248: Giao Thiệp

Theo chỉ dẫn của tôi, cô bạn đi theo hướng phát ra tín hiệu.

Chúng tôi sắp có cuộc giao thiệp.

Năn nỉ cô luôn đó.

Dù có đói bụng cũng đừng có ăn vụng trong làng.

Về sau tôi sẽ bù đắp cho.

“Hiểu~”

Cô ta trả lời một cách hời hợt.

Tôi sẽ an tâm hơn nếu cô ta cẩn trọng một chút…

Hoặc như thế này cũng tốt.

Nhưng…

Thái độ cực kỳ vô tư cũng gây đáng nghi không kém.

Có cách gì để chúng ta giải quyết được giữa vẻ ngoài thanh lịch nhưng thói quen cẩu thả của cô nàng không?

Dù sao cũng là một phần của tôi, thôi kệ.

Ba tín hiệu dường như chưa có phản ứng gì với chúng tôi.

Tôi nghĩ đó thuộc về nhóm người ban nãy, có lẽ sư tế chưa phát hiện ra.

Vì đã hóa nhân dạng nên cô ta nghĩ chúng tôi là người đồng hương hoặc chẳng để tâm vì đã gần tới khu vực an toàn của làng.

Do có khả năng đọc nội tâm nên chúng tôi cần phải dè chừng.

〖Thần giao cách cảm〗 dùng để tiếp nhận những luồn suy nghĩ.

Nếu có cấp độ kỹ năng cao, cô ta có thể biết tỏng chúng tôi nói dối.

Lần sau gặp kiểm tra trạng thái cho chắc.

Với 〖Cảm quan〗 lẫn 〖Thần giao cách cảm〗, đây đúng là một đối thủ khó đối phó.

Thảo nào được mọi người tôn trọng như vậy.

Cô ấy chắc đã cứu ngôi làng vô số lần.

Cho dù bên kia có đối nghịch thì cũng nên biết kiềm chế nhé, bạn của tôi?

Lỡ có để xảy ra sai sót gì cũng đừng cắn hay đánh họ.

Nếu không biết hạn chế sức mạnh thì rất nhiều người sẽ bỏ mạng.

Đó là điều tôi kinh hãi nhất.

Trong trường hợp cô không thể chịu được thì cứ nói ra.

Tôi sẽ đi tìm hướng xử lý hay thậm chí phá bỏ trạng thái nhân dạng.

“Đừng bận tâm nhiều…”

Tôi không biết tình hình ở ngôi làng đó ra sao, cũng như số lượng người trong cộng đồng.

Tôi chỉ đang giả định diễn ra tình huống tồi tệ.

“Với quan điểm của mình, tôi không hiểu tại sao anh cứ dìm đầu suy nghĩ trong những nỗi sợ.”

Cô bạn bày tỏ một cách thẳng thắn.

Có lẽ cô ấy chưa hiểu sự tình lắm mà chỉ tham gia theo thú vui.

“Chẳng phải sao? Chúng ta cùng ăn món do con người mang tới, cùng đi săn mọi lúc rồi nuôi nấng lũ nhện chỉ để gϊếŧ thời gian.”

...Đúng là ổn thật, nhưng tôi vẫn cứ lo lắng.

Cô nàng có suy nghĩ lạc quan hơn so với tôi.

Cứ ăn những gì mình thích và thỏa mãn trí tò mò bất kỳ lúc nào.

Cô bạn như một con thú tự do tự tại…

Cùng đồng hành với tôi cho đến bây giờ, nhưng tôi sợ một ngày nào đó cả hai quay sang bất mãn lẫn nhau.

“Tôi chỉ nói vậy thôi, không cần phải để tâm làm gì. Đều là cơ thể của anh cả.”

Đôi khi cô bạn nghe theo một số yêu cầu của tôi thật sự nhẹ nhõm.

Bắt cô ấy làm những việc không thích thì rất quá đáng.

Tôi chắc lý do cô ấy tán thành vì lần đầu được điều khiển cơ thể theo ý của mình.

Có lẽ tôi nên tìm thêm nhiều cơ hội để người bạn được biến hóa thế này.

...Còn một vấn đề nữa, sau lần tiến hóa tiếp theo, chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?

