Nghe thế bảy người vui mừng ra mặt, dù là năm nghìn đối với bọn họ cũng là đủ rồi, tất cả chỉ có kĩ thuật trung bình mà thôi, dù là người đông thế mạnh muốn giết chết một người toàn thân có tử trang cũng rất khó, nếu hắn chó cũng dứt giậu nói không chừng lại có hai ba người bồi táng theo, không cần động thủ mà có tiền cầm là tốt nhất rồi.

- Tốt, bọn ta đồng ý cái giá này! – Đạo tặc sảng khoái đáp ứng.

- Giao dịch như thế nào? - Cuồng chiến sĩ thở phào một hơi nói.

- Trả tiền trước, thả người sau.

- Nếu ta trả tiền rồi mà các người vẫn không tha cho ta thì chẳng lẽ ta chịu thiệt! - Cuồng chiến sĩ khinh bỉ nói, hắn hoài nghi tất cả những người này đều là những kẻ ngu ngốc.

- Chúng ta có thể định ra khế ước, ngươi giao một trăm sáu mươi kim tệ chúng ta thả người! - đạo tặc lên tiếng.

Tại Ân Trạch Tư dại lục, bất cứ khế ước nào giữa hai bên đều có hiệu lực, máy chủ đầu não lấy danh nghĩa cưỡng chế chấp nhận, tác dụng của khế ước giới hạn bên trong trò chơi hoặc là trên sàn giao dịch của ngân hàng bên ngoài.

Tròng mắt cuồng chiến sĩ quay một vòng sau đó gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ta đồng ý! - Đôi mắt hắn lại đánh giá chung quanh, suy nghĩ làm sao thoát khỏi vòng vậy, nhìn thần sắc có vẻ hòa hoãn của bảy người thì hắn biết thời cơ đã tới.

Khi mà một người trong bọn họ lập khế ước, nên có di chuyển một chút, chính lúc này đã tạo ra khe hở nhỏ.

"Đúng là một lúc ngu ngốc, lão tử sao phải mang tiền cho không các ngươi." Trong lòng cuồng chiến sĩ lẩm bẩm, chọn đúng lúc đột nhiên tăng tốc, xông đến hướng ám vu phóng tới.

- Hắn muốn chạy.

- Cản hắn lại! - đạo tặc thấy động tác của cuồng chiến sĩ, quát to.

Không nghĩ tới tên này đột nhiên gây sự, trước đó một chút dấu hiệu cũng không có, bảy người có chút rối loạn, nhưng ba người chơi nghề nghiệp cận chiến nhanh chóng phản ứng, tất cả đều lao về cuồng chiến sĩ.

Cuồng đao trảm!

Cuồng chiến sĩ tốc độ như gió, như một cỗ xe tăng hướng tới ám vu, hai kiếm trong tay nhanh chóng quét qua, tạo ra đạo kiếm quang hoa mĩ, nháy mắt đem ám vu nghiền nát, nhất thời máu tươi bắn ra, ám vu liên tục hai lần gặp công kích, mỗi lần lại mất đi 156 điểm thương tổn, bị đánh bay ra ngoài nằm luôn trên mặt đất.

"Như vậy không cần phải chiến đấu nữa." Cuồng chiến sĩ thầm nghĩ, ám vu mặc đồ lam trang trong khi hắn là tử trang, khoảng cách hai bên hơn kém nhau rất xa, hơn nữa ám vu vẫn còn mặc bố y nên bị đánh gần như vậy chắc là hết cơ hội sống.

"Công kích của tên này thật là cao, đánh đơn giản cũng hết hơn trăm máu." Tiêu Ngự vô cùng kinh ngạc, thuộc tính đồ tử trang của hắn xem ra không tồi, Tiêu Ngự phỏng đoán vì mua đống quần áo này hắn đã tốn khong ít tiền.

Sau khi Cuồng chiến sĩ giết chết ám vu xong cũng không dám dừng lại cũng không có đi nhặt trang bị mà chạy nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy ám vu rơi trên đất những người còn lại đều vô cùng tức giận, ám vu là người quan trọng nhất trong đội, nếu hắn chết thì nếu chết không ai có thể hồi sinh cho bọn họ nữa.

Băng pháp sư dùng một băng cầu hướng về phía Cuồng chiến sĩ, đánh vào người hắn làm trên các khớp xương của Cuồng chiến sĩ đóng một lớp băng sương màu trắng, tốc độ trong chốc lát bị trì hoãn, khoảng cách giữa sáu người và hắn trong chốc lát bị kéo lại gần.

"Làm lão tử lãng phí một lọ hoàn thuốc." Cuồng chiến sĩ mắng, đem một lọ thuốc dốc ra.băng sương nhanh chóng tan ra thành nước, cuống chiến sĩ phóng ra một công kích rồi chạy như bay vào rừng cây.

- Mọi người đuổi theo, giết chết hắn!

Đạo tặc nhìn qua thi thể của ám vu, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mang cuồng chiến sĩ rút gân lột da, từ trên người ám vu mò lấy trang bị, hướng cuồng chiến sĩ đuổi theo.

" Nói không chừng lại có cơ hội." Tiêu Ngự chứng kiến cảnh này thầm nghĩ, hai bên bắt đầu truy đuổi, nói khong chừng có thể chiếm tiện nghi, Tiêu Ngự nhanh chóng đuổi theo

- Tên kia có 600 máu, Đao Tử, Tiểu Điểu vượt qua trước.người khác dùng ma pháp cản bước. - Đạo tặc kếu lên trong khi truy kích.

Từ phía sau một hỏa cầu nhanh chóng bay về phái cuồng chiến sĩ đánh thẳng vào người hắn, trên đầu hắn bay lên hơn 50 điểm thương tổn.

"Phòng ngự đúng là biến thái." Tiêu Ngự không khỏi thầm nghĩ, Cuồng chiến sĩ vốn da dày, hơn nữa trang bị lại tốt, phòng ngự vô cùng cao, sáu người chơi này muốn giết hắn đúng là một chuyện không đơn giản.

Kĩ thuật của tên cuồng chiến sĩ này cũng khong tệ lắm, cũng rất cơ trí, không phải mỗi tên có nhiều tiền đều có kĩ thuật kém, trong rất nhiều cao thủ có tiền những người như vậy cũng không ít

Từng đạo ma pháp công kích lên trên người tên cuồng chiến sĩ, dù mỗi lần thương tổn chỉ có năm sáu chục nhưng mà ba ma pháp sư phía sau nhanh chóng đem máu của tên chiến sĩ này chỉ còn lại hơn trăm mà thôi.

Cuồng chiến sĩ nhanh chóng dùng hoàn thuốc trong nháy mắt hồi phục lại lượng máu đã mất, tăng đến hơn bốn trăm, tổng lại gần sáu trăm, một lọ thuốc hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt không thể làm đầy máu huyết của hắn được.

Cuồng chiến sĩ nhờ cây cối che chắn mấy ma pháp, chạy trốn tới phía tây.

Sáu người phía sau liên tục chặn đường truy đuổi, xem ra là muốn đuổi cùng giết tận tên Cuồng chiến sĩ này.

Nếu là nói về tốc độ, Tiêu Ngự rất nhanh có thể đuổi tới phía trước, nhưng nếu không muốn để sáu người kia phát hiện thì tiêu ngự chỉ bình tĩnh đi sau lưng bọn họ, lấy tình huống hiện tại thì Cuồng chiến sĩ kia có thể chống đỡ được một thời gian khác lâu, sẽ phát sinh chuyện gì không biết, không biết chừng đó mới là cơ hội cho Tiêu Ngự ra tay.

Nhớ tới tình hình cuồng chiến sĩ giết chết ám vu vừa rồi, nghĩ tới bản thân thì còn lâu hắn mói có khả năng giết chết tên cuồng chiến sĩ này, dù sao đây cũng là nghề nghiệp da dầy khiến đạo tặc đau đầu nhất, với công kích của mình, Tiêu Ngự cùng lắm là khiến cho hắn mất đi hơn hai mươi điểm máu, hơn sáu trăm điểm huyết lượng kia khiến tiêu ngự không khỏi lạnh người, nhìn lại lượng máu của mình chỉ hơn một nửa của hắn mà thôi.

Tất nhiên nếu mà dùng kĩ xảo, liên kích của đạo tặc dù lợi hại, có thể mang lại sát thương cao nhưng mà kẻ địch khác boss, cao thủ thật sự sẽ không để cho đạo tặc dễ dàng thi triển liên kích.

Trong Pk, bất kì một nhân tố gì cũng sẽ quyết định đến việc thắng hay thua. Tiêu Ngự với thực lực đối phương chỉ có thể tiến hành phán đoán mà thôi, còn thắng bại thì phải đánh mới biết được.

Hai người có nghề là cận chiến vòng ra trước chặn đường cuồng chiến sĩ muốn cùng mấy người phía sau hợp kích, nhìn thấy tình hình không tốt này, Cuồng chiến sĩ công kích một cái, chạy thoát khỏi vòng vây của mấy người chơi kia, xuất ra một lọ dược hoàn nhanh nhẹn gia tăng tốc độ mà sử dụng.

Tốc độ tăng lên một ít, hắn nhanh chóng mở rộng khoảng cách cũng đối phương, hơn mười dặm thì hắn lại bị trúng băng thuật của đối phương khiến cho tốc độ của hắn lại bị suy giảm mạnh.

"Đáng chết,băng pháp thuật." Nếu mà có cơ hội, hắn thật sự muốn mang tên Băng pháp sư kia giết chết đến tro bui cũng không còn, nếu mà không bị dính cái pháp thuật này thì nói không chứng hắn đã có cơ hội chạy thoát.