231: Thiên Địch


Tôi hướng về nơi có tín hiệu con người, bước đi chầm chậm để không phát ra tiếng động.

Chỉ để tạo tâm lý an tâm chứ với cái thân thể kềnh càng của tôi thì khỏi nói.

Còn lý do khác, cô bạn cứ đung đưa đầu vô tư, không làm phiền được tôi đâu.

Chắc chắc không đủ làm tôi bực mình mà.

“Gaah! Gaah!”
! Bộ không có cách nào để tôi rời khỏi con nhỏ này sao hả trời?
Nếu tôi nhớ không lầm khi cắt đôi một con giun đất thì cả hai phần vẫn tiếp tục cử động.

Sao chúng ta lại không thể làm điều tương tự?
Sau khi cắt đầu cô ra, tôi sẽ dùng 〖Cuộc sống giả tạo〗!
Thôi, không nên thử đâu.

Khi đến gần hơn, tôi nhận ra được hai tín hiệu rõ ràng, cũng như cái gì đó khác mờ nhạt.

Tôi cảm thấy sự kích động từ hai con người.

Bộ họ đang chiến đấu với quái thú chăng?
Nếu vậy thì tôi cần nhanh chân lên.

Tôi không muốn thấy bất kỳ ai bị sát hại trước mắt mình, nhất là khi còn mang ơn về số cống phẩm của tộc Lithovar.

Ở phía sau.

Bộ xương luôn đi bên cạnh tôi bỗng dừng lại.

“Guoh…”
Tôi chỉ xuống đất để gợi ý 「Chờ ở đây」.

Con bé nhìn về nơi có con người rồi gật đầu.

Tôi không biết có phải do 〖Tay sai của Tà long〗 mà có thể truyền đạt suy nghĩ dễ dàng như vậy.

Cũng có chút lo sợ khi để bộ xương lại một mình…
Tôi cào lên một cái cây to gần đó.

Dù không muốn dùng 〖Cuộc sống giả tạo〗 một cách vô nghĩa, nhưng cần có người thủ vệ cho bộ xương.

Mộc quái nhỏ cũng mang Danh hiệu 〖Tay sai của Tà long〗.

Khi đưa ra mệnh lệnh, nó không thể bất tuân được.

Nhờ cô biến nó thành một con quái được không?
“Guah!”
Cô nàng gật đầu và kêu lên.

Tia sáng màu đen bao phủ…
Nhưng khi tan ra cái cây không hề biến đổi.

Trước giờ chúng tôi chỉ thử nghiệm lên thịt vụn, xương và cây non…
Một cái cây phát triển đầy đủ có vẻ hơi quá sức.

Chắc do vấn đề về cấp độ kỹ năng.

! Để mặc bộ xương ở đó thì nguy hiểm quá.

Tôi không có thời gian để thử những cái khác, hay là cứ giấu con bé trong miệng rồi tiến lên?
Nhưng một kịch bản tồi tệ là, lỡ như bị phát hiện sẽ chỉ dẫn đến hiểu lầm tai hại cực kỳ lớn.

Chẳng lẽ khi ai đó trông thấy tôi nôn một bộ xương người ra rồi nghe phân bua “Nhầm lẫn thôi! Không phải tôi ăn đâu mà chỉ bảo vệ nó thôi!”.

Làm gì mà ai tin được chứ.

Rồi tôi sẽ lại ra đi trong nước mắt.

Hơn nữa, nếu nó trở thành một biến cố nghiêm trọng sẽ khiến tôi cực kỳ hối tiếc.

Tôi cần phải đảm bảo không bao giờ mở miệng.

Vậy là ổn thôi nhỉ?
“Gaaaah!”
Cô bạn gầm lên đầy uy lực hơn trước.

Một làn khói đen dày đặc bao trùm toàn bộ cái cây.

Vỏ cây méo mó biến thành một khuôn mặt.

Phần rễ cứng cỏi bật gốc khỏi mặt đất.

Quả thật phong thái của nó còn dữ dội hơn cả cây non.

“Gishaaaaah!”
Nó đập xuống nền đất bằng hai nhánh cây cùng một tiếng gào kinh hồn.

Vài cái lá bay ra theo gió.

Để biến một thứ khổng lồ trở thành quái thú, bạn cần tiêu hao một lượng ma thuật tương ứng.

