Đối với người khác, biết năm người là tông sư đỉnh phong mà vấn lạc biểu cảm cực kỳ đặc sắc.

Còn sợ sẽ ngất ra đó vì không dám tin vào mắt mình.

Biểu cảm sẽ giống như Kim Như Ngọc bây giờ, chính là rụi rụi mắt khó tin tưởng, miệng không nói lên lời.

Trái tim như ngừng đập đôi chút.

Tâm trạng hỗn loạn không suy nghĩ được gì.
Nhưng mà, trong mắt Tiểu Vân năm người chính là người bình thường.

Hẳn là có ý đồ xấu với một cô gái liền truy đuổi, bị hắn chứng kiến liền muốn giết người diệt khẩu.

Tiểu Vân hắn liền tin tưởng như thế.

Xem ra, hắn thăng cấp cũng không phí công.

Năm người trai tráng hắn còn đánh được như vậy liền ổn ổn.

Cảm giác du hí cuộc đời lại gần thêm chút nữa.
Tiểu Vân thu hồi dao găm vào trong không gian hệ thống.

Bước chân nhanh chóng tiến lại gần Kim Như Ngọc.

Hắn đứng đây từ đầu liền đã thấy nàng bị năm người kia truy đuổi, bây giờ lại chứng kiến năm người chết hẳn là sẽ có chút sợ hãi đi ?
Tiểu Vân tiến đến, cánh tay nhẹ nhàng đưa ra trước mặt nàng, giọng nói ấm áp truyền tới : “Đứng lên a ?”
Kim Như Ngọc vẫn chưa hết hoảng loạn, trong đầu một mảnh hỗn độn nhưng cánh tay vẫn vô ý đưa lên cầm lấy tay Tiểu Vân.

Nếu nàng không còn sứ mệnh trên vai, mà nàng như ngày trước liền sẽ cảm thấy hắn phu quân tương lai không sai.
Vốn là được Tiểu Vân kéo lên đứng dậy nhưng Kim Như Ngọc thân thể đã thương tổn quá nặng.

Nàng thậm chí một chút sức lực cũng không có, cả thân thể như mất khống chế ngã xuống.

Cũng may a, độ phản xạ của Tiểu Vân rất cao, hắn thấy nàng có chút biểu hiện liền đã nhanh chóng đón được nàng.

Hai cánh tay nhìn như nhỏ bé, trắng như ngọc nhưng lại cực kỳ rắn chắc, khỏe khoắn.

Hai cánh tay bế Kim Như Ngọc lên một cách nhẹ nhàng khiến nàng a lên một tiếng nhỏ xíu trong miệng vì giật mình đây.
Tiểu Vân hắn cũng không nghĩ gì nhiều.

Đơn giản a, chính là thấy nàng sắp ngã liền đỡ lấy.

Còn vì sao bế nàng lên ? Nàng không đi nổi muốn mang vào nhà chả nhẽ lôi dưới đất vào a ?
Tiểu Vân tốc độ cũng không nhanh không chậm đưa Kim Như Ngọc tiến vào trong tiểu viện.

Năm cái xác bên ngoài hắn cũng không quá để ý tới liền để quên chỉ là đại hắc cẩu thì không.

Đại hắc cẩu nhìn năm xác chết với con mắt khó chịu.
Chết thì tìm chỗ khác chết ? Đến chỗ chủ nhân của hắn chết lại tới tay nó ! Đại hắc cẩu hừ lạnh một tiếng bất mãn như kiểu việc gì cũng tới tay nó đây.
Từ trong miệng đại hắc cẩu phun ra năm ngọn hỏa diễm.

Trong chốc lát, năm cái xác đều bị thiêu rụi không còn dấu vết gì.
Tiểu Vân đưa Kim Như Ngọc vào trong tiểu viện, chọn ghế trên bàn uống nước liền hạ nàng xuống.

Được xuống khỏi vòng tay Tiểu Vân, Kim Như Ngọc như thở phào nhẹ nhõm.

Dù là tu tiên giả nhưng nàng cũng chưa gần nam nhân nhiều đến vậy, còn là trên vòng tay đây.

