Ngô Minh nổi hứng chơi đùa bồi dưỡng dị giới song tiểu long, trước đây không lâu vừa vặn đưa đến bình nguyên trên đỉnh ngọn núi giao giới tam quốc.
Ở nơi đó như là một vùng thế ngoại đào nguyên, Khấu Tiểu Trọng cùng Từ Tiểu Lăng càng sùng tín đem đạo nghĩa Ngô Minh truyền bá rộng khắp lên.
Không, phải nói là văn hóa thánh đấu sĩ truyền bá ra rộng khắp.

Nơi bình nguyên trên đỉnh ngọn núi này, thành sân truyền bá cho song tiểu long nói văng cả nước miếng.

Đặc biệt Khấu Tiểu Trọng biết ăn nói, quả thực chính là một cái nhà truyền giáo, không đơn thuần là hiệu triệu bọn nhỏ tự tay dùng than vẽ thánh đấu sĩ, còn nghiễm nhiên thành vua của đám nhóc.
“Mấy đứa trẻ ngươi vừa ý, có thể thực sự là nhân tài.” Huyền Vũ hoàng nhìn phản ứng của Ngô Minh, mỉm cười nói: “Hai cái đứa bé gọi là Khấu Tiểu Trọng cùng Từ Tiểu Lăng kia, còn nhỏ tuổi có thể đem mấy trăm cô nhi quản đến phục sát đất, đã có chút ít phong phạm tướng quân.”
“Hoàng thượng quá khen.” Ngô Minh thẹn thùng.
“Cho tới bọn nhỏ gọi gì mà thánh vực, ngược lại cũng không phải không thể.

Dù sao chữ thánh còn không đến mức chỉ có hoàng gia có thể dùng.” Huyền Vũ hoàng trầm ngâm một thoáng, cố ý cho Ngô Minh một cái mặt mũi thật lớn.
Ngô Minh trong lòng rõ ràng, lời này của Huyền Vũ hoàng hoàn toàn có thể đổi một góc độ khác, nói chữ thánh chỉ có hoàng gia có thể dùng cũng hoàn toàn nói xuôi được.

Lão già này thu mua lòng người vẫn là tương đối khá.
Nơi này quả thực là giống thánh vực.

Rất nhiều các cô nhi được gửi đến loại địa phương gần như hoàn toàn tách biệt với thế gian này, phi thường dễ dàng ảo tưởng mình tới một nơi đặc biệt.
Những cô nhi này vốn là nhận hết sự lãnh khốc cùng vô tình của thế gian, bỗng nhiên được nguồn đồ ăn dồi dào, tự nhiên phi thường dễ dàng tiếp thu văn hóa được truyền bá.


Liền sau Ngô Minh lấy hình tượng nữ thần trở thành chúa cứu thế trong lòng bọn nhỏ, thậm chí còn được xem như nữ thần Athena!
Tranh ảnh thánh đấu sĩ Ngô Minh tự tay vẽ cũng đã trở thành thánh vật của bọn nhỏ, lúc bình thường cũng không thể lấy ra, mặc dù là để mọi người liếc mắt xem một chút cũng đủ vinh quang.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì bút pháp vẽ tranh của Ngô Minh quá siêu việt, vượt xa trình độ lý giải của thế giới này.

Nét vẽ của nàng đã vượt qua tác giả Kurumada Masami chính gốc, càng là mượn tiến hóa khung máy móc dung hợp sau đó thêm phong cách của nhiều vị họa sĩ, đem nét vẽ tiến một bước tiếp cận hoàn mỹ.
Nét vẽ của Kurumada Masami ở tại thế giới này đã thuộc về kinh thế hãi tục, huống hồ phiên bản nâng cấp của Ngô Minh sẽ còn tới đâu? Mặc dù là giới mỹ thuật của thế giới này khi thấy cũng phải sân mục líu lưỡi, thảo nào bọn nhỏ coi là thánh vật.
Kế sau đều không cần song tiểu long ca ngợi thế nào, Ngô Minh một cách tự nhiên liền tại bên trong vô số lời đồn mang sắc thái thần bí trên phố phường.

Đã được nâng lên thành nữ thần của cái bình nguyên này trên đỉnh ngọn núi này.
Các loại tình báo đưa đến trước án thư của Huyền Vũ hoàng, hắn cũng là hiểu rõ tình huống đại khái.

Bất quá tại bên trong cái thời đại tư duy còn hạn chế này của hắn, hoàn toàn không có suy nghĩ qua kế vặt của Ngô Minh, cho nên chỉ coi như tiểu nữ hài hồ nháo.
Vậy thì tại sao không ban ân huệ, thuận nước giong thuyền?
Huyền Vũ hoàng đột nhiên đề cao giọng: “Như vậy, trẫm liền tự tay viết hai chữ thánh vực, đem cái chỗ bình nguyên trên đỉnh ngọn núi kia ban cho Chu Chỉ Nhược ngươi!”
“Đa tạ hoàng thượng!” Ngô Minh đại hỉ.

Thứ này cũng ngang với có kim bài ngự ban.


Thánh vực muốn phát triển làm sao cũng đều có thể.
Huyền Vũ hoàng còn tiếp tục ban ơn lấy lòng, phải nói là hậu hĩnh: “Nếu là đất phong.

Ta hứa bên trong thánh vực của ngươi không cần cống nạp lương phú, đời sau của ngươi có thể làm lãnh chúa… Ừ, cha truyền con nối!”
Ngô Minh nghe có điểm không đúng, bất quá cũng mau mau tạ chủ long ân.
Bành đại tổng quản ở bên cạnh trong lòng trộm cười, thầm nói hoàng thượng vẫn là nhiều mưu mô.

