Edited by Hari.

Lúc này, Bạch Lang không hề che giấu nhảy ra lời lẽ chính đáng nói: "Vô Chiếu trưởng lão, không nghĩ tới ngươi thế nhưng sẽ làm ra loại sự tình như vậy!"

Trong lỗ mũi đột nhiên phun hỏa, Vô Chiếu tuy rằng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì hắn xác thật không phải người tốt, theo bản năng liền chột dạ: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Ta cái gì cũng chưa làm!"

Hắn sau khi nói xong, ai ngờ tiểu long phía sau Yến Phất Quang kia lại lộ ra thần sắc đắc ý: "Cái gì cũng chưa làm, ngươi sao phải gấp gáp phản bác ta làm gì? Ngươi biết lửa trên người ngươi là như thế nào có không?"

Vô Chiếu:......

"Ngươi câm miệng!"

Hắn lúc này không nói tiếp, chỉ phẫn nộ nhăn mặt chuyên tâm dùng linh lực dập lửa.

Ai ngờ lửa kia vô luận như thế nào cũng không dập tắt được.

Hắn mới vừa ngăn được lửa cháy trên tóc, cái mũi lại thấy ngứa ngứa.

Khi Vô Chiếu thẹn quá hóa giận hại cho đám đệ tử chung quanh vội vàng tránh lui ra xa, bỗng nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, chém đứt ống tay áo đang cháy của hắn, lộ ra pháp khí hoa sen đang giấu ở trong tay áo.

Trước mắt bao người, pháp khí kia không ngừng hấp thu chân dương liệt hỏa, tản ra ánh sáng màu đỏ.

Vô Chiếu mở to hai mắt, lúc này mới phản ứng lại.

"Vừa rồi giáng xuống không phải là công đức kim quang sao?"

Bạch Lang hừ lạnh một tiếng.

"Cái gì công đức kim quang. Đó là chân dương liệt hỏa trừ tà lúc chính ngọ, thế nào, Vô Chiếu trưởng lão thoải mái không?"

Cái miệng nhỏ của nàng bá bá bá làm cho Vô Chiếu tức suýt chết.

Người chung quanh bị biến cố này làm cho sợ ngây người, thẳng đến khi Yến Phất Quang mở miệng mới phản ứng lại.

"Vừa rồi giáng xuống xác thật là chân dương liệt hỏa. Chỉ là Vô Chiếu trưởng lão có thể nói cho bổn tọa, Cửu Biện Công Đức Liên Hoa (hoa sen chín cánh) chí bảo của Thái Thanh Tông ta vì sao lại ở chỗ ngươi?"

Cửu Biện Công Đức Liên Hoa hay còn gọi là Cửu Biện Liên Hoa, là pháp khí chí dương trong thiên hạ, nổi bật nhất chính là khả năng hấp thu lượng lớn tinh quang, bởi vậy mới được tôn là chí bảo. Nhưng nó còn có một khuyết điểm trí mạng, chính là một khi hấp thu thứ không phải là tinh quang sẽ tự bốc cháy, thậm chí nguy hiểm đến người đang khống chế nó.

Vừa rồi Vô Chiếu đột nhiên phun hỏa chính là bởi vì Công Đức Liên Hoa hấp thu liệt hỏa, chuyển hóa tới trên người hắn.

"Công Đức Liên Hoa này vốn là Thái Thanh Tông chúng ta dùng để hấp thu tạo hóa công đức, Vô Chiếu chân quân hôm nay nếu như không thể đưa ra một lời giải thích, chỉ sợ khó có thể phục chúng!"

Tiếp lời Yến Phất Quang chính là Minh Di chân quân.

Hắn ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vô Chiếu trưởng lão, cũng làm các chưởng môn khác nghị luận sôi nổi lên.

"Đúng vậy, Vô Chiếu, Công Đức Liên Hoa này tại sao lại ở chỗ kia?"

Định nói là cầm nhầm rồi.

Đám chưởng môn đang ngồi đây cũng không phải mắt mù, vừa rồi vì hắn biết rõ trong tay mình chính là Công Đức Liên Hoa, cho nên mới tưởng là trời giáng xuống công đức, vận khởi pháp khí hấp thu.

