Tác giả: Vân Phi Mặc
Đi đường suốt một buổi sáng, Tiểu Đoàn Đoàn có chút chịu không nổi, Lâm Diệp Nhi lại một chút cảm giác cũng không có. Lâm Võ cũng đã nhìn ra thân thể Lâm Diệp Nhi thật sự tốt.
"Đi thêm một đoạn đường nữa, nếu vẫn không có gì, chúng ta chỉ có thể quay trở về." Ba người ngồi ở gốc cây đại thụ gần đó lấy ra bữa trưa đã chuẩn bị.
Lâm Diệp Nhi nhìn đại thụ che trời, sum xuê, loại cây như thế này ở hiện đại đúng là tìm đỏ mắt cũng không thấy. Lâm Diệp Nhi nhìn đến cách đó không xa, loại địa phương này hẳn là có nấm.
Lâm Diệp Nhi nói với hai người: "Ta qua bên kia nhìn xem."
Tiểu Đoàn Đoàn đi theo đứng dậy, nhắm mắt đi theo sau nàng.
Lâm Võ nhìn về phía cây gỗ đổ xuống nơi đất trống, nói, "Hai người phải chú ý, có việc liền kêu đệ. Đệ đi qua bên đó nhìn xem có gì có thể mang về hay không."
"Một canh giờ sau, ở chỗ này tụ họp."
"Được."
Ba người tách ra, Lâm Võ không dám đi xa, vì sợ các nàng gặp nguy hiểm, bản thân lại tới không kịp. Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn hai người chỗ cây ngã xuống kia, trên mặt đất quanh năm suốt tháng tích lũy lá rụng, người dẫm lên đi lên rất mềm mại, giống như là đạp lên nệm cao su vậy, có co có dãn.
Cây cối đã như vậy nhiều năm, trong không khí cũng phảng phất mùi nấm mốc. Lâm Diệp Nhi đến gần , kinh ngạc phát hiện ở đây có rất nhiều nấm.
Lâm Diệp Nhi trong lòng vui mừng, vội vàng chạy đi hái, Tiểu Đoàn Đoàn lại kêu la nói: "Không thể ăn, không thể ăn, bụng sẽ đau."
A!
Lâm Diệp Nhi chợt dừng động tác.
Lâm Diệp Nhi soát lại ký ức nguyên chủ, hai năm trước đại hạn, trong thôn có người thật sự đói đến hoảng, hái thứ này ăn, ăn liền chết.
Người trong thôn ai ai cũng biết thứ này nhưng chưa từng có người dám ăn. Bởi vì biết ăn cái này đã có người chết, cho nên các thôn dân dần dà đều là kính nhi viễn chi (*). Trước hai năm thật sự là đói đến hoảng, có người nhịn không được ăn, cuối cùng trực tiếp độc chết.
(*) Kính trọng từ xa. Trong trường hợp này là chỉ nhìn chứ không dám ăn.
"Tỷ tỷ biết cái này không thể ăn, nhưng không phải loại nào cũng thế. Những loại xinh đẹp diễm lệ đều là có độc, còn những cây giống trên tay tỷ là không có độc, có thể ăn." Lâm Diệp Nhi giải thích nói.
Càng đẹp thì càng độc ^^
Tiểu Đoàn Đoàn nhíu lại mày, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, ở trong lòng Tiểu Đoàn Đoàn, nếu tỷ tỷ nói có thể ăn được, vậy thật sự là có thế.
"Muội giúp tỷ hái những cây như thế này, loại khác thì không cần."
Lâm Diệp Nhi khi đi huấn luyện sinh tồn đã học qua cách phân biệt nấm. Lại nói, sau đó nàng cũng thường xuyên cùng bà ngoại lên rừng hái nấm, cũng có không ít kinh nghiệm. Nói có thể phân biệt toàn bộ thì thật không dám, nhưng là những cây trong tay nàng, chính là những cây nàng thường hái cùng bà ngoại.
Loại thực vật này không có người dám mơ ước, nhưng thật ra làm nàng có cơ hội. Hai người hái được một lúc đã đầy túi. Đến lúc các nàng sử dụng hết tất cả các túi, mà vẫn còn một khoảng chưa hái xong.
Không còn đồ để đựng, hai người đành phải dừng tay, nhìn xem thời gian cũng không sai biệt lắm, hai người khệ nệ xách một túi lại một túi. Lâm Võ còn chưa có trở về, hai người đành ngồi ở gốc cây cũ chờ hắn.
Không bao lâu, liền nghe được tiếng sột sột soạt soạt gần đây, hai người cảnh giác nhìn rừng cây phía trước, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt các nàng.
Lâm Võ cầm trên tay hai con gà rừng, vẻ mặt vui mừng đi tới, nhìn hai người đầy những túi cũng lại càng vui mừng hơn. Nhưng đến khi nhìn vào túi, mày liền nhăn lại.