CHƯƠNG 43

Hà Hạnh quay đầu: “Thím Trương, cậu Tiêu đâu rồi?”

Thím Trương sững sờ: “Hả, vừa rồi còn ở đây mà.”

Thím Trương hơi kinh ngạc, cậu chủ sẽ không chạy loạn khi xem phim hoạt hình. Bà đi khỏi phòng khách: “Tôi ra ngoài tìm xem.”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hà Hạnh để đồ xuống, vội nói: “Cô Chương, cô ngồi trước đi, tôi lên lầu tìm một lát.”

“Ừm.” Bảo Ngọc ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ lim, thấy tivi đang mở « Tom & Jerry », không khỏi bật cười một tiếng.

Trước kia cô cũng không thích xem mấy thứ này, sau đó, thời điểm cô đau khổ nhất lại xem suốt mấy tiếng, vô tình bị hai tên nhóc mãi không biết mệt này hấp dẫn. Khi đó mới biết được « Tom & Jerry » thật sự có thể chữa trị tâm hồn.

“Em. . . rất thích sao?” Một giọng nói không xác định đột ngột vang lên sau lưng.

Bảo Ngọc khẽ giật mình, quay đầu lại, đối mặt với một đôi mắt sáng long lanh.

Tiêu Mặc Ngôn…

Tiêu Mặc Ngôn mặc áo ngủ màu đen, tóc rối bời, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt, màu môi hồng hào, tạo cho anh thêm nét mê hoặc người khác.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện, Bảo Ngọc cười vui vẻ, gật đầu: “Ừm, em rất thích.”

Anh im lặng nhìn cô. Đột nhiên, anh vươn tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô, trong mắt chợt lóe lên, sau đó lại mở ra.

Bảo Ngọc sững sờ, trên môi tê dại giống như bị điện giật, không hiểu nhìn thẳng vào mắt anh. Thấy anh lại đưa ngón tay vào miệng mình, đôi mắt lập tức trợn to.

Tiêu Mặc Ngôn quay mặt ra chỗ khác, tóc trên trán lộn xộn, che đi tầm mắt, giọng điệu không khỏi thất vọng: “Không còn hương vị bánh ngọt.”

Bánh ngọt?

Bảo Ngọc bỗng nhớ tới tình cảnh hôm đó, khuôn mặt nhanh chóng nóng lên.

Lúc này, Hà Hạnh từ trên lầu đi xuống, liếc mắt thấy hai người trong phòng khách. Cảm giác không khí xung quanh không bình thường, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên, cô cố ý đi chậm lại.

“Ôi, cậu chủ, cậu đi đâu vậy? Làm cho tôi phải đi tìm!” Thím Trương từ phía sau đi tới, nhìn thấy cậu chủ không sao, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Hà Hạnh cười một tiếng, cũng đi qua, đưa bánh ngọt mình mang tới cho anh: “Cậu Tiêu, đây là hương vị mà anh thích.”

Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn vẫn nhìn chăm chú Bảo Ngọc, đột nhiên hỏi: “Em có thích không?”

Đáy lòng Bảo Ngọc run lên, trong ánh mắt của anh có sự cố chấp quen thuộc.

Bỏ qua ánh mắt như đang suy nghĩ của Hà Hạnh, cô cúi xuống, nụ cười trên môi, gật đầu nhẹ: “Ừm.”

Tiêu Mặc Ngôn không nói gì, đưa hộp bánh cho cô, mà anh ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, không chớp mắt nhìn cô.

Thím Trương giật mình không thôi, lại quan sát Bảo Ngọc vài lần. Cậu chủ chưa bao giờ đối xử tốt với ai như vậy! Đừng nói là cô gái mới gặp hai lần này, ngay cả ông chủ cũng đừng mong anh hỏi thăm một câu!

Hà Hạnh cười một tiếng, giống như xóa đi sự xấu hổ của cô: “Cô Chương, cô đừng khách sáo.”

Cảm nhận được ánh mắt anh vẫn giữ nguyên, Bảo Ngọc mím môi, cuối cùng cầm lấy thìa, nhấm nháp nếm thử.