Nếu không phải nhầm lẫn công đức kim quang thành chân dương liệt hỏa lúc chính ngọ, cũng sẽ không tự bốc cháy.

Mấy người nhìn nhau, lòng đều mang cảnh giác nhìn Vô Chiếu.

Duy có Già Ly thánh tăng bộ dáng không ngoài ý muốn.

Hắn nhìn Tiểu Bạch Long đứng phía sau Yến Phất Quang đang tinh thần tràn đầy, niệm tiếng phật hiệu, chậm rãi nhắm lại mắt.

Vô Chiếu trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt khẽ biến. Nhưng hắn nghĩ đến, hiện tại công đức còn chưa tới tay, lại không phải thời cơ tốt để động thủ, vì thế lại bình tĩnh xuống.

Khi Vô Chiếu chuẩn bị giảo biện một phen, Bạch Lang lại lần nữa đứng ra chặt đứt niệm tưởng của hắn: "Hồi bẩm chưởng môn, đệ tử còn có chuyện muốn nói."

Vô Chiếu:...... Mấy lời rắm thối của ngươi sao mà nhiều thế vậy?

Nhưng mà còn không đợi hắn mở miệng, Bạch Lang liền nói:

"—— Nếu muốn biết tiền căn hậu quả của chuyện lần này, còn xin chưởng môn cho phép đệ tử trình lên chứng cứ. Mọi người nghe liền biết."

"Nghe liền biết?"

Hành Tương chân quân hừ lạnh một tiếng.

Khi ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, Bạch Lang mặt không đổi sắc:

"Chư vị trưởng lão có điều không biết. Đệ tử với sư tôn hai người đêm qua khi ra ngoài, trong lúc vô tình gặp được Vô Chiếu trưởng lão cùng Ma tộc tư thông, vì để cho các vị trưởng lão có thể thấy rõ bộ mặt thật của Tích Nghiệp Các, lúc này mới dàn dựng một màn như vậy. Lúc ấy nghĩ đến Vô Chiếu trưởng lão có lẽ sẽ giảo biện, cho nên dùng một khối tồn âm thạch, không nghĩ tới hắn hôm nay quả thực bị lừa."

Nàng nói, trước mặt quần chúng lấy tồn âm thạch ra, nhìn về phía Vô Chiếu sắc mặt đại biến.

Khi tồn âm thạch được lấy ra, Vô Chiếu không thể tin tưởng mở to hai mắt.

"Đây, chuyện này không có khả năng, ngươi như thế nào sẽ có thứ này?"

Hắn đến tột cùng là khi nào bị lộ?

Thanh âm Vô Chiếu có chút không ổn, mở to hai mắt.

Theo thanh âm bên trong tồn âm thạch phát ra, Bạch Lang cười lạnh một tiếng: "Thế nào, không nghĩ ra đi, khi ngươi cùng Trùng Ma liên hệ, chúng ta cũng đã biết. Ngươi còn không thúc thủ chịu trói?"

Thanh âm trong tồn âm thạch hoàn toàn vạch trần Vô Chiếu.

Vài vị chưởng môn đều không thể tin tưởng nhìn hắn, không rõ hắn đang êm đẹp vì cái gì muốn cấu kết với Ma tộc, làm ra loại sự tình này!

"Việc này là do một mình ngươi, hay là cả Tích Nghiệp Các?"

Yến Phất Quang nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, làm cho cả người Vô Chiếu rét run, không thể nhúc nhích, muốn nói câu phản bác cũng nói không nên lời.

"Vô Chiếu, không ngờ nội gian của Ma tộc thế nhưng lại là ngươi!"

Hành Tương chân quân tính tình nóng nảy rốt cuộc nhịn không được, vỗ bàn đứng dậy.

Hắn tuy rằng không quen nhìn Yến Phất Quang vô liêm sỉ kia, nhưng lại càng không quen nhìn Vô Chiếu loại ngụy quân tử cấu kết với Ma tộc này.

Hành Tương bỗng nhiên nhớ tới, lần trước nhà xí xảy ra chuyện, vẫn luôn châm chọc mình còn không phải là Vô Chiếu kia sao?

