Chờ tiếng cười ngừng lại, Thẩm Dạ Lam mới nghe thấy người này hỏi: "Vừa rồi không phải muốn chạy sao? Sao bây giờ lại quay lại rồi?"
Thẩm Dạ Lam mím môi, "Không cần thì thôi."
Đây là lần đầu tiên trong đời cô xen vào việc người khác.
Hoặc cũng có thể nói, đây là lần đầu tiên cô thử làm như vậy.

Trước đây, cô đã đứng trong bóng tối quá lâu, đã sớm quen với việc sẽ không ai vươn tay ra giúp đỡ mình, cô cũng không rõ những câu mà sách vở thường hay đề cập như "Sẵn sàng giúp đỡ mọi người" hay "Gặp chuyện bất bình" là như thế nào.
Cho đến......!Ngày hôm qua.
Cô được ấm áp bao phủ.
Vì vậy, cô cũng muốn học cách trở thành một người ấm áp.
"Nhóc là học sinh đúng không? Đi học đi, đừng tới địa phương như này nữa." Người kia ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt cực kỳ tái nhợt, mà ánh mắt nàng nhìn đến đồng phục của Thẩm Dạ Lam, chợt dừng lại một lúc rồi hiện lên một chút hâm mộ.
Nếu Hứa Kiều ở đây, thì liếc mắt đã nhận ra người này là ai.

Đây chính là vệ sĩ số một trong tương lai của nam chủ, cũng là nữ phụ quan trọng sẽ cản trở nam chủ và Thẩm Dạ Lam ở bên nhau, Đông Thanh.
Từ nhỏ Đông Thanh đã bị coi như lưỡi dao, công cụ mà huấn luyện, không ngừng bị trao tay qua nhiều chủ nhân, cũng không ngừng bị vứt bỏ.

Trong lúc tính mạng nàng ta gặp nguy hiểm, nàng ta được người nhà nam chủ phát hiện và sau khi dưỡng thương xong, nàng ta liền trở thành vệ sĩ trung thành nhất bên cạnh nam chủ từ đó về sau.
Nàng ta bảo hộ cả tính mạng và tinh thần cho nam chủ, thậm chí không cho phép bất kỳ thứ gì uy hiếp đến gia tộc của nam chủ còn tồn tại.
Bây giờ......

Vận mệnh của Thẩm Dạ Lam lặng lẽ thay đổi, như một con bướm nhỏ khẽ vỗ cánh, lại chậm rãi ấp ủ một cơn bão.
[câu nói trên chỉ tới khái niệm "Hiệu ứng cánh bướm", phổ cập khoa học một chút nha:
Hiệu ứng cánh bướm được nhà toán học Loenz khám phá ra khi ông đang thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, ông nhận thấy rằng khi làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn.
Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả cuối cùng.
Theo Lorenz, một cái đập cánh của con bướm cũng gây ra những thay đổi nhỏ trong bầu khí quyển Trái Đất, và sẽ dẫn tới trì hoãn hay thúc đẩy sự hình thành của một cơn lốc xoáy ở khoảng cách xa tới hàng nghìn cây số.]
......
"Đây là lần đầu tiên tôi muốn giúp đỡ người khác." Thẩm Dạ Lam thành thật nói.
Người kia nghe thấy lời cô nói, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nhóc có mục đích gì vậy?"
Thẩm Dạ Lam hơi chớp mắt, thấy được hình như hai người đang ông nói gà bà nói vịt*, cô ước lượng thời gian, có vẻ tiết tự học lại đi trễ rồi.
[*]ông nói gà bà nói vịt: hai người cùng nói chuyện với nhau nhưng mỗi người lại nói một nội dung khác nhau và cuối cùng là không đưa ra được kết quả chung trong cuộc nói chuyện.
Quên đi, nếu người này không cần hỗ trợ, thì cô vẫn nên đi thôi.
Nghĩ đến đây, cô cũng chẳng nói nhiều, dứt khoát xoay người đi.
Người kia nhìn ra ý định của cô, có chút ngoài ý muốn, nhưng khi thân ảnh Thẩm Dạ Lam sắp biến mất ở ngõ nhỏ, nàng ta mới thong thả nói: "Giúp tôi mua chút thuốc hạ sốt, băng gạc cùng cồn, tôi sẽ trả ơn nhóc."
Thẩm Dạ Lam quay đầu lại nhìn nàng một cái, cất bước đi về hiệu thuốc gần đó.
......
6 giờ 45 phút.
Thẩm Dạ Lam giúp người xong, vội vàng chạy đến trường, từ xa nhìn thấy người đang đứng trực ở cổng trường hôm nay, không ngờ lại là Lữ Bội.
Cô hít thở đều, mới vừa bước vào cổng trường một bước, liền thấy Lữ Bội cong môi:

"Bạn học, cậu không mang thẻ học sinh, ban 7 trừ 5 điểm."
Thẩm Dạ Lam dừng lại, lấy thẻ học sinh từ trong balo ra, nhưng mà Lữ bội cũng không có ý định rút lại điểm vừa trừ, thậm chí còn cầm bút viết lên quyển sổ, rõ ràng là muốn chỉnh cô.
Trước đây hai người đều ở ban nhất thì không nói, Lữ Bội cùng lắm là mách chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm biết, uyển chuyển cáo trạng bạn học Thẩm Dạ Lam không hợp tác, đồng thời tỏ thái độ tốt về lớp với chủ nhiệm, kiên định bản thân nàng ta chính là một học sinh tốt trong lớp.

(ý là nhỏ này vì tốt cho lớp mà ko trừ điểm Dạ Lam, đạp DL để nâng nhỏ lên)
Bây giờ thì tệ rồi.
Thẩm Dạ Lam ở ban 7, nàng không có lý do gì để buông tha cả.
Nhìn thấy động tác của nàng, Thẩm Dạ Lam bỗng nhiên bước thẳng đến chỗ Lữ Bội, tuy rằng gương mặt nàng ta đối với cô còn chút bóng ma, nhưng cô cố gắng nói:
"Tôi mang rồi, không cần trừ điểm nữa."
Lữ Bội bỗng nhiên giơ tay đẩy cô, làm cô ngã trên mặt đất, nàng ta từ trên cao nhìn xuống, chống nạnh nói: "Ái chà! Lần trước có Hứa Kiều chống lưng cho chị, bây giờ lên mặt rồi phải không, Thẩm Dạ Lam?"
"Tối hôm qua chị còn cả đêm không về, biết hôm nay mẹ tôi ở nhà chuẩn bị cái gì cho chị không?"
Lúc nãy khuỷu tay Thẩm Dạ Lam chống lên mặt đất, cọ sát đến có chút đau, đang chuẩn bị đứng lên, cô liền nghe thấy lời này của Lữ Bội, hơi thở cô chậm dần, giống như bị khơi gợi lại kí ức cũ, bị nhốt trong phòng, cảm giác đau đớn đến từ khắp nơi trên cơ thể.
Đúng lúc này ——
Có một giọng nói từ hướng dãy nhà dạy học truyền đến:
"Lệnh đường* chuẩn bị cái gì, tôi không muốn đoán lắm."
[*]Lệnh đường: từ chỉ cha mẹ người đối diện
"Nhưng cô có muốn đoán thử, kế tiếp tôi chuẩn bị làm gì không?"

Lữ Bội cả người cứng đờ, giống như là một cỗ máy hoạt động không linh hoạt, từng chút từng chút một, gian nan chuyển người nhìn sang phương hướng đó.
Kết quả không đợi nàng nhìn thấy Hứa Kiều, liền cảm giác được sau eo mình truyền đến một lực đạp mạnh.

Sau đó, nàng ta hét chói tai, theo lực đạo kia lảo đảo ngã xuống đất, ngã đau hơn nhiều so với Thẩm Dạ Lam.
Kế tiếp, những bạn học làm giám sát ở cổng trường hôm nay, có thể vinh dự được tận mắt chứng kiến phong thái của giáo bá trường bọn họ!
Nếu không phải bị chủ nhiệm giáo dục đứng ở lầu hai lạnh giọng ngăn cản, khả năng cao Lữ Bội còn phải bị xem như bao cát đánh năm phút.
"Hứa Kiều! Em dừng tay cho tôi! Dám ở cổng trường đánh bạn học, em lại đây cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải để Hiệu trưởng đuổi học em!"
Nghe thấy giọng nói như cắt tiết gà kia, Hứa Kiều dừng tay.
Nhưng, nàng cũng không có ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, mà là phủi phủi bụi trên đồng phục, rồi xoay người đi đến trước mặt Thẩm Dạ Lam, nhìn người đang ngã đến ngốc dưới đất, trong giọng nói mang theo ý cười:
"Sao cậu thích ngồi dưới đất vậy?"
Thẩm Dạ Lam ngẩng đầu nhìn nàng, có lẽ là thời tiết hôm nay quá đẹp, cô nhìn người nọ đón ánh mặt trời đang cúi người nhìn cô, khuôn mặt ôn hòa đến khó tin, giống như gió xuân hóa thành thần linh, thổi bay tất cả rét lạnh cùng với bóng tối trong thế giới của cô, làm cả khối băng cũng nở hoa.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ——
Có lẽ những ấn tượng của cô từ trước đến nay, đều là sai lầm đi?
Cô chưa từng thấy Hứa Kiều đi thu phí bảo hộ, cũng chưa bao giờ thấy nàng lợi dụng thân phận "Giáo bá" của mình để trục lợi gì, ngay cả việc nàng động thủ hôm nay, cũng là vì Lữ Bội bắt nạt mình trước.
Vì sao lại cảm thấy người này là xấu đâu? Vì sao lại cảm thấy không nên thích người như vậy chứ?
Rõ ràng......
Hứa Kiều xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế rất nhiều.
Bản thân Thẩm Dạ Lam không biết, trên môi cô đã nở một nụ cười nhạt.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Hứa Kiều cũng nở một nụ cười theo, sau đó nàng ở trong lòng hỏi: "Hệ thống, độ hảo cảm hiện tại là bao nhiêu?"
Lần này nàng đều hạ hết vốn liếng.
Nên thành -100 đi.

Hệ thống hơi chần chờ, ngay sau đó, thanh âm máy móc trả lời: Kiểm tra đo lường được độ hảo cảm của nữ chủ đối với kí chủ xảy ra biến hóa, giá trị hiện tại là......10......!Chờ một chút, vẫn đang tăng—— xác định! 90! Độ hảo cảm của nữ chủ với ngài là 90! 】
Hứa Kiều: "......" (・ _ ・;)
Hứa Kiều: "???" (・ _ ・;)???
Cho dù bình tĩnh như nàng, lúc này cũng không tránh khỏi lung lay: "Bao nhiêu cơ? Mi không đọc thiếu dấu - nào sao?"
Hệ thống khẳng định nói: 【 Đúng vậy, độ hảo cảm của nữ chủ với ngài là 90, số dương.


Nội tâm Hứa Kiều tĩnh lặng.
Thẩm Dạ Lam còn chưa biết chuyện gì, cô đang muốn nâng tay lên nắm lấy tay Hứa Kiều, mượn lực đối phương để đứng lên ——
Nhưng mà.
Tay còn chưa nắm được, đã thấy người nọ thờ ơ thu hồi tay lại.
Thẩm Dạ Lam nắm lấy khoảng không.
Cô mờ mịt nhìn qua, nhìn thấy Hứa Kiều xoay người đi tới hướng dãy nhà dạy học.
Chủ nhiệm giáo dục đã từ lầu hai đi xuống đây, chỉ vào nàng tức giận mắng: "Em bây giờ đi phòng hiệu trưởng với tôi, ngay lập tức! Dám ở cổng trường bắt nạt bạn học, ảnh hưởng đến tác phong của trường, hôm nay tôi nhất định phải đuổi học em!"
Hứa Kiều giơ tay lên che mắt, không cho ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt mình, nàng nhìn chủ nhiệm giáo dục một lúc rồi lại dời tầm mắt.
Hiện tại tâm tình của nàng, giống như đang chơi một trò chơi cảm thấy cực kì hứng thú, khoảnh khắc chuẩn bị đánh ra kết cục mình yêu thích.

Kết quả, nàng phát hiện toàn bộ trò chơi sụp đổ.
Làm cho hứng thú ban đầu đều tan biến..