của Trấn Ma Ti, không ! cả trong lịch sử của vương triều Đại Viêm cũng chưa từng xuất hiện một kẻ quái vật như vậy!Không ít người bởi vì xem Cố Thanh Phong luận võ, mà đã có nhận thức mới về Thiết Bố Sam, dẫn đến ở trong Trấn Ma Ti nổi lên một phong trào tu luyện Thiết Bố Sam.

Bây giờ đi đến Tàng Thư Các đã không mượn được Thiết Bố Sam nữa, bởi vì toàn bộ đều bị cướp sạch rồi.

Thậm chí còn có người vì tu luyện Thiết Bố Sam, lại bỏ ra giá cao đi ra ngoài mua bí tịch.

"Tới rồi! Cố Thanh Phong tới rồi!”Trong đám người đột nhiên có người hét lên, mọi người lập tức nhìn theo tiếng gọi đó, chỉ thấy cách đó không xa có một vị thiếu niên mặt đang mỉm cười như ánh nắng.

Chính là Cố Thanh Phong.

Cố Thanh Phong chậm rãi đi về phía lôi đài, đám người lại tự giác nhường ra một lối đi, lần lượt tránh lui.

Trong ánh mắt mọi người tràn ngập kính sợ, đó là ánh mắt nhìn cường giả.

Rất rõ ràng ngày hôm qua Cố Thanh Phong đối đãi hung tàn với Hồ Bán Thanh đã có tác dụng không nhỏ.

Lúc này, Bạch Mã Minh cũng xuất hiện ở giữa sân, chỉ là hắn ta vốn đi đến đâu thì nơi đó đều là tiêu điểm, bây giờ lại không có người chú ý, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Cố Thanh Phong.

Trong ánh mắt Bạch Mã Minh hiện lên một tia ghen ghét, tuy nhiên khi ánh mắt hắn ta rơi vào trường thương trong tay, trong lòng không khỏi tăng thêm lòng tin.


Sẽ để cho ngươi đắc ý thêm một lúc nữa, xem rốt cuộc ai là người cười cuối cùng.

Hai bên lên đài đứng vững, chấp sự cũng không có nói nhiều lãng phí thời gian, trực tiếp tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Cố Thanh Phong đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, còn cười tủm tỉm nhìn Bạch Mã Minh nói: "Bạch huynh, huynh muốn đi xong quá trình rồi nhận thua, hay là trực tiếp nhận thua đây?”Trong mắt Bạch Mã Minh hiện lên sự lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Cố Thanh Phong, ngươi đừng kiêu ngạo! Ta biết ngươi tự nhận mình phòng ngự vô song, nhưng Bạch Mã Minh ta cũng không phải người ăn chay.

Ta có một thương pháp tự nghĩ ra, uy lực kinh người không có cái gì mà không thể không phá được, chỉ cần ngươi có thể tiếp nhận một thương này của ta, ta lập tức nhận thua, thế nào?”Cố Thanh Phong hờ hững nhún nhún vai: "Xem ra huynh vẫn muốn đi theo quy trình, được, đến đây đi.

”Nói xong, Cố Thanh Phong kéo y phục trước ngực ra, lộ ra cơ ngực trắng nõn cường tráng, chọc cho một số Trừ Ma Sứ nữ thẹn thùng che mắt lại, chỉ có thể nhìn người qua kẽ ngón tay.

"Đâm vào đây, ta sợ huynh sẽ xé rách y phục của ta.

"Bạch Mã Minh thấy Cố Thanh Phong kiêu ngạo như thế, trên mặt hắn ta đầy tức giận, như thể như bị sỉ nhục, nhưng thật ra trong lòng lại vui vẻ đến nở hoa.

Tất cả đều giống như đại nhân Hà Phong Hoa dự đoán, Cố Thanh Phong cực kỳ tự tin vào Thiết Bố Sam của bản thân, căn bản sẽ không làm bất kỳ phản kích gì, trái lại còn để người khác tuỳ ý công kích.


Tiếp theo chỉ cần sử dụng Hoàng cấp hạ phẩm linh binh Triều Phượng đáng bất ngờ, thì có thể dễ dàng đâm thủng tuyến phòng ngự đầy tự hào của hắn, sau đó chính là nhận chức Hoàng giai Trừ Ma Sứ, đi tới đỉnh cao của đời người!Bạch Mã Minh càng nghĩ càng thấy kích động, chỉ cảm thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt.

"Này, huynh không phải có đam mê đặc biệt gì đó chứ? Nhìn chằm chằm cơ ngực của ta nửa ngày cũng không chịu đâm, còn có vẻ mặt kích động.

”Cố Thanh Phong nhìn Bạch Mã Minh trong lòng cảm thấy ớn lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy mình bị ô uế.

“Ngươi đánh rắm!” Bạch Mã Minh phục hồi tinh thần lại, trên mặt lúc xanh lúc trắng, lại nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của quần chúng dưới đài nhìn mình, trong lòng càng bùng lửa giận hơn.

Hơn nữa khán giả nữ, quả thực hai mắt đều muốn sáng trưng.

.