Nguyên lai hắn từ khi đó đã bắt đầu lòng mang ý xấu?

Sau khi Lăng Kiếm Cung Hành Tương chân quân tỏ thái độ, mọi người sôi nổi lên bắt đầu chỉ trích Vô Chiếu cùng Tích Nghiệp Các.

Chân dương liệt hỏa vẫn đang thiêu đốt trong tim phổi, chưa hoàn toàn biến mất, Vô chiếu biết việc đã đến nước này, còn không bằng hoàn toàn xé rách mặt.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ánh mắt trở nên âm ngoan, cười lạnh một tiếng, lại ngẩng đầu lên nói: "Đừng nói là ta, các ngươi chẳng lẽ có thể nhẫn nhịn nhìn Thái Thanh Tông độc chiếm tài nguyên nhiều năm như vậy? Ly Thiên đại lục chưa từng có người phi thăng, chúng ta mặc dù đã bước vào thánh tôn chi vị, cũng bất quá là sống lâu hơn tu sĩ bình thường một chút, nói là trường sinh, nhưng ta xem xem tu sĩ có ai có thể trường sinh? Nếu không phải Thái Thanh Tông những năm gần đây vẫn luôn khống chế tài nguyên tu luyện, ta cũng không đến nỗi này!"

"Các ngươi cũng nghe thấy rồi, uổng cho Thái Thanh Tông tự xưng chính đạo, lại âm thầm tư tàng một sợi ma hồn của Ma Tôn, đem thu Quý Tu làm môn hạ nhiều năm, chỉ điểm này, còn chưa đủ sao?"

Hắn sau khi xé rách mặt mặt buông lời châm chọc, đầu mâu chỉ thẳng Thái Thanh Tông.

Minh Di chân quân lại cười lạnh một tiếng.

"Bùn loãng như ngươi, dù có được tài nguyên, cũng sẽ chết dưới cửu thiên lôi kiếp thôi. Tiền chưởng môn của Tích Nghiệp Các cũng coi như là một nhân vật, không nghĩ tới môn hạ hiện tại thế nhưng đều là mấy kẻ tiểu nhân tâm tư hẹp hòi."

"Ngươi thì biết cái gì?"

Lời đã nói đến nước này tự nhiên không còn gì để nói nữa.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Vô chiếu cười lạnh, ánh mắt hướng về phía đám người: "Còn không động thủ!"

Nếu đã không chiếm được công đức, vậy liền làm loạn lần tạo hóa này!

Hắn trong lòng lệ khí bao trùm, nhìn về phía Ảnh Ma, ý bảo hắn động thủ.

Ai ngờ vừa nhìn qua, Ảnh Ma đang lẫn trong đám người cũng trả về cho hắn một cái ánh mắt.

Vô Chiếu:......

Ngươi mẹ nó đây là có ý tứ gì?

Ảnh Ma liều mạng nháy mắt, Vô Chiếu vẫn chưa minh bạch.

Thẳng đến khi Bạch Lang vỗ vỗ tay, lãnh khốc cười.

Chỉ một thoáng, tình thế trong sân liền thay đổi.

Khi đám Ma tộc còn chưa kịp động thủ, đệ tử Thái Thanh Tông liền rút kiếm vây quanh bọn chúng.

Vô Chiếu:......

Ngươi mẹ nó bị khống chế không biết sớm nói à? Làm hại lão tử phí mất nửa ngày biểu diễn!

Cừu Vân kỳ thật cũng thực oan uổng, hắn khó khăn lắm mới kiếm được một viên dược làm cho con người trong khoảng thời gian ngắn có thể hồi phục thân thể, tin tưởng tràn đầy chuẩn bị cho lần hành động trong lúc yêu thú đại khảo này, không nghĩ tới không đợi hắn bắt đầu đã bị người khống chế.

Kiếm lạnh buốt để ở trên cổ, làm hắn có muốn phản kháng cũng không được.

Cừu Vân vốn muốn nhắc nhở Vô Chiếu, kết quả bởi vì bị kiếm kềtrên cổ, chỉ có thể ngậm miệng nhìn hắn như thằng ngố tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, ngẫu hứng diễn thuyết một phen.