Với chỉ số của mình, đó không phải là vấn đề…
Có lẽ vậy.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Mộc quái nhỏ (Lesser Treant)
Trạng thái: Bị nguyền rủa
Cấp độ: 1/25
HP: 25/25
MP: 20/20
Tấn công: 15
Phòng thủ: 22
Ma thuật: 20
Nhanh nhẹn: 10
Hạng: D
Kỹ năng đặc trưng:
〖Thuộc tính hắc ám: Cấp -〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng vật lý: Cấp 2〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Bén rễ: Cấp 3〗 〖Đất sét: Cấp 2〗 〖Hồi sức: Cấp 1〗
Danh hiệu:
〖Tay sai của Tà long: Cấp -〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Nó mạnh hơn bộ xương, nhưng liệu có đủ không?
Sau khi tạo ra một con quái lợi hại, tôi…
Bộ xương gõ vào chân.

Hở? Sao vậy?
Tôi hướng đầu xuống gần con bé hơn.

Nó chỉ về chỗ có con người.

Tộc Lithovar là đồng bào của cô bé khi còn sống.

Chắc có điều gì đó kết nối cô nhóc với họ.

“Guoh”
Tôi tập trung về con mộc quái mới tạo.

Nhờ cậy ngươi với bộ xương nhé.

“Gishaaaaah!”

Vậy là hiểu lời nhắn rồi… phải không?
Nó cử động nhánh cây nhưng không tấn công.

Tôi bắt đầu đến nơi có tín hiệu, cũng như liên tục nhìn lại.

Khi gần hơn, tôi nghe thấy âm thanh giao chiến.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cái cảm giác này quen quá.

Tôi nhanh chóng bức phá.

“Rei, Guvei, Jesu!”
“Haih! Iyaaah! Seyah!”
Không nhầm đi đâu được, tộc Lithovar.

Người đàn ông cầm cây thương dài được trang trí và cô gái tỳ nữ đã cho tôi số cống phẩm.

Cô ta đang nhắm mắt và niệm câu thần chú nào đó.

Vậy là linh cảm của tôi đúng.

Thứ người đàn ông đang chống lại là một con Abyss.

“VeeEEE!”
Con nhện bò tám cái chân quay vòng xung quanh ông ấy.

Vẫn như thế, cơ thể của nó thật kinh tởm với cách di chuyển rợn người.

Abyss là một con quái hạng C.

Chúng thật rất giỏi với vị trí đó.

Có thể là mạnh hơn đôi chút với Hagen, nhưng yếu hơn Adofu nhiều.

Tôi nghĩ cây thương đó dài một cách kỳ cục, nhưng có thể hiệu quả để đối phó với con nhện.

Qua những gì Thần ngôn phân tích, Abyss ăn thịt những con mồi nhỏ hơn.

Nếu số lượng đông đảo chúng sẽ là mối đe dọa cho tộc Lithovar.

“Kuvei! Kuvei! Reitsu!”
Khi cô gái hô lên, con nhện bất động một cách không ngờ.

Lúc tôi nghĩ nó định bỏ chạy, nó bỗng xuất hiện ngay phía sau người đàn ông.

Anh ta vung cây thương theo một vòng lớn.

Mũi thương đánh trúng vào răng của nó với lực tác động cực mạnh.

Nếu là tôi ở vị trí đó thì không tài nào trả đòn kịp như vậy.

“Jesu! Jesu!”
Phối hợp với lời của cô gái, anh ấy thực hiện những đường đâm liên hoàn về phía con nhện bị đánh bật.

Nó nhanh chóng giữ khoảng cách bằng khả năng di chuyển zic zắc và lẩn vào bụi rậm.

Thật gớm ghiếc.

Tưởng rằng nó đã rút lui, anh ta hạ mũi thương xuống đất.

Con nhện lặng lẽ tiếp cận từ phía sau.

“Guveih!”
Với tiếng hét cảnh báo của cô gái, anh ấy cầm vũ khí lên trong cơn hoảng hốt, tìm kiếm xung quanh.

Quá nguy hiểm.

Tôi nhảy vọt khỏi khu rừng rồi vồ lấy con nhện bằng chân trước.

“Vebuh…vu”
Chất dịch lỏng màu vàng nâu trào ra khỏi miệng, tay chân nó khua loạn xạ.

Cảm giác nó vặn vẹo dưới chân tôi ghê chết đi được.

Nhấn thêm sức nặng.

Nó ngừng cử động, chất lỏng lại chảy thêm từ phần bụng.

【Đã thu được 126 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận được thêm 126 điểm kinh nghiệm】
! Tôi đã gϊếŧ nó với bàn chân trần.

