Lăng Hằng không thích một mình rúc trong phòng, quá yên tĩnh, cho dù là mở ti vi, bật kênh bóng đá nóng nhiệt thì cũng cảm thấy quá mực yên tĩnh.

Cậu muốn tìm người nói chuyện, nói chuyện nhàm chán cũng được, không để cậu ở một mình là được.

Nhưng cậu lại không muốn tìm người trong nhà.

Lăng phu nhân coi cậu như mắt của mình, Lăng Nghiêm không tim không phổi không có ý xấu, họ là người thân có chung dòng máu với cậu, lẽ ra nên là người thân cận nhất mới đúng. Nhưng mà, họ đều là người nhà họ Lăng.

Lăng Hằng ở cùng họ thường có cảm giác khó thở.

Dường như bị quấn vào vòng xoáy không thể nào thoát nổi.

Cậu rất sớm đã chuyển ra khỏi lầu chính, tự mình ở, phần lớn là muốn thoát khỏi người nhà.

Bạn bè khác cũng không được, Phương Quân, Lý Trinh Lâm đều là bạn chơi từ bé đến lớn, tình cảm không tệ, nhưng mà, có nhiều chuyện không thể nói, có nhiều cảm xúc không thể biểu đạt.

Đây là điều tốt cho bọn họ, cũng là sự đề phòng với gia tộc của họ.

Lẽ nào nhà họ Phương, nhà họ Lý không ganh tị nhà họ Lăng sao?

Chỉ còn lại mỗi Ngôn Chân Chân.

Con gái của dì Tương, không liên quan gì tới nước S, không cần lo lắng yếu tố phức tạp của hiện thực. Nhưng lại cơ duyên xảo hợp nhiều lần bị kéo vào trong bí mật. Hai người đã bắt đầu ăn ý với nhau.

Cậu có thể thích hợp chia sẻ một chút tâm trạng của mình.

Bởi vì sự bức thiết này, Lăng Hằng mặc dù không vui vì sự khước từ lúc trước của cô, cũng không thể tránh khỏi động tâm trước lời mời của cô.

"Đi đâu?" Cậu hỏi.

Ngôn Chân Chân nhún vai: "Tùy tiện."

Lăng Hằng nhét tay vào túi quần, chậm chạm đi ra ngoài: "Thế thì đi thôi."

Nước S đi ban ngày là đau khổ, chỉ có ban đêm, sắc trời đã tối, ánh đèn mới lên, lại chậm rãi đi trên con đường mòn mới tính là hưởng thụ.

Họ bắt đầu đì từ phía sau tòa nhà của Lăng Hằng, đi qua vườn hoa, vòng qua sân tennis, lại đi tới bãi đỗ của máy bay trực thăng, xuyên qua sân nhà, cuối cùng đi qua bể bơi, vòng về lầu xám.

Lăng Hằng không hề nhắc về sách cổ: "Cuối kỳ nếu như cậu không muốn bị tạch thì nên nhanh chóng học bù đi."

Ngôn Chân Chân chê bai: "Ôn tập trước một tháng còn không đủ sao?" Trong nước trước một tháng thi cuối kỳ còn đang học tiết mới cơ.

"Người ta đủ, cậu không đủ." Lăng Hằng vô cùng vô tình: "Nên tập trung thi trước, đừng phân tâm."

Ngôn Chân Chân nói: "Tôi không muốn lừa cậu."

Lăng Hằng không khỏi quay đầu, thiếu nữ gầy trắng yếu đuối như vậy, hơi dùng sức là có thể đẩy ngã, là ai cho cô ấy dũng khí không chút sợ hãi: "Theo đuổi những thứ đó.. Những thứ siêu phàm, đều phải trả giá."

"Cuộc sống bình thường cũng rất tốt, nhưng không phải thứ tôi muốn." Ngôn Chân Chân vươn vai, mái tóc dài bay trong gió: "Lại nói nếu như vậy chúng ta sẽ không làm nổi bạn bè."

Lăng Hằng im lặng.

Một lúc sau, nói: "Thật muốn đổi với cậu."

"Còn lâu." Ngôn Chân Chân bĩu môi: "Hơn nữa, tâm tính cậu như vậy đổi với ai cũng không có tác dụng."

Lăng Hằng: "Này."

Dù thế nào thì nhà họ Lăng ở nước S cũng có mặt mũi, gia tài bạc triệu, tiền kiếm được tiêu mười đời cũng không hết, có thể đừng xem thường như vậy không?

"Này cái gì mà này." Cô trợn mắt, nói một câu vô cùng thâm sâu: "Người không muốn làm chủ vận mệnh thì sẽ bị vận mệnh làm chủ."

