TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 1 // Một Hạt Cát

Chương 13 // Vấn đề

Từ dễ đến khó, liên tục rèn luyện……

Đây là phương pháp học tập mà con người nắm bắt được trong quá trình tiến hóa hàng vạn năm, vậy thì, học khắc phục cũng là một kiểu học tập.

“Ý của anh là tất cả những gì Vu Yến Thanh đã làm đều chỉ để khắc phục nỗi sợ hãi trước cái chết của mình?”

Phó Hách mang đồ ăn sáng đến, nhưng còn chưa kịp đặt bánh bao sữa nóng hổi xuống thì đã nghe Hình Tòng Liên tiết lộ tin tức quan trọng này.

“Đàn anh, hai người có đầu mối mới à?”

“Đã nghe nói đến phương pháp làm mất cảm thụ có hệ thống chưa?” Đội trưởng Hình ngồi bên bàn đắc ý hỏi.

Phó Hách vội vàng buông túi nhựa xuống, không thèm nhìn anh ta mà lại ghé đến gần Lâm Thần, hỏi: “Phương pháp làm mất cảm thụ có hệ thống?”

Hình Tòng Liên hoàn toàn bị làm lơ nhưng cũng không giận mà ngược lại còn tranh giải thích cho Phó Hách: “Đúng vậy, Vu Yến Thanh hẳn là đang dùng phương pháp làm mất cảm thụ có hệ thống để làm giảm bớt nỗi sợ của mình trước cái chết……”

“Anh yên lặng đi.” Phó Hách trừng Hình Tòng Liên rồi quay ra hỏi Lâm Thần: “Đàn anh, rốt cuộc là sao?”

“Tất cả mục đích trong vụ án này đều liên quan mật thiết đến cái chết, đồng thời thể hiện nỗi sợ hãi dần dần được phóng đại, đây là kết luận mà chúng ta đã đưa ra từ trước.” Lâm Thần hắng giọng, lời nói của anh lại không được thả lỏng như Hình Tòng Liên: “Nhưng chúng ta vẫn luôn thiếu một sợi dây nối tất cả những sự kiện đó lại với nhau, chính nhóc mập đã cho chúng ta một gợi ý quan trọng.”

Phó Hách thấy anh nhìn sang bạn nhỏ đang ngồi trên ghế đẩu tự chơi ngón tay của mình, sau đó mới nói, “Theo quá trình suy đoán về vụ án, Vu Yến Thanh có thể đã dùng phương pháp làm mất cảm thụ có hệ thống để giúp bản thân khắc phục nỗi sợ hãi với cái chết, cả quá trình có thể được chia thành bốn bước: đầu tiên là tiếp cận xác chết, tưởng tượng mình đã chết đi, dần dần luyện tập thư giãn để thích ứng khoảng cách với xác chết, cho nên mới có dấu vết người nằm ngủ dưới gầm giường trong nhà xác bệnh viện, còn việc mặc quần áo chỉnh tề cho xác chết là nhằm thể hiện tôn trọng cái chết.”

Lâm Thần dừng một chút như đang suy nghĩ: “Sau đó là quan sát hiện trường một vụ án mạng tàn khốc, quan sát phản ứng của người khác trước cái chết; tiếp đó là tự tay giết một người, quan sát người đó chết trong tay mình để thích ứng với quá trình sinh mệnh đang mất đi, đây có thể chính là nguyên nhân mà người thanh niên kia chết trong công viên.”

Phó Hách càng nghe càng thấy lạnh, môi hắn run run khẽ hỏi: “Sau cùng là tự sát?”

“Đúng là tự sát.”

Hắn hít ngược một hơi, phát lạnh cả người.

“Vậy chúng ta có thể kết án được chưa?” Hắn run rẩy hỏi.

Vu Yến Thanh giết người, để lại bức di thư rồi tự sát, thật hoàn mỹ.

Lâm Thần ngồi trên ghế gỗ cứng và lạnh như băng, ngón tay chạm lên ly nước đã lạnh một nửa, vô thức gõ nhẹ thành ly, tựa như không nghe thấy câu hỏi của Phó Hách.

“Xem ra thì viết báo cáo rồi kết thúc vụ án cũng không phải là không được.” Hình Tòng Liên xoa cái cằm đầy râu lởm chởm của mình, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó.”