Lúc này những kẻ do bọn hắn bố trí trong đám người đều đã bị bại lộ.

Cừu Vân cùng Vô Chiếu hai kẻ nhìn nhau, bỗng nhiên trầm mặc xuống.

......

Một nén nhang thời gian sau, thậm chí không cần Bạch Lang ra tay, những đệ tử của Ma tộc với Tích Nghiệp Các đều đã bị bắt lại.

Kẻ duy nhất tương đối khó xử lý chính là Vô Chiếu.

Hắn giống như là phát điên, không chịu thúc thủ chịu trói.

Hơn nữa lúc sắp chết còn muốn hi sinh bản thân, liều mạng châm ngòi quan hệ giữa Quý Tu với Thái Thanh Tông.

Cừu Vân trơ mắt nhìn một màn này, càng thêm cảm thấy không ổn.

Biểu hiện của tên này sao giống như Ma Tôn là của nhà hắn vậy, so với người Ma tộc chân chân chính chính là hắn còn muốn chuyên nghiệp hơn?

Vô Chiếu nhìn đám đệ tử chung quanh bị bắt lại, lại thấy Quý Tu không dao động, không khỏi lại bắt đầu bôi đen thanh danh Thái Thanh Tông.

Cừu Vân đã thúc thủ chịu trói, lo lắng người này lại dẫn tới Thái Thanh Tông đối với mình có thành kiến, tăng nặng hình phạt, sau khi nhẫn nhịn một lúc không khỏi đẩy tên đệ tử đang giữ hắn ra, tiến lên cho Vô Chiếu một cái bạt tai.

"Núi xanh vẫn còn đó, không sợ không có củi đốt. Ngươi mẹ nó lại liên lụy lão tử thử xem."

Vô Chiếu bị một cái tát này tát cho ngốc, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị Quý Tu một kiếm cho bay đầu.

"——Phản đồ Tích Nghiệp Các, Vô Chiếu đã đền tội."

Máu tươi chảy trên đại điện.

Thanh niên huyền y lạnh lùng từ phía sau đi ra, giống như muốn dùng hành động này để thể hiện lập trường.

Già Ly thánh tăng mở bừng mắt.

Yến Phất Quang nhìn Quý Tu, hai người ánh mắt đối diện, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Chỉ một ánh mắt, hắn đã biết lựa chọn của Quý Tu.

Chưởng môn lúc trước khi vô chiếu vẫn luôn công kích thân thế của Quý Tu vẫn không có phản bác, giờ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trên đại điện mọi người lúc này đều đang nhìn Quý Tu.

Nhưng lực chú ý của Bạch Lang lại ở—— "Mau xem, trong cổ hắn cũng phun hỏa kìa".

Nàng thanh âm vui tươi, không khí đình trệ lập tức bị đánh vỡ.

Nguyệt Huy Dạ sửng sốt, không đành lòng đỡ trán.

Ngay cả Yến Phất Quang cũng không nghĩ tới loại thời điểm này Tiểu Bạch còn biết tạo bầu không khí như vậy.

Hắn quay đầu liền nhìn thấy Vô Chiếu lúc trước đã bị cháy cho đầu trọc lốc, trong cổ thật đúng là phun ra lửa.

Yến Phất Quang:......

Hiện trường bầu không khí có chút xấu hổ.

Yến Phất Quang ngừng một chút, hít một hơi thật sâu: "Tiểu Bạch, lại đây."

Bạch Lang đang vây xem lúc này mới lưu luyến từ bên người Vô Chiếu trở lại.

Già Ly thánh tăng vẫn luôn không nói chuyện, mở miệng nói: "Phản đồ Tích Nghiệp Các đã đền tội, lần yêu thú đại khảo này tiếp tục đi."

Mọi người ở mặt ngoài đều gật gật đầu.

Còn về việc thân thế của nhị đệ tử Thái Thanh Tông, mặc kệ mặt ngoài như thế nào, về tư tự nhiên vẫn cần một cái công đạo.

Đám yêu thú bị cách ly ở trong một cái lều hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, một đám múa bút thành văn.

Thẳng đến giữa trưa, tiếng chuông lần thứ hai vang lên, công đức kim quang chân chính mới giáng xuống.