Lăng Hằng giật mình.

"Nhớ lời tôi nói qua chứ, cậu được sắp đặt là nam chính, nhưng nói thật, người như thế nào mới được coi là nhân vật chính?" Cô không đợi cậu trả lời, tự mình đếm ngón tay: "Phế vật? Thân thế thê thảm? Có hệ thống? Bị từ hôn? Tôi cảm thấy đều không phải?"

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hạnh hiện lên ánh sáng: "Sự khác biệt lớn nhất của nhân vật chính và nhân vật phụ, là nhân vật chính làm chủ cuộc sống của mình, còn nhân vật phụ lại bị cuộc sống của người khác ảnh hưởng."

"Cậu là nhân vật chính, hay là nhân vật phụ?"

Lăng Hằng hồi lâu không đáp, một lúc sau hỏi cô: "Cậu cảm thấy mình là nhân vật chính ư?"

"Không cần phải hỏi, hoàn toàn xứng đáng." Ngôn Chân Chân cười ngọt ngào: "Cho nên, nếu như cậu là nhân vật phụ thì chỉ có thể làm người qua đường trong câu chuyện của tôi mà thôi."

Lăng Hằng bị cô kích thích, trong lòng khó chịu, đáp lại: "Tôi không nghĩ ra nổi, truyện nào lại có nhân vật chính như cậu chứ."

"Cậu thiếu sức tưởng tượng." Giọng điệu cô nhẹ nhàng, như bản nhạc vui vẻ: "Xuân Hòa có nhiều người có tiền như vậy, nói không chừng có thiếu gia công tử nhà nào đó thích tôi đó."

Lăng Hằng không cảm thấy sẽ xảy ra, nhưng ngại nói ra cô nằm mơ giữa ban ngày, duy trì im lặng.

Ngôn Chân Chân cũng không quan tâm, tùy ý hỏi: "Đúng rồi, Xuân Hòa có nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, sao cậu vẫn chưa có bạn gái?"

Khóe miệng cậu đột nhiên bẹp xuống, chậm chạp nhìn về phía cô: "Tôi có tư cách sao?"

Ngôn Chân Chân khó hiểu: "Tư cách gì? Cậu thích con trai?"

Lăng Hằng nhìn cô một cái, tức giận nói: "Nghĩ gì vậy. Tôi chỉ là.. không giống người khác, tôi không muốn làm hại người khác."

Có thiếu nữ nào không hoài xuân, có thanh niên nào không chung tình? Cậu cũng không phải thánh nhân, tất nhiên biết yêu thích thiếu nữ, nam sinh bình thường đều có ý nghĩ như này. Nhưng mà, lý trí thường nhắc nhở cậu, nhà họ Lăng quá phức tạp, tốt nhất không nên có quan hệ thân mật với người khác.

Cậu không muốn nghĩ tới một ngày nào đó, để cho cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, càng không muốn cô ấy giống mình, đối mặt với thứ đáng sợ như vậy.

Thà rằng không thích.

Ngôn Chân Chân đồng tình nhìn cậu một cái.

Khó trách đến nhà họ Lăng lâu như vậy không thấy bạn cậu tới chơi, cậu chắc rất nỗ lực tránh lôi kéo bạn bè vào đây. Nhưng không có ai chia sẻ, bí mật giấu trong đáy lòng, không khó chịu sao?

"Tôi không hiểu." Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Ba cậu không phải kết hôn rồi sao?"

"Hơ." Lăng Hằng nhướn mày, lạnh lùng đáp: "Ông ta không phải người, tôi còn muốn làm một con người."

Ngôn Chân Chân hiểu rồi, không nhịn nổi giơ tay vỗ vai cậu, tỏ vẻ an ủi.

Lăng Hằng không tránh ra.

Nhưng mà, đúng lúc "tình bạn thiên trường địa cửu" đẹp như này, cách đó không xa truyền lại tiếng hét: "Lăng Hằng, em điên rồi?"

Lăng Nghiên bò lên bờ bể bơi, mang theo một thân ướt sũng bò lên, cũng không thèm để ý tới lau người, nổi trận lôi đình: "Hẹn hò với con của người giúp việc, em muốn người khác xem trò hề của nhà họ Lăng sao?"

"Nói linh tinh cái gì." Lăng Hằng quay đầu, trợn mắt nhìn chị gái nhà mình: "Bơi của chị đi."

Lăng Nghiên tức chết rồi, gọi to: "Mẹ, mẹ mau tới quản Lăng Hằng đi, nó điên rồi."

"Chị mới bị điên." Lăng Hằng không thèm quan tâm cô ta, quay đầu đi luôn: "Chúng ta đi."