Tựa như đây là một cụm sương mù đáng sợ, dù đã vất vả khổ sở đi xuyên qua nó, thì đến cuối cùng vẫn chỉ chạm đến một bức tường.

Cao vút nguy nga.

Muốn kết luận thì ra là thế cũng được, nhưng dường như vẫn chưa đủ.

“Tôi muốn xem lại tư liệu của Vu Yến Thanh.” Lâm Thần dừng động tác gõ ly, bình thản lên tiếng.

Khoảng nửa giờ sau, chuyên viên kỹ thuật trẻ tuổi thích nói đã ôm theo máy tính xách tay đứng trước cửa.

Cậu đội ngược một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ còn đang nhỏ nước, đôi mắt sáng rực vừa thấy Hình Tòng Liên thì bèn nói với giọng ai oán: “Ngày bão đó sếp, khó gọi xe lắm.”

Hình Tòng Liên miệng cắn điếu thuốc, ra hiệu cho cậu nhanh chóng ngồi xuống làm việc đi.

Vương Triêu chọn ngay chỗ gần Lâm Thần nhất mà ngồi, vừa mở máy vừa nói: “Anh Lâm, anh có chơi LOL không, em dạy anh chơi nha.”

Hình Tòng Liên trở tay cốc đầu cậu ta một phát: “Nhanh lên, hồ sơ của Vu Yến Thanh đâu.”

“Em nói nè sếp, anh làm vậy khác nào dùng dao mổ trâu giết gà đâu.” Ngón tay của Vương Triêu lướt như bay trên bàn phím, chỉ chốc lát sau là hồ sơ cá nhân tường tận đã được mở ra: “Mấy chuyện này anh gọi bé Tiểu Lung làm cũng được mà.” Cậu mở hồ sơ ra rồi nhét con chuột vào trong tay Lâm Thần, sau đó ngã người dựa lên ghế.

Hồ sơ cả đời của Vu Yến Thanh được chỉnh sửa rất tường tận, từ khi còn nhỏ sống ở đâu, học ở trường tiểu học nào, đến dữ liệu thẻ bảo hiểm y tế xã hội gần đây, tất cả đều rất tường tận rõ ràng.

Lâm Thần đọc rất nhanh, từ đầu đến cuối chỉ mất chưa đến năm phút.

Anh buông con chuột ra rồi vô thức nhíu mày.

Hình Tòng Liên lập tức ghé sát lại hỏi: “Đọc hết rồi?”

“Đọc hết rồi.”

“Có vấn đề gì?”

“Không có vấn đề gì.”

Vu Yến Thanh là một cô gái cực kỳ bình thường.

Cô ta sinh ra trong một thành phố nhỏ ở vùng biên giới, học xong chín năm giáo dục bắt buộc thì ra ngoài đi làm công, cô ta đã từng làm nhân viên phục vụ và công nhân trong nhà máy, sau đó mới xin vào công ty dịch vụ tên “Hảo Gia”, trở thành công nhân làm vườn chăm sóc vùng xanh hóa trong trường tiểu học, để kiếm thêm tiền, cuối tuần cô ta sẽ đến bệnh viện làm nhân viên tạp vụ.

Lý lịch của cô ta đơn giản và sạch sẽ, không có khác biệt gì với hàng ngàn hàng vạn cô gái nông thôn cùng tuổi khác, chỉ có điểm đặc biệt duy nhất là cô đã chọn cách thức tàn nhẫn nhất để kết thúc cuộc đời của mình cũng như của người khác ở độ tuổi đẹp đẽ nhất trong đời người.

Vậy thì trong cuộc đời ngắn ngủi đó nhất định đã xuất hiện một điều gì đó mang đến động lực khôn cùng, thúc đẩy cô rời khỏi con đường bằng phẳng vốn dĩ thuộc về mình.

Thế nhưng trong lý lịch của Vu Yến Thanh lại không hề có dấu vết của điều đó.

Suy nghĩ thật lâu, Lâm Thần cuối cùng cũng mở miệng: “Cha mẹ cô ấy vẫn khỏe mạnh?”

“Đúng vậy.” Vương Triêu gật đầu.

“Người lớn tuổi trong nhà đều đã qua đời khi cô ấy còn rất nhỏ?”

“Chính xác.”

“Vậy thì thật kỳ lạ.”