Chẳng qua là ban một khối đất biên cương chẳng rõ thuộc bên nào, lại còn lệnh cho đời sau của Chu Chỉ Nhược có thể kế thừa.
Nghe tới thật là vinh quang, cùng ân huệ cỡ nào a? Nhưng Bành đại tổng quản vụng trộm cười: Chu Chỉ Nhược là người trong cuộc có thể không nghĩ tới, nàng nhưng là đã được định sắn thái tử phi tương lai, thậm chí tám chín phần mười sau đó trở thành hoàng hậu của người kế vị.

Như vậy con cháu thừa kế có cái ý nghĩa gì? Còn không phải đều là tôn tử của Huyền Vũ hoàng?
Ngô Minh còn thật không có nghĩ tới cái điểm này.

Không phải là nàng suy nghĩ không có đến.

Mà là căn bản không nghĩ tới phương diện này…
Huyền Vũ hoàng ngược lại nghĩ là nàng thông tuệ, nói không chừng sẽ nghĩ ra chút gì mà lòng không vui.

Nhưng nhìn kỹ sắc mặt nàng, thật giống như không có cái gì?

Ha ha, dù sao cũng là nữ hài, da mặt mỏng hoặc là không nghĩ xa đến như vậy? Hiếm thấy tại loại phương diện này thắng nàng một bậc a, Huyền Vũ hoàng trong lòng có chút đắc ý.

Tuy rằng đây không tính là cái chuyện gì có thể đắc ý…
Trong lúc tâm tình tốt, Huyền Vũ hoàng không chút do dự mà để Ngô Minh tự do bơi đi.

Không đúng.

Nên nói là chấp thuận nàng đi.
Chỉ là không thể nào như trước vậy hưng sư động chúng đi qua đó, chỉ có thể là số ít võ giả cao tốc chạy đi.

Bằng không thời gian không còn kịp nữa, làm sao vào ngày kia có thể chạy về?
Huyền Vũ hoàng cũng là thân thiết hỏi: “Ái khanh dự định làm sao đi đến đó?”
Đường xá xa xôi, không kịp đúng lúc đi về, ngươi làm sao chạy về cùng trẫm trù bị hành động quân sự?
Ngô Minh thầm nghĩ Huyền Vũ hoàng ngươi kết bái thêm cái ngự đệ liền sảng khoái, vậy ta là có thể trực tiếp đáp bần tăng không đi xa vạn dặm Tây Thiên bái phật cầu kinh cái gì.
“Hoàng thượng.

Ta ngày gần đây chín sao huyền khí đỉnh phong, dự định toàn lực chạy băng băng chạy tới.”
“Chạy tới?” Huyền Vũ hoàng khóe mắt co giật.
Mấy trăm dặm, mặc dù biết huyền khí võ giả có thể chạy đi, tuy rằng tiêu hao huyền khí khá lớn, nhưng xác thực có thể làm được.
Thế nhưng như vậy… Ngươi gặp một vị mỹ nữ nhấc lên váy chạy mấy trăm dặm sao? Huyền Vũ hoàng tưởng tượng hình ảnh kia, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Có điều nữ tử được tưởng tượng trong đầu của hắn, hình tượng đại thể là nhíu mày hàm súc làm chủ.


Nhấc lên váy chạy.

Hình tượng giả tưởng tốt nhất chính là Tề phi hai mươi năm trước, cũng chính là dáng dấp đệ nhất mỹ nữ trên giang hồ năm đó Lăng ba tiên tử.

Cái kia vẫn tính là mức độ nữ hán tử tương đối cao, chí ít là nhi nữ giang hồ.
Không lâu sau đó, Ngô Minh cõng lấy cái tay nải lớn chạy đi, nhưng đáng tiếc Huyền Vũ hoàng sẽ không có vận khí nhìn thấy.
Ngô Minh cầm trong tay lệnh bài thông qua cổng thành Vũ đô, Mãng lão cùng bốn tên chín sao thị vệ được Huyền Vũ hoàng bổ sung thêm theo sát phía sau.
Trong rừng chiếu rọi ánh chiều tà, Ngô Minh nhanh chóng chạy gấp, thậm chí khi thì nhảy lên cành cây đạp chúng mà đi.
May là Ngô Minh mặc một thân áo bào trắng thanh lịch trang nhã.

Bằng không lúc này dần dần mặt trời chiều về tây, nếu nàng là một thân y phục áo đen, không biết còn tưởng rằng là nữ phi tặc, mặt sau đuổi theo năm cái bộ khoái.
Bởi vì Ngô Minh cõng lấy cái bọc hành lý lớn.
Bốn tên thị vệ cũng cõng lấy tay nải, nhưng đều là một ít lương khô nước uống dọc đường.

Trong đó thị vệ trưởng mang theo cuộn giấy có chữ thánh vực do hoàng thượng tự tay viết, đây là chuẩn bị đưa đến bình nguyên trên đỉnh ngọn núi để treo lên.
“Chu cô nương, túi xách của ngươi hãy để lão phu đeo hộ.” Mãng lão ở phía sau kêu lên bằng một giọng cô đọng.
Ngô Minh cũng không khách khí, đem tay nải giao cho Mãng lão lại tiếp tục chạy.
Bọc tới tay, Mãng lão thầm kêu một tiếng khổ: Nặng thật!
Sáu người suốt đêm chạy gấp hướng biên cảnh.
Thế tục có người đi đêm trên đường, mơ hồ chỉ nhìn thấy một thân bạch y nữ tử bồng bềnh mà qua, thoáng chốc liền không gặp, sau đó lại có năm người truy tại mặt sau nàng.
“Oa trảo hồ tiên!” (chưa xong còn tiếp…).