Đấu trường sinh tử được dựng thành hình tròn, xung quanh có rất nhiều khán đài xếp tầng tầng lên cao. Giữa khu vực thi đấu có hệ thống phòng ngự cực tốt, đảm bảo lúc chiến đấu sẽ không có một tia ma lực nào thoát ra ngoài.

Trên khán đài giờ đây đang hào hứng bàn tán về trận đấu vừa xong.

"Đầu hàng là đúng."

"Đồ sợ chết! Phải chiến đấu đến cùng chứ!"

"Ngu thế. Chết đến nơi rồi còn chiến đấu gì nữa, giữ được mạng về sau quay lại phục thù."

Ở đây có một luật bất thành văn. Nếu đối thủ đã đầu hàng thì không được hạ sát thủ. Nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi đấu trường, vĩnh viễn không được thi đấu.

Ma tu thi đấu chủ yếu dựa vào thể lực. Không rõ nguyên nhân gì nhưng bọn họ rất ít khi dùng đến pháp bảo. Có chăng cũng chỉ là kiếm, đao, thương, chuỳ. Đây đều là những vũ khí khá nặng nề, thích hợp cho việc so đấu sức mạnh.

Quy luật của đấu trường rất đơn giản. Người chiến thắng sẽ phải thi đấu liên tục ba trận. Nếu trụ vững đến cuối thì thăng một hạng. Như ma tu chiến thắng lúc nãy, gã ta hiện giờ đã leo lên bậc bốn mươi sáu.

Trên gã ta còn bốn mươi lăm người nữa. Gã chỉ còn một trận đấu, nếu thắng sẽ giữ được hạng.

Nếu gã thua. Người chiến thắng sẽ thay thế gã đứng trên đài. Cứ thế tiếp tục.

Ngoài ra còn hình thức khiêu chiến. Ma tu nằm trong tốp năm mươi có thể tuỳ ý khiêu chiến thứ hạng cao hơn mình.

Nếu thắng lập tức thế chỗ vào thứ hạng của người thua. Còn thua. Rất có thể phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Tất nhiên thứ hạng cao thì tiền thưởng sẽ cao hơn. Tiền thưởng đều được trả bằng Sinh tử cao và ma thạch.

Trận đấu cuối cùng của số bốn mươi sáu sắp diễn ra. A Thái La đứng bên cạnh kéo tay Lâm Khinh:

"Ngươi có đặt cược không? Số bốn mươi sáu khá triển vọng, gã ta một đường liền tù tì chiến thắng ba mươi hai trận. Vài ngày trước gã mới đến, vậy mà đã chen chân được vào trong tốp năm mươi."

A Thái La là một thị vệ Lâm Khinh quen khi trông coi dược phòng. Là một người hay buôn chuyện, gã rất am hiểu tình hình Ma Linh giới.

Trùng hợp Lâm Khinh bây giờ rất cần tìm hiểu tin tức, lập tức lân la đi kết giao.

Lâm Khinh tính toán một chút rồi nói:

"Không cần. Hôm nay ta đi xem một chút thôi. Sinh tử cao không còn bao nhiêu, tí nữa ta còn có việc!"

"Việc gì? Ngươi không phải là đi đến chỗ cô ả Tư Lạp đấy chứ?"

Lại là Tư Lạp. Không biết gã Tạp Phỉ này dây dưa kiểu gì mà sao cả Sa Lý tộc ai cũng rõ ràng vậy?

"Không. Ta chán ả rồi. Tí nữa tính đi mua một ít tài liệu thôi."

A Thái La không để bụng, gã với một vài người nữa góp tiền để cá cược cho số bốn mươi sáu.

Đối thủ của số bốn mươi sáu là một người áo đen. Hắn ta vừa nhảy lên đài thì khu khán giả lập tức vang lên từng trận la hét.

"Năm mươi chín quay trở lại rồi!!!"

"Số bốn mươi sáu quá đen đủi."

"Thôi dừng chân trong tốp năm mươi là được rồi."

Lâm Khinh ngạc nhiên. Số năm mươi chín là một người thế nào mà tất cả ma tu đều cho rằng hắn sẽ chiến thắng?

Y lập tức tò mò quan sát ma tu mang số năm mươi chín.

Bất ngờ là hắn ta lại bé loắt choắt, khung xương còn nhỏ hơn cả Lâm Khinh. Gương mặt cũng coi như đoan chính, một đầu tóc đỏ trông cực kỳ nổi bật.

Hắn ta có tu vi Ngưng nguyên hậu kỳ cao giai.

Không hiểu sao Lâm Khinh cảm giác được người này rất nguy hiểm. Y kéo tay A Thái La:

"Ngươi đặt cược người này đi. Ta đoán hắn sẽ chiến thắng. Số bốn sáu không có cửa đâu."

A Thái La nghe vậy thì gương mặt đau khổ nhăn tít lại. Hắn cũng đã nghe về sự tích của số năm mươi chín. Nghe đồn người này ra tay rất hiểm độc, thường vài chiêu là kết liễu luôn đối thủ. Một đường từ tốp một trăm đánh tới đây, người chết trong tay vô số.

Mấy tháng nay hắn ta không thi đấu. Vậy nên số thứ tự mãi ở số năm mươi chín.

Nhưng bọn hắn đã lỡ đặt cược số bốn mươi sáu rồi. Giờ lấy lại thế nào?

Đúng lúc này cũng có một giọng nói cất lên:

"Số năm mươi chín chiến thắng. Ngươi chắc chứ? Có dám cá cược với ta không?"

Lâm Khinh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật cả mình, vội quay sang bên cạnh:

"Ngươi..."

"Sao, chuột nhỏ lâu không gặp quên mất ta rồi à?"

Một tháng liền không bị quấy rầy. Lâm Khinh gần như quên mất người này rồi.

Nhìn tên yêu nghiệt Dạ Huyền đang ngồi trong lòng một nam nhân cao lớn, tay chống cằm nhìn y chăm chú. Lâm Khinh rùng mình, đang định phản bác thì nghe thấy mấy người đi cùng hô lớn:

"Chào thiếu chủ."

Lâm Khinh đành phải sửa miệng: "Chào thiếu chủ."

"Ô. Sao lạnh nhạt thế, ta và ngươi dù sao cũng có một đêm xuân. Ngươi không cần gọi ta thiếu chủ."

Lâm Khinh tái mét mặt, còn mấy bằng hữu đứng cạnh y lập tức lùi ra sau vài bước.

Gì vậy? Tạp Phỉ người này còn trêu chọc lên tận trên đầu thiếu chủ. Chán sống rồi à?

Lâm Khinh nhìn vẻ mặt vi diệu của A Thái La. Lập tức hối hận. Sợ rằng ngày mai cả Sa Lý tộc này đều biết ta dây dưa với Dạ Huyền mất.

Nhưng thanh minh thì y không dám. Ai biết hắn ta còn nói linh tinh gì nữa. Lâm Khinh đánh trống lảng:

"Ngươi muốn cá cược gì cơ?"

Dạ Huyền nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Khinh, cảm thấy thật vui vẻ. Hắn nói:

"Ta và ngươi chơi một trò chơi nho nhỏ. Ta cược số bốn mươi sáu thắng. Nếu ta thua, mọi chuyện cũ giữa chúng ta xoá sổ. Còn nếu ta thắng..."

Dạ Huyền nhếch mép cười rồi tiếp tục:

"Thì ngươi phải thực hiện một điều kiện của ta. Được chứ?"

Lâm Khinh không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: "Ta không đồng ý! Nhỡ may ngươi bắt ta đi chết thì sao? Này ta không làm được!"

"Ai bắt ngươi đi chết chứ!"

"Cũng không được, nhỡ may ngươi bắt ta làm gì thương thiên hại lý thì sao?"

"Hửm. Ngươi dám từ chối ta?" Dạ Huyền cười rộ lên, trong mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm.

Lâm Khinh khoanh tay giả bộ lơ đi.

Người này thật khó chơi, y quyết định mặc xác hắn.

Dạ Huyền thấy đám đông bên cạnh có xu hướng hóng chuyện, uy áp trên thân phát ra. Lập tức một trượng xung quanh hắn không còn một bóng người.

Tất nhiên Lâm Khinh không đi dễ dàng vậy được, y đành miễn cưỡng đứng đó chịu đựng.

Dạ Huyền tự nhiên dựa lưng vào nam nhân cao lớn đi cùng hắn. Bất đắc dĩ nhìn Lâm Khinh, trầm ngâm một lúc hắn đành thoả hiệp:

"Vậy đổi điều kiện. Nếu ngươi thua, phải đến Biệt phủ của ta phục vụ một tháng."

"Phục vụ? Ta không bồi ngủ đâu nhé!"

"Ta cũng không cần ngươi bồi, nghĩ xem với cái thân thể gầy yếu này thì ai có hứng thú được chứ?"

"Tất nhiên là có rồi. Lam Túc của ta lúc nào cũng có hứng thú hết." Tất nhiên điều này Lâm Khinh chỉ dám nghĩ trong đầu thôi. Y vô tư đáp ứng:

"Được. Nhưng trước tiên ngươi phải thắng cuộc đã."

"Được. Một lời đã định!"

"Một lời đã định."