Liệu chúng tôi vẫn là loài rồng hai đầu?

Hoặc lý tưởng hơn là có được hai cơ thể riêng biệt, nhưng nhớ lại tên Thần thánh ăn hại kia, tôi không tin nó sẽ tốt lành gì đâu.

Tôi không thích việc cả hai hòa nhập lại lần nữa…



Như thế không khác gì việc cô ấy sẽ biến mất.

Dù sao cũng nên tập trung chuyện trước mắt đã.

Sắp đến gần chỗ có ba tín hiệu rồi, phải giữ chắc tinh thần lên.

Có lẽ do nghe được tiếng hì hụp hoặc tiếng chân của cô nàng mà khối tín hiệu ngừng di chuyển.

May nhờ có đôi mắt tinh tường từ phía cô bạn, tôi nhận ra có ba người từ phía xa.

Họ đang chờ xem chúng tôi là ai.

Được rồi, nhờ cả vào cô đấy.

Nếu có gì đáng ngờ thì rút lui ngay lặp tức.

Tôi không biết họ sẽ phản ứng thế nào với cặp sừng đâu.

Sợ họ nghe thấy, cô ấy chỉ khẽ gật đầu.

Dù sao cũng đã tỏ ra chút thái độ thận trọng rồi.

Cô nàng sẽ chào hỏi ra sao đây?

Tối thiểu cô ấy phải chứng tỏ được mình là nhà lữ hành.

Cách nhanh nhất là giả vờ bị con Manticore đánh bị thương, nhưng họ sẽ phát hiện sự dối trá ngay.

Ngoài ra vết thương liền lành lại do khả năng tự tái tạo.

Hay chúng tôi nên đến xin thức ăn, nói rằng mình bị tấn công khi đang tắm gội nên mất hết vật dụng?

Với khuôn mặt khá xinh và thân hình mảnh dẻ, họ sẽ không nghi ngờ đâu.

Rõ ràng cô bạn còn không có vũ khí nào trên người.

Chúng tôi chỉ còn lại khoảng năm mươi phút ở trạng thái nhân dạng.

Nếu còn chần chừ lâu hơn nữa thì sẽ lỡ cơ hội mất.

Hãy thể hiện rằng cô không có ý đồ xấu, chỉ là một người lữ khách nhé.

“Gaa?”

Tôi cảm thấy tâm trạng cô ấy trở nên căng thẳng.

Một giọt mồ hôi chảy dài xuống cằm.

...Cô không biết nên nói gì đúng chứ?

Bộ tôi lại phải ra mặt à?

S- Sao cũng được, đừng tỏ ra dữ tợn.

Tôi sẽ chỉ cô những gì cần nói.

Cả ba bước đến gần hơn đủ để tôi trông thấy mặt.

Họ đều là đàn ông ở trần lực lưỡng.

Hai người mang cung và một người cầm thương.

Nhìn thấy cô bạn, anh ta hạ cây thương xuống, tỏ ra bình tĩnh hơn.

“Là một cô gái. Không có vũ khí. Nương tay lại.”

Nghe theo lời anh ta, hai người kia cũng ngừng giữ cung tên.

“...Thật đúng lúc.”

“Ừ.”

Hai người họ thì thầm với nhau.

Gì mà đúng lúc cơ?

“Im đi. Để tôi nói chuyện với cô ấy.”

Người cầm thương quát lại.

Họ giật mình im bặt.

“Này cô gái, sao lại vào khu rừng này?”

“Umm, tôi… đang trong chuyến du ngoạn.”

Có lẽ do phản xạ, cô nàng lắp bắp.

Dù khi nãy nói rất nhiều mà giờ không thành lời nào nữa.

Hai người phía sau ngó qua tỏ sự nghi ngờ.

Tôi bắt đầu hoảng rồi, nhưng người cầm thương trừng mắt khiến họ đứng nghiêm lại run rẩy.

“Có bao nhiêu người cùng đi với cô? Họ đâu rồi?”

Ai đi cùng chúng tôi hử.



Biết ngay sẽ hỏi mà.

Nơi này thật quá nguy hiểm đối với một nhà lữ hành đơn độc.