Trời giáng điềm lành, so với lần trước Bạch Lang làm giả, cảnh tượng lần này còn lớn hơn nhiều.

Ở chân trời tường vân xuất hiện, linh khí tràn ngập, công đức kim quang khổng lồ bao phủ toàn bộ Thái Thanh Tông.

Từ ngoại giới nhìn thấy, Thái Thanh Tông lúc này giống như tiên sơn, cùng thiên địa kim quang hòa hợp thành một thể, đồ sộ mà đứng.

Yến Phất Quang nguyên bản vẫn luôn lười nhác ngồi đó, sau khi nhìn thấy kim quang, biểu tình cũng chậm rãi trở nên nghiêm túc.

Tiếng chuông một lần lại một lần vang lên.

Mọi người ở đây, bao gồm Bạch Lang, được bao phủ ở trong kim quang đều có một loại cảm giác thập phần huyền diệu.

Phảng phất như thiên địa sơ khai, vạn vật trọng sinh.

Theo những âm thanh yêu thú đặt bút, linh trí, linh thức chậm rãi xuất hiện.

Trong đầu mỗi người hiện ra những cảnh tượng khác nhau.

"Đây là cái gì?" Bên cạnh có người nghi hoặc nói.

"Không cần kinh hoảng. Công đức giáng xuống Thái Thanh, sẽ có công hiệu hồi tưởng thời quang, đem những việc đáng ghi nhớ của Thái Thanh Tông vạn năm nay, toàn bộ khắc lên, thành lời thề với trời."

Thấy mọi người không hiểu, Minh Di chân quân người đã trải qua nhiều lần lên tiếng nói.

"Ghi chép lại một khắc thiên cổ của Thái Thanh Tông a."

Cái này Bạch Lang hiểu.

Nàng gật gật đầu, cảm nhận được trên người một cỗ cảm giác ấm áp. Nghĩ đến sư tôn bảo nàng đứng ra vạch trần âm mưu, như vậy công đức của mình hẳn là sẽ nhiều hơn đệ tử bình thường một chút. Vì thế Bạch Lang mày liền thả lỏng xuống, lòng tin tưởng tràn đầy chờ đợi.

Nhưng mà đang lúc nàng thập phần tin tưởng, cảnh tượng trên trời kia từ khi Thái Thanh Tông sơ lập, giáo hóa yêu thú, từng bước một, chậm rãi chuyển tới hậu sơn Thái Thanh Tông.

Hậu sơn Thái Thanh Tông có sự tình gì đáng giá được ghi khắc sao?

Bạch Lang có chút nghi hoặc.

Cảnh tượng kia từng màn từng màn như cưỡi ngựa xem hoa chuyển cực kỳ chậm.

Nàng khi xem đến cảnh hậu sơn, không biết vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Quả nhiên, dự cảm của Bạch Lang lại lần nữa linh nghiệm.

Cảnh tượng mọi người đang nhìn cũng theo công đức kim quang chuyển tới hậu sơn.

Sự tình mấy tháng trước lại hồi tưởng lại lần nữa.

Chẳng qua lúc này mọi người xem được càng thêm rõ ràng.

"Di, đây không phải lúc ta ngồi trong nhà xí đó sao?"

Triệu Cương thật vất vả mới được chữa khỏi thanh âm lại một lần nữa kích động!

Theo giọng nói của hắn rơi xuống, một người thập phần quen mắt xuất hiện.

......

Đêm khuya tĩnh lặng, Bạch Lang ghé vào đống đất, không ngừng đào bới, một lúc lâu sau thập phần nghiêm túc từ túi Càn Khôn lấy ra một loạt phích lịch đạn, chôn ở chỗ cửa đá ngăn cách nhà xí, lúc này trước mắt bao người, cảnh tượng nàng nhẹ thở ra một hơi, sau đó bật lửa, cười thập phần vui vẻ.

Hình ảnh dừng lại tại đây, tươi cười trên mặt Bạch Lang cũng cứng đờ.

Khi nàng còn đang xấu hổ cứng đờ tại chỗ này, ánh mắt toàn tông đều đã hướng lại đây.