“Gaaaaa…”
Cô bạn phát ra tiếng kêu kinh tởm, như thể không thốt lên được câu nào.

Tôi cũng muốn khóc rồi nè.

Bàn chân chà lên mặt đất để chùi sạch vết bẩn nhiều nhất đến mức có thể.

Mẹ ơi, nó không chịu ra.

Mùi như con bọ xít bị luộc ấy.

“Ng- Ngài Long thần! ?”
Người đàn ông nhìn tôi với cái miệng há hốc.

Cây thương cầm trên tay rơi xuống leng keng.

Giật mình bởi âm thanh, anh ta vội cúi xuống nhặt lại vũ khí của mình.

Đâu cần phải khúm núm như vậy, tôi ngại lắm.

Hơn nữa còn khiến tôi lo lắng kìa.

.

232: Gặp Mặt

“Long thần! Ngài đã tới để cứu tôi!”
Anh ta quỳ xuống và cúi đầu rất cung kính.

“Từ rất lâu không thấy ngài xuất hiện nữa, chúng thần nghĩ ngài có việc nên phải vắng mặt… Trở về đúng lúc vào thời kỳ sinh sản của lũ Abyss, Baron thần đây rất cảm kích.

Thật vinh dự khi được diện kiến ngài lần nữa!”
Ầy, anh hoàn toàn nhầm tôi với nhân vật khác rồi!
Thật sự tôi không có chút quan hệ nào với thế hệ trước cả.

Chắc con rồng đó biến đi đâu luôn rồi.

Mà cái vụ anh bảo với tôi mùa giao phối của lũ Abyss để làm gì?
Điên à?
Tôi không muốn đụng chạm gì vào chúng đâu.

Cô gái tỳ nữ bước đến đứng cạnh anh ta.

Cô ấy đưa bàn tay qua không khí rồi nhẩm chú “Tei, Rei”.

Sau đó nhắm mắt lại và tự giới thiệu bản thân.

「Đây là tôi tớ của ngài, Hibi.

Dù hình thái đã thay đổi, nhưng chúng thần vui mừng khôn siết khi lại được đón nhận sự giúp đỡ của ngài」
Giọng nói của cô ấy phát ra trong đầu tôi.

Có vẻ cũng dùng được 〖Thần giao cách cảm〗.

Cô ta vẫn mở miệng bình thường khi dâng chỗ cống phẩm mà, chắc do nghi thức cử hành cầu nguyện.

Tôi cũng hiểu lời cô ấy một cách đầy đủ!

Vậy là có thể giao tiếp theo cách này, đơn giản biết mấy.

Không phải là tôi không thể dùng 〖Hóa nhân thuật〗 để nói chuyện, nhưng thế này sẽ tốt hơn cho đỡ lộn xộn.

Qua những gì Adofu đã nhắc, điều đó in đậm trong tôi Lithovar là một tộc người man rợ.

Có thể họ không ưa thích người ngoài, nếu họ nhận ra tôi không phải là Long thần, chắc họ làm thịt tôi luôn quá.

Nhưng tôi mới vừa cứu họ khỏi con quái quỷ kia…
Nếu sau cùng vẫn bị bại lộ thì lúc này hãy tự làm rõ bản thân trước khi mọi chuyện đi quá giới hạn.

Thành thật mà nói tôi không muốn làm họ trở nên dữ tợn, nhưng nếu cứ để họ giữ niềm tin tôi là Long thần thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ không thể cứu vãn.

Lúc này chỉ có hai người nên chuyện giải thích sẽ rất dễ dàng.

OK, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong.

Trường hợp tệ nhất là sẽ xảy ra trận chiến, sự khác biệt cực đại về sức mạnh sẽ giúp tôi vô hiệu hóa họ.

Giống với thỏ banh, để trả lời tôi chỉ việc nhấn mạnh suy nghĩ của mình về phía người trò chuyện.

Sự thật cần nói ra, tôi không phải là vị thần long ngày trước…
“Ngài Long thần chắc hẳn đã mất kiên nhẫn với chúng ta nên ra đi… Tôi, tôi…!”
Người đàn ông tên Baron đưa tay lên mặt bừng khóc nức nở.

Anh ấy đập mạnh đầu xuống đất, nước mắt tuôn rơi qua kẽ ngón tay.

Không, tôi định nói mình là một con rồng khác… âyyy…
「Long thần, ngài vừa nói gì?」
Tôi nhận được câu hỏi từ 〖Thần giao cách cảm〗.

Trong lúc bối rối, tôi vô tình khẽ gật đầu…
Baron bỗng ngẩng đầu lên.

Gương mặt đẫm lệ và dính bùn đất, nhưng với một biểu cảm rạng rỡ.

! Đéo nhịn cười nổi nữa rồi.

Tôi quay đi để khỏi thấy cái thể hiện thái quá của anh chàng.

“Baron, anh thôi ngay hành vi tục tiểu đó trước mặt ngài Long thần đi! Đang làm phiền ngài ấy có biết không?”
“Nhưng, nhưng!”
Cô gái Hibi la mắng Baron.

Vóc dáng tuy khá lùn, nhưng nước da tươi tắn khiến cô ấy trông khá trẻ.

Tôi nghĩ đâu đó khoảng 15 đến 17 tuổi.

(Trans: đi tù nhé mấy đứa đọc truyện, bởi vậy đừng nghĩ…)
Và còn vì hình thể cơ bắp mà Baron cứ như một ông bố vậy.

Chắc cũng chỉ khoảng độ tuổi đôi mươi.

Nhưng xét theo vai vế thì Hibi là người có địa vị cao hơn.

Đương nhiên vị trí là người đại diện cho Long thần thì phải quan trọng rồi.

Trái ngược với tuổi tác, cô ấy lại trông chững chạc hơn hẳn Baron, nên tôi nghĩ cô nàng đã được giáo huấn khắt khe từ khi còn nhỏ.

Dù sao cũng không thể rút lại cái gật đầu vừa rồi.

Chuyển qua kế hoạch B.

Tôi không biết thế hệ đầu tiên đã biến đi đâu hoặc làm gì, nhưng cứ trở thành vị thần kế nhiệm vậy.

Hừm, thế này sẽ giảm nguy cơ trở thành thù địch với họ, cũng như giúp họ khỏi bị bối rối.

Trước khi để bị lộ tẩy, hãy tạo được mối quan hệ tin cậy đã.

Qua đánh giá về hai người này, họ không phải như một bộ tộc hung tợn khát máu giống lời đồn đại.

Tôi nghĩ là có hiểu lầm gì đó.

! Thôi thì được, chiều chuộng cũng không có gì xấu.

Thấy ánh mắt của Hibi và Baron, tôi quay ngoắt lên trời.

Tệ quá, buồn cười chết đi được.

Là một vị thần, tôi phải giữ phong thái.

Đã lâu lắm rồi mới có ai đó chiêm ngưỡng tôi với cặp mắt như vậy.

Thậm chí không hề khi tôi còn là Hắc long tai ương non chiến đấu với Rồng đá nhỏ bảo vệ ngôi làng…
Nhưng thời gian đó cũng không kéo dài được đến cả tiếng…
Và từ đây, vị thần hộ vệ đại giá quang lâm!
Giai đoạn nâng tầm trong kiếp rồng của tôi!
! Cũng đã đến lúc phải trở về rồi.

Bộ xương đang chờ tôi.

Tuy có nhờ mộc quái che chở, nhưng nếu gặp một con quái mạnh thì không đủ.

Tôi quay đi.

“Ngài định bỏ về sao? Mọi người đang lo lắng, nên hãy đến với ngôi làng của chúng thần một lần thôi…!”

“Nói cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra ở đây và giúp họ bình tĩnh là công việc của tôi! Giữ yên lặng đi Baron! Đừng mang thêm rắc rối cho ngài ấy nữa…”
À không, được gặp mặt thì rất tuyệt, ý là tôi cũng muốn như vậy…
Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi bé xương hạng E của mình lâu hơn được.

Hãy đợi cho tới khi con bé lớn hơn nữa.

“Ngoài ra, anh quên rằng chúng ta phải đi thu thập thảo mộc cho người lữ khách sao? Người đó đang chịu đau đớn đấy biết chứ?”
“N- Nhưng… Vâng, thưa Hibi.


Baron hạ đầu kính sợ.

Khung cảnh người đàn ông lực lưỡng co rúm trước một cô gái nhỏ thật đáng thương biết bao.

Vậy là họ đang chăm sóc một người lữ khách hử.

Quả thật họ không phải là bộ tộc đáng sợ chuyên đi xẻ thịt! Hả?
Một lữ khách bị thương?
Điều đó khiến tôi chú ý.