Tôi định nói là có hai.

Nhưng nơi đây đáng sợ gấp bội lần, nhóm tám người nghe sẽ hợp lý hơn.

Mấy con Abyss cứ rình rập khắp nơi.

Nếu nói chỉ có hai người sẽ đặt nghi vấn cô nàng này mạnh đến cỡ nào.

“...Umm, t- tôi đi cùng với bạn của mình, cả hai bọn tôi.”

Ối trời, tôi bí lối luôn rồi.

Chắc cô nàng này chỉ nửa nghe nửa điếc lời của tôi rồi nói bừa ra.

“Hai người?”

Anh ta nhăn mặt nhìn hết toàn thể cô bạn.

Nguy rồi.

Giờ là cả sự nghi ngờ của người chỉ huy nữa.

Ah có cách này!

Hãy nói cô là một bạch pháp sư nổi tiếng!

Miria cũng có danh hiệu đó.

Hẳn nó chỉ dành cho những thuật sĩ chuyên về ma pháp hồi phục.

Họ có yêu cầu bằng chứng thì chỉ việc dùng 〖Hồi sức tăng cường〗, không chừng họ còn cảm thấy chúng tôi hữu dụng nữa.

Nếu che giấu được sức tấn công thực sự thì họ sẽ bớt đề phòng hơn.

“D- Dù trông thế này chứ tôi là một bạch sư khá danh tiếng đấy.”

Phải rồi, nhân tiện cô nói rằng người bạn của mình đã chết.

Để họ tưởng người đó còn xuất hiện quanh đây sẽ không hay.

“Người bạn của tôi… Humm, cậu ấy bị một con côn trùng khổng lồ ăn thịt và mất rồi.”

Hình ảnh con Abyss bỗng dưng hiện ra.

Nó ám ảnh cô ấy đến mức đó ư.

“Abyss? Tôi hiểu rồi. Xin chia buồn. Cô hẳn đã mệt rồi, hãy nghỉ ngơi trong ngôi làng của chúng tôi.”

Không những hạ cảnh giác mà ông ta còn mời hẳn chúng tôi tới tận cửa.

Eh? K- Khoan, dù tôi rất biết ơn.

Nhưng chẳng phải chuyện này hơi bị nhanh rồi sao?

Hoặc có lẽ nhờ mỹ nhân kế.

Tôi đã nghĩ gã này khó nhai đây, vậy mà nuột dữ.

“Đi nào cô gái trẻ. Đến ngôi làng của chúng tôi dưỡng sức, rồi sau đó sẽ chỉ dẫn cô những biện pháp an toàn.”

Người cầm thương quay đi rồi hướng về ngôi làng.

Ga lăng ghê.

Điều tốt là họ tử tế đấy, nhưng cũng có nghĩa là con Manticore dễ dàng trà trộn vào.

Hai người giữ cung nghiêm thẳng lưng.

Nhưng khi người cầm thương đi ngang, họ lấy tay che miệng nhắc nhỏ.

“Này, Y- Yarg…”

“Lát nữa đi. Tôi sẽ đứng ra giải quyết. Khi về đến nơi không ai trong hai cậu được mở miệng cả.”

Có vẻ người đàn ông cầm thương tên Yarg.

Hai người kia tỏ ra bực bội khó chấp nhận.

Nhưng Yarg cứ im lặng bước đi, họ phải theo sau.

“Nhanh nào cô gái. Nếu còn đứng đó cô sẽ bị một con Abyss xé xác đấy.”

Xem ra chúng cũng là kẻ thù đối với ngôi làng này.

Lũ bọ đó tràn ngập khắp khu rừng.

Tôi không muốn bắt gặp phải nữa, nhưng chưa chắc may mắn đâu.

“Đ- Được.”

Cô bạn gật đầu rồi chạy theo.

...Dù còn chút đáng nghi nhưng không còn cách nào khác.

Đó là kế hoạch của chúng tôi ngay từ đầu mà.


249: Ngôi Làng Chống Đối Long Thần

Theo chân Yarg, chúng tôi đã đến được ngôi làng trong vài phút.

Yarg vẫy tay đưa tín hiệu, hai người cầm cung chạy đi đâu mất.