Điều này khiến mặt nàng đỏ ửng như trái cả chua chín mọng.
Nếu là nam nhân bình thường cũng thôi đi, đây thực sự là trời thử thách giới hạn của nàng.

Sao lại để nàng được một tuấn mỹ nam tử như vậy bồng bế cơ chứ ? Suýt nữa nàng không nhìn được đây.
Nhưng mà, Kim Như Ngọc nghĩ nghĩ lại có chút thở dài.

Nếu là như lúc nàng mới bị đánh xuống đây gặp được người này liền tốt.

Có thể a, nàng cũng không tâm tính cao ngạo quyết trở lại giới trên mà ở đây an an ổn ổn cùng hắn.
Tiếc là, bây giờ lại không được thế.


Nàng thời gian còn rất ngắn.

Nguyên anh vỡ vụn, nàng hủy hoại căn cơ.

Liên tục bị đánh xuống hạ giới và đào mệnh khiến nàng như đã mất đi toàn bộ đến cả sinh mệnh lực nàng cũng tiêu hao để chạy trốn.

Không sai biệt lắm, thời gian của nàng thật sự có hạn.

Nếu nàng không sai liền chỉ còn bảy ngày.
Bảy ngày nếu sống ở đây cũng là hưởng thụ cuối đời a.

Cũng là sống trên cõi đời này không vô ích.
“Cô nương bị làm sao a?” Một câu nói cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng.

Tiểu Vân hắn cũng không phải tu tiên giả cũng không thể nhìn ra vấn đề của nàng.

Nhưng hắn thấy nàng như vậy liền biết nàng mang thương trong người.

Chỉ là thương thế ra sao thì hắn không rõ.

Nếu như là người tốt, hắn còn có thể mua đồ trị thương giúp một tay đây.
Kim Như Ngọc nhìn Tiểu Vân lắc đầu nói : “Đa tạ công tử cứu giúp, chỉ là tiểu nữ mệnh thương đã không thể cứu chữa được.”
Kim Như Ngọc cũng là lời thật lòng nói ra.

Nàng biết rõ vị công tử trước mặt hỏi như vậy là ý gì.

Vừa cứu nàng khỏi tay năm tên sát thủ, đỡ nàng vào tới đây khẳng định không có ý gì khác là muốn chữa thương a? Dù sao nhìn thấy một người đẹp cũng chưa thể đổ cho họ có ý xấu ngay được.
Nhưng mà, nàng rõ ràng.

Thương thế của nàng tới tông môn sợ là cũng không có cách chữa trị nói gì tới nơi hạ giới như này ? Sinh mệnh thần dược trân quý bao nhiêu mọi người đều biết rõ.

Một giọt sinh mệnh thần dược đủ để cứu sống một mạng người.


Nhưng muốn có một giọt đó cũng là bỏ ra rất nhiều mạng người để lấy tới.
Càng là, sinh mệnh thần dược càng hiếm có.

Tìm được đã khó, có được tới tay liền khó.
Kim Như Ngọc có chút đau lòng càng buồn hơi.

Tâm trạng suy sụp ảnh hưởng tới thương thế khiến nàng không tự chủ ho ra máu.

Dù nàng đã nhanh chóng dùng tay che tới và khăn lay sạch nhưng không qua được mắt Tiểu Vân.
Hắn vốn là đang quan sát nàng xem biểu hiện ra như nào mà nói không chữa được ? Chợt thấy nàng ho ra máu.

Nếu mà trong mấy phim truyền hình hắn xem liền không sai được.

Nhân vật tốt đều ho ra máu xong giấu giấu rồi chết.

Nhưng đó cũng là trong phim, còn bây giờ hắn có hệ thống liền có thể chữa trị.
Nhưng mà, Tiểu Vân vốn đang định tốt bụng tìm thuốc trên hệ thống chợt thấy điều hắn muốn quên đi.

Điểm kinh nghiệm dùng để mua đồ không còn một chút nào.

Nhìn tới điểm kinh nghiệm hắn mới chợt nhớ, hắn vừa dùng số điểm cuối cùng để mua sinh mệnh linh truyền a.

Điểm kinh nghiệm sao còn được ?
Xem ra, cô nương này thật sự phải chết đi ?
Vốn là đang có suy nghĩ đó trong đầu, Tiểu Vân liền nhớ tới lần trước.

Chính là hắn trở lại thôn lần đó, trong người còn có một hai giọt sinh mệnh linh tuyền cuối cùng trong bình cũng vô ý mà mang theo.

Trở lại thôn, hắn tính là muốn mua chút đồ ăn.

Nhưng mà gặp Tiểu Cửu, Tiểu Cửu chính là đặt tên theo thứ tự con cái trong nhà.
Sinh thứ chin liền gọi Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu ngày trước cũng từng thân với Tiểu Điệp nhưng mà Tiểu Điệp lớn rất cách biệt tới 7 năm tuổi tác khiến đồ chơi không cùng trang lứa liền thân hơn.

Còn chưa nói tới, Tiểu Điệp tiến cung càng là ít gặp nhau hơn.
Tiểu Cửu ít gặp Tiểu Điệp nhưng vẫn rất ngoan ngoan, lễ phép khi gặp Tiểu Vân.

Cũng vì thế khi trở về thôn, Tiểu Vân vẫn ghế qua gặp Tiểu Cửu đôi chút.


Lần đó, con mèo Tiểu Cửu chăm chút từ khi còn bé liền bị một con chó tới cắn chết.
Tiểu Cửu nàng khóc rất nhiều, nhất định không cho người khác chôn nó xuống.

Tiểu Vân vốn là định an ủi thử liền dùng sinh mệnh linh tuyền hai giọt cuối cùng cho con mèo uống.

Nào ngờ thần kỳ, con mèo vốn là đã chết lại sống lại.

Lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng nhỏ trong lồng ngực, nhưng mà rõ ràng là nó đã sống lại.

Thấy con mèo như vậy, Tiểu Cửu liền nín khóc cảm ơn Tiểu Vân không ngừng.
Tiểu Vân cũng không tin tưởng lắm nhưng gật đầu cho qua.

Nước tưới cây liền cứu được thứ khác ? Hắn mới là không tin đây.

Cho tới hai hôm sau, hai mẹ con Tiểu Cửu lên tận tiểu viện hắn cảm ơn.

Chỉ là con mèo nhưng đối với Tiểu Cửu nó cực kỳ quan trọng liền kéo cả người mẹ tới cảm ơn Tiểu Vân.
Nhớ tới điều này, Tiểu Vân cảm giác cô nương sẽ không chết đi.

Dù sao a, hắn đã thử nghiệm trên mèo nhưng chưa dùng trên người.

Biết đâu, cô nương này uống vào lại có thể sống đây.
Nghĩ là làm, Tiểu Vân đứng dậy bước tới mở cửa đằng sau tiểu viện ra tiến vào.

Hắn lúc trước vì mải ra xem chuyện gì xảy ra, cả bình sinh mệnh linh tuyền vẫn là để ở đây.
Tiểu Vân mở cửa hậu viện bước vào như bình thường nhưng Kim Như Ngọc lại là cảm nhận được thứ khiến nàng như không dám tin tưởng.

Khi cánh cửa hậu viện mở ra, Kim Như Ngọc nàng như cảm nhận được linh khí ?
Linh khí thứ này vốn là không xuất hiện ở thế giới này được.

Bởi vì sao nàng cũng không rõ ràng nhưng chỉ có ở thế giới trên mới là sở hữu tới.

Nhưng khi cánh cửa kia mở ra nàng rõ ràng cảm nhận tới nó.

Vốn là định cảm nhận lại nhưng Tiểu Vân đã nhanh chóng lấy bình sinh mệnh linh tuyền vào quay trở lại.
Nhìn thấy Tiểu Vân như vậy Kim Như Ngọc nhìn hắn ánh mắt khác.

Không lẽ, nam tử trẻ tuổi trước mặt nàng có bối cảnh khác.