Tôi nhìn về phía cánh rừng nơi bộ xương đang chờ đợi.

Hình ảnh lo lắng cho những người đồng bào Lithovar của cô bé hiện ra trong tâm trí của tôi.

Bộ cô nhóc muốn tôi giải quyết nó giúp ư?
Dù không nghĩ vậy nhưng…
Tôi trở lại đối diện với Hibi và Baron.

“Ngài Long thần…?”
Cảm phiền hai người nói cho tôi nghe về người lữ khách đó được không?.

233: Vết Tích Về Manticore

「Người lữ khách mà thần đang nhắc tới là một phụ nữ.

Cô ta bị thương do quái vật tấn công… Việc giải độc rất cấp bách, vì vậy chúng thần mới đi thu thập thảo mộc để chế thuốc」
Hibi kể chi tiết cho tôi qua 〖Thần giao cách cảm〗.

Một cảm giác bất an bỗng nảy lên.

Không thể nào.

Tuy nhiên tôi vẫn chưa có đủ bằng chứng.

Những gì tôi nghe qua thật quá trùng hợp.

Chẳng lẽ không có cách nào để tìm hiểu được?
Tôi có một ý tưởng.

Người đó bị thương ở đâu?
Tôi đặt lại câu hỏi và nhìn khuôn mặt cô gái chờ đợi sự sáng tỏ.

「Ngài hỏi ở đâu á? Vết thương nằm gần dưới phần bụng.

May thay kẻ tấn công gây ra không đủ sâu, nhưng vẫn! 」
Sự nghi ngờ của tôi đã biến thành sự thật.

Có thể gần như khẳng định đó là Manticore.

Sau khi nhận phải 〖Nanh độc〗 của tôi, nó đã sử dụng 〖Hóa nhân thuật〗để trà trộn vào bộ tộc Lithovar.

Ăn thịt trẻ con rồi lại đóng giả lữ khách để lợi dụng họ, con thú ranh ma.

Để mặc cho nó làm gì thì làm thật nguy hiểm.

Chắc chắn nó sẽ lại lên kế hoạch ăn thịt người sau khi khỏe lại.

Tôi nhìn về phía đã để bộ xương chờ đợi.

Xin lỗi nhé nhóc, có lẽ ta sẽ trở về lâu hơn dự tính.

Ta cần phải kiểm tra lại quê nhà của nhóc trước đã.

Để ý đến ánh mắt của tôi, Baron tỏ ra vẻ tò mò.

Có lẽ anh ta đã nhận ra tôi đang quan sát dấu hiệu của ai đó.

Lúc quay lại thì thấy Hibi đang nhắm mắt và cau mày.

Ối, không hay rồi.

Tôi lắc đầu để che lấp đi suy nghĩ khi nãy.

Sẽ rất tệ nếu bộ xương bị lộ với người Lithovar.

〖Thần giao cách cảm〗 có thể đọc được ý nghĩ, dựa theo tình hình hiện tại, tôi không biết có bất kỳ dấu vết nào đã bị nhìn thấu chưa nữa.

Tôi nghĩ nó chỉ có thể tiếp thu được những tâm niệm mà người khác chủ động truyền tải, nhưng vì bản thân không sở hữu kỹ năng này nên tôi không thể biết rõ.

Tốt hơn hết là nên dè chừng.

Mặc dù tiện lợi đấy, nhưng tôi nên tránh để cô gái này sử dụng 〖Thần giao cách cảm〗 bất kể khi nào.

Tôi muốn nhanh chóng đi đến ngôi làng rồi tức tốc trở về, nên cần nhờ hai người này dẫn đường ngay lập tức.

Tôi cúi thấp xuống.

Hối thúc họ leo lên lưng bằng cách hạ đầu xuống đất.

Làm ơn lẹ làng lên đi.

Hibi đã chậm rãi leo lên nhưng Baron cứ đờ ra đó.

Anh ta ghim cây thương trên mặt đất và lắc đầu.

Chẳng lẽ chỉ có mỗi vị sư tế mới được phép cưỡi tôi?
Không chừng vị thần long thế hệ trước là một tên hám gái.

(Trans: chú mày được dàn harem đeo bám mà có chịu em nào đâu? Đúng là thằng nuốt tràn họng, kẻ ăn không no mà)
Nếu là một quy tắc thì tôi chỉ đành theo vậy.

Nhưng liệu để Baron lại phía sau có ổn không?
“Baron, anh hãy tiếp tục đi tìm thảo dược nhé.