Chắc họ đi báo tin về chúng tôi cho sư tế hoặc ai đó.

So với ngôi làng kia, nơi này có phạm vi nhỏ hơn.

Không có nhiều căn nhà cũng như con người.

Trên hết là rất nhiều cỏ dại mọc xung quanh nhà và trên bờ tường hỏng, rõ là chúng đã bị bỏ hoang.

Có lẽ vì thiếu nhân lực mà có thể thấy cỏ mọc cả trên cánh đồng.

Còn một cây sào cắm ở giữa nhưng cũ kỹ như chưa từng được động tới suốt nhiều năm.

Vài người nhắc nhỏ với nhau khi thấy bọn tôi, nhưng không ai đến gần để xem.

Có người lo ngại, có người lại mừng rỡ.

Tôi vẫn chưa rõ mình sẽ được đối xử như thế nào ở đây nữa.

Nhưng cam đoan là sẽ không tươi đẹp toàn vẹn đâu.

Tôi chẳng thấy gì ngoài đàn ông.

Chắc nhóm phụ nữ không hay ra ngoài nhiều.

Nhưng còn có cô sư tế khi đó mà…

Một điều kỳ lạ với ngôi làng này.

(Trans: bức tập thể OwO)

“Cô không bị thương đúng chứ? Hẳn là tự chữa trị cho mình mà nhỉ.”

“Ga, ga…”

Làm ơn đừng có rống.

“...”

Nói gì cũng được.

Miễn là không kêu tiếng động vật.

“Chắc cô còn hoảng loạn lắm. Cứ dưỡng sức và lấy lại bình tĩnh.”

Yarg nói còn cô bạn chỉ im lặng gật đầu.

Từ lúc vào làng cô ấy kín tiếng một cách kỳ lạ.

Chắc vì không có nhiều kinh nghiệm đối đáp.

Cô nàng vẫn còn cảm thấy xa lạ với nơi cư trú của con người.

Dù lấy làm tiếc nhưng như vậy càng khiến tôi an tâm hơn.

Hãy kiên nhẫn thêm một chút bạn của tôi.

Nếu để bị phát giác ngay giữa nơi này là y hệt một trận khủng bố chứ chẳng chơi.

Rồi chúng ta phải thoát thân trước khi chuyện đó có thể xảy ra.

Sau cùng chúng tôi đến được cuối ngôi làng, trước một công trình lớn nhất.

“Trước tiên chúng tôi cần để tộc trưởng gặp mặt cô đã, được chứ?”

Cô bạn gật đầu, vẫn im lặng.

Chúng tôi tìm tộc trưởng ở một trong những căn phòng bên trong.

Ông ấy ngồi trên thảm, hầu hạ bởi một cô gái Lithovar trẻ.



Gương mặt nhăn nheo như khoảng 50 tuổi, thậm chí già hơn.

Thân hình cường tráng nhưng lại có ánh mắt của tên dâʍ đãиɠ.

“Kính thưa ngài Nagrom có khách.”

Vậy ông ta tên là Nagrom.

“Hô hô! Thế à? Đáng mừng! Rất đáng mừng!”

Ông ta đẩy cô gái qua một bên một cách thiếu nhã nhặn rồi bật dậy, bước đến.

Toát miệng cười khiến những nét nhăn méo mó dị dạng.

Hơi thở của lão thật kinh tởm.

Cô bạn của tôi mếu máo lắm rồi.

N- Ngôi làng lại lựa chọn lão dê già này làm tộc trưởng sao?

Nhưng có câu, bạn không thể phỏng đoán người khác từ vẻ ngoài của họ cả…

Hơn nữa đây cũng là cơ hội để thu thập thông tin.

Chúng tôi cần biết về con Manticore, về ngôi làng và quan hệ của họ với những bộ tộc khác.

Đành cố chịu đựng vậy.

Đừng nên để mất nhiều thời gian nữa, tôi sẽ moi thông tin từ lão.

Không chừng còn vướng phải những chuyện không lường trước được.

Tôi biết cô bạn của mình đang bực bội, khó chịu ra mặt.

Này, tôi biết cô cảm thấy thế nào, nhưng nó hiện ra hết rồi kìa.