Những gì Vu Yến Thanh trải qua rất đơn giản, cha mẹ vẫn còn sống, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì khiến cô trở nên chấp nhất với cái chết đến thế.

“Chẳng lẽ cô bé này đã gặp phải cái gì đó trong bệnh viện?”

Hình Tòng Liên hạ thấp giọng nói, nghe có vẻ rất thần bí.

……

Bệnh viện là nơi khởi nguồn của mọi sự kiện, muốn tìm ra căn nguyên thì họ buộc phải quay lại bệnh viện.

Lâm Thần xuống khỏi chiếc xe Jeep của Hình Tòng Liên, anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bệnh viện, một chiếc xe cấp cứu vừa hay thắng gấp ngay bên cạnh.

Cửa xe bật mở, nhân viên y tế nhấc băng ca xuống xe, trên băng ca là một bà cụ ở tuổi thất tuần, theo sau là hai người con một trai một gái, cả hai đều đã khóc sưng cả mắt, Lâm Thần đi lướt qua bên cạnh họ, nghe họ vừa chạy vừa gọi mẹ.

Hình Tòng Liên đẩy cửa ra thì thấy Lâm Thần vẫn cứ nhìn theo hai anh em tuổi trung niên kia.

“Sao vậy?” Anh ta hỏi.

“Thật ra mỗi người trong chúng ta đều sẽ trải qua thời khắc này, thế nhưng người bình thường khi đối diện với sự ra đi của người thân thì sẽ đau lòng, sẽ buồn bã khổ sở, nhưng sẽ không nảy sinh sự sợ hãi trước cái chết, Vu Yến Thanh nhất định đã trải qua một sự kiện đặc biệt nào đó liên quan đến cái chết ở đây.”

Hình Tòng Liên vừa sờ râu vừa gác tay lên cửa kính.

Lát sau, Lâm Thần ngẩng đầu, nét mặt nhanh chóng đóng băng: “Lần đầu tiên tôi nhận được thư là ngày 13 tháng 7, sau đó cứ cách một tuần lại nhận được một lá thư. Lần đầu tiên xác chết ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong bệnh viện là ngày 7 tháng 9.” Anh dừng một lát rồi tiếp: “Vậy thì trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu bệnh nhân đã qua đời trong bệnh viện, trong số họ, có bao nhiêu người vốn nằm ở tầng lầu mà Vu Yến Thanh phụ trách quét dọn, Vu Yến Thanh đã tiếp xúc nhiều lần với ai trong thời gian đó, tất cả đều phải nhờ anh điều tra rõ ràng.”

Hình Tòng Liên gật đầu, định đi sang bộ phận bảo vệ để hỏi thăm, nhưng anh vừa đi hai bước thì nghe Lâm Thần sau lưng nói tiếp: “Ngày chết hẳn phải là thứ tư, bệnh nhân có thể nằm ở tầng bảy hoặc là tòa nhà số bảy.”

“Vì sao?”

Hình Tòng Liên vừa hỏi xong thì tự thấy mình ngu, cả ngày 13 tháng 7 và ngày 7 tháng 9 đều là thứ tư, mỗi tuần một lá thư, thậm chí khoảng cách giữa những lần xuất hiện xác chết được chỉnh trang trong bệnh viện cũng vừa hay là bảy ngày.

Trước kia họ cho rằng đây chỉ là quy luật gây án của hung thủ, nhưng bây giờ xem ra nó còn có một nguyên nhân tâm lý sâu xa hơn.

Nhìn theo bóng lưng Hình Tòng Liên rời đi, Phó Hách dời sang đứng cạnh Lâm Thần, tỏ vẻ trịnh trọng hỏi: “Đàn anh, anh có nắm chắc không vậy, đây rốt cuộc là vụ án giết người đơn giản hay là……”

Hắn ngập ngừng muốn nói, nhưng Lâm Thần lại không trả lời, mà ngược lại chỉ ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào bức tường trắng xóa của bệnh viện, ánh mắt anh xuôi theo mặt ngoài ốp kính của bức tường, vươn lên đến tầng lầu rất cao.

“Lên tầng bảy xem thử.” Lâm Thần nói.

Phó Hách thở dài, hắn đương nhiên biết rõ đàn anh là người kín miệng như thế nào, chỉ cần là điều Lâm Thần không muốn nói thì nhất định sẽ là một bí mật, cho đến khi chính anh chịu lên tiếng.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng trên cùng, khi cửa thang máy mở ra lần nữa thì đập vào mắt họ là ba chữ “KHOA UNG BƯỚU”.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí cả Phó Hách cũng đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.

Lâm Thần ho khẽ hai tiếng, đi theo phía sau.

Phòng bệnh trong khoa ung bướu vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có một bệnh nhân lớn tuổi vịn vào lan can mà đi chầm chậm.

Đúng ngay lúc này, một hộ lý đỡ một cụ già đi ngang qua, Lâm Thần nhớ ra vài ngày trước hình như mình từng gặp đối phương, thế là anh tiến lên vỗ vai hộ lý kia.

Người hộ lý ngạc nhiên ngẩng đầu, không đợi hắn lên tiếng, Lâm Thần đã thẳng thắn hỏi ngay: “Xin chào, tôi muốn hỏi anh có quen biết Vu Yến Thanh không?”

Người kia gật đầu, nói bằng giọng khinh thường: “Cô ta làm sao?”

“Cô ấy chết rồi.”

Người nọ mở to mắt không dám tin.

“Chết vì tự sát.” Anh bổ sung, “Tôi không có ý hoài nghi anh, tôi chỉ muốn biết Vu Yến Thanh có từng qua lại thân thiết với ai trong bệnh viện hay không?”

Hộ lý kia biến sắc: “Không phải tôi! Tôi không giết cô ta!”

Lâm Thần nghĩ đương nhiên không phải là anh, anh còn không biết chuyện Vu Yến Thanh chết thì làm sao mà giết người được?

Nhưng chỉ trong một tích tắc đó, anh đột nhiên ý thức được thật ra không nhất định là Vu Yến Thanh đã trải qua điều gì đó khiến cô ta làm ra những hành động kia, có lẽ ngay từ đầu phương hướng của họ đã sai lầm.

Vậy thì nếu không phải Vu Yến Thanh, thì sẽ là ai có thể khiến cô ta làm những việc kia đây?

Lâm Thần khẽ nhíu mày, nghĩ đến một khả năng.

“Tôi biết không phải anh.” Giọng nói của anh dịu xuống, “Tôi cũng không có ý thăm dò quan hệ giữa anh và Vu Yến Thanh, đây là chuyện riêng của anh.” Anh nhẹ giọng nói, trong đầu hiện lên mô hình khay cát mà hung thủ đã bày ra, dần dần vẽ ra “bức tranh kia”, anh nói, “Tôi muốn nhờ anh nhớ lại một chút, có phải đã từng gặp được hai mẹ con như thế này. Con trai khoảng 35-40 tuổi, người mẹ khoảng trên dưới 65 tuổi. Người mẹ luôn đối xử rất nghiêm khắc với con trai mình, anh đã từng cảm thấy một bà cụ già đến tuổi đó rồi mà còn dữ dằn như vậy thì thật đáng ghét.”

Bản thân việc lý giải khay cát đã là một tưởng tượng rất bừa bãi, Lâm Thần liên hệ những điều mà mình cảm nhận được sau nhiều lần tiếp cận với hiện trường án mạng, đó là sự đối kháng mãnh liệt giữa trật tự bên ngoài và sự hỗn loạn nội tại, là mê man, cô độc và bất lực: “Tôi chắc rằng anh sẽ có ấn tượng rất sâu sắc về người con trai kia. Anh ta quá phục tùng mẹ mình, đến nỗi có thể anh sẽ cảm thấy anh ta giống một đứa trẻ chưa dứt sữa.” Anh thay đổi giọng điệu, tốc độ nói càng lúc càng chậm rãi, “Nhưng mà anh ta lại rất lịch thiệp, cử chỉ hành vi vô cùng chuẩn mực, thậm chí là rất hấp dẫn người khác.”

Người hộ lý đột nhiên ngẩng đầu lên như vừa nhớ ra gì đó.

“Đó là ai?”

“Con trai một bệnh nhân nằm giường số 3 ở khu 7, Yến Thanh phụ trách quét dọn khu đó.”

“Người mẹ đó mắc bệnh gì?”

“Ung thư dạ dày, cứ như hành xác người ta vậy.” Hộ lý không hề kiêng kỵ.

“Bà ta…… chết do tự sát sao?”

Hộ lý rất kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.

~*~