“Hah! Cứ đặt niềm tin vào tôi!”
À, họ chia công việc ra.

Dù chưa nói ra, nhưng cái giả thuyết chỉ-sư-tế-mới-được-“cưỡi”-tôi hiện hữu mạnh lắm.

Liệu Baron có đủ sức đáp trả Abyss chứ?
Chúng có khả năng ẩn thân rất giỏi.

Thật sự cũng chưa xác định được bởi vì tôi không muốn gặp phải chúng nhiều lần, nhưng tôi nghĩ chúng phải có loại kỹ năng lén lút nào đó.

Càng nghĩ tôi lại càng chùi cái chất lỏng màu vàng dính trên chân.

Qua trận chiến vừa rồi của Baron, Hibi cứ liên tục nhẩm miệng.

Tôi nghĩ đó là loại thần chú hỗ trợ, nhưng chắc chỉ để nhắc Baron cách di chuyển.

Khi con Abyss biến mất, Hibi đã vội hoảng lên.

Có lẽ cô ấy cũng có 〖Cảm quan〗 hoặc tương tự.

Nếu không có sự trợ giúp, Baron quả thật đã rơi vào đòn tấn công bất ngờ của con nhện rồi.

Theo như tôi quan sát, anh ta chỉ mạnh nếu phối hợp cùng với cô bạn.

Nếu được tôi muốn anh gác lại chuyện đi tìm thảo mộc sau.

Lỡ dự đoán của tôi chính xác thì chúng ta không cần bài thuốc nữa.

Ngoài ra nếu chỉ cho tôi biết đúng loại thuốc cần, tôi có thể tìm ra một cách nhanh chóng.

Mặc dù tôi muốn đưa bộ xương và mộc quái trở về ngôi đền trước hết nữa kìa.

Cả 〖Thần giao cách cảm〗 lẫn 〖Cảm quan〗 à.

Vị sư tế Lithovar này thật nổi bật.

Đủ tầm ảnh hưởng khiến cả một người trai tráng phải cúi đầu.

Không chừng bộ xương còn biết mặt anh ta.

Vậy thì cũng thuận tiện.

“Gaah.


“Ubuhaah! Ngài Long thần!? Gì vậy… Sao ngài…?”
Người bạn của tôi im hơi lặng tiếng suốt nãy giờ, bỗng nhấc Baron lên.

Bị đưa lên khỏi mặt đất, chân anh chàng vung vẫy.

Chờ một chút, cô định làm gì thế?
Cô nàng đặt Baron lên lưng và nhìn tôi với thái độ mất kiên nhẫn, nói vậy cũng đúng.

Hãy tử tế hơn một chút đi…
Tôi có nhiều việc đáng quan tâm ở đây, cô biết mà.

Nhìn dấu răng hằn trên người Baron.

Dù không chảy máu nhưng như vậy cũng không nên mà?

Chúng tôi đều là quái thú cả.

Ngay cả những việc nhỏ nhặt nhưng chúng tôi vẫn có thể vô tình tổn thương con người.

Baron sợ hãi tột độ rồi kìa thấy chưa?
Nếu chẳng may sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Những chuyện thế này lần cuối hãy…
“D-Dấu ấn ban tặng từ ngài Long thần… S-Sư tế Hibi! Hãy nhìn đi… ngay đây này! thấy chứ!”
Baron kêu lên mừng rỡ, chăm chú nhìn vết lõm với gương mặt đỏ ửng.

Với tiếng ồn ào inh ỏi, anh chàng cởi trần này cứ loi nhoi, cố cho chị gái trẻ ngồi trước trông thấy dấu tích của mình.

Không biết làm sao để mô tả đây.

Cái khung cảnh diễn ra trước mắt tôi, đúng hơn là trên lưng, thật phiền phức.

! Tự dưng lại thấy anh ta hơi biếи ŧɦái.

Tôi bắt đầu thấy sợ đi gặp mặt bộ tộc Lithovar rồi đấy.

Chắc không còn người nào khác kỳ quặc giống anh chàng này đâu đúng không?
Nếu ai mà cũng xếp hàng chờ tôi cho dấu răng chắc méo mặt luôn.

Lỡ mà thật vậy thì tôi giả vờ đánh trống lảng thôi.

“Gaa…”
Có vẻ cô bạn cũng đang khó chịu với anh ta.

Sự nhăn nhó thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Cô ấy vươn đầu ra tránh xa Baron nhiều nhất có thể.

.