Kiềm chế chút đi.

Nagrom lại ngồi xuống, khi đó Yarg thưa.

“Cô ấy đang đi thám hiểm trong rừng, nhưng người bạn đi cùng đã bị gϊếŧ hại bởi một Abyss. Chúng tôi tìm thấy cô ta khi bị lạc tr…”

“Hô hô, hô hô! Thật khủng khϊếp biết dường nào!”

Nagrom gào to lên, ngắt cả lời của Yarg.

Lão già này thậm chí còn không cần nghe câu chuyện của người khác.

Bị gián đoạn, Yarg khó chịu nhướng lông mày.

Anh chàng này cũng có tính tự tôn đấy.

...Xem ra khó hơn tôi tưởng rồi.

Nhìn tác phong giao tiếp là mất hứng.

Bước ra khỏi đây rồi hỏi han Yarg còn nhanh hơn.

Nhưng không có nghĩa là tôi không muốn nghe điều mà lão này biết.

“U- Umm, err…”

Người bạn của tôi muốn mở miệng nhưng không nói nên lời.

Cái tài buôn dưa lê trôi chảy của cô đánh rơi đâu mất rồi hả?

“Có vẻ hơi bị khó khăn nhỉ. Ah, chắc là cô khát lắm! Xin lỗi vì không tiếp đãi sớm hơn. Koren, phiền cô lấy ra một ít nước được không?”

Cô gái trẻ đang ôm ấp bên cánh tay phải của lão đứng dậy.

Cô ta giỏi thật.

Vẫn tỏ ra bình thường khi bị hét vào kế bên màng nhĩ như thế.



「...Tôi không chịu được nữa」

Lời của cô bạn nhắn lại.

Vỡ mộng rồi…

Thôi được!

Sau khi uống nước, cô có thể rời khỏi cái dinh thự này ngay!

Chỉ cần nghe Yarg kể lại là xong nhiệm vụ!

Rồi cô có thể bỏ đi theo cách nào tùy thích!

「...Okay」

Bắt đầu sau đó, Nagrom hỏi một số câu còn Yarg thì trả lời.

Cô bạn vẫn chỉ giữ im lặng nép người qua một bên…

Ầy, cô nàng ở đây có ích lợi gì chứ?

Cái trò hề này cứ tiếp tục diễn ra.

Nagrom nhìn những chỗ ướt lem nhem trên bộ áo của cô ấy, ánh mắt thèm thuồng.

Lão khốn…

“Ngài Nagrom, ờ…”

“Umu umu! Ta chỉ đang quan tâm bộ quần áo kia. Chẳng phải là trang phục Lithovar cũ nát của chúng ta sao.”

So với Yarg, lão Nagrom tinh ý hơn.

Gặp phải mánh rồi.

“...”

“Chúng tôi gặp được cô ấy gần bờ sông. Có lẽ do bị con Abyss đột ngột tấn công lúc đang tắm nên bỏ lại mọi thứ thoát thân. Vì người bạn đã mất, cô ấy không thể một mình chống lại nó.”

Để củng cố lời giải thích của Yarg, cô ấy gật đầu.

Anh ta có ý gì đây, tạo dựng một giả thuyết trước mặt người cầm quyền?

Không, có lẽ là may đấy, họ sẽ không thể tìm ra sai sót nào trong câu chuyện vừa rồi.

Dù cô nàng có lỡ nói những gì mâu thuẫn thì chúng tôi cũng có thể giải quyết được.

“Umu! Đợi Koren trở lại, ta sẽ tìm cho cô ấy một bộ đồ mới!”

Lão cười hả hê.

Tôi đoán nên biết ơn vậy.

Mang chúng về theo để sau này còn tận dụng.

Điểm yếu khi hóa nhân hình là chúng tôi toàn trần như nhộng.

Này, nói lời cám ơn đi chứ.

“...C, C- Cá-”

“Oh, cô về rồi Koren! Lâu thế! Có biết khách quý của chúng ta đang chờ không?”

Ý chí của cô bạn rớt một cái đụi…

Lão già này bộ không đợi một chút được hay sao?

Ai đó dạy bảo hắn lại đi.

“Gaa…”

Ối, cấm gaa.