TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 24 // Giàu có

Luôn có sự khác biệt giữa người với người.

Câu nói này thật vô nghĩa, nhưng nó lại có thể cho chúng ta biết rằng không nên có thành kiến với bất cứ người hay sự vật sự việc nào.

Hình Tòng Liên đương nhiên không thích Hoàng Trạch, nhưng anh không có thành kiến với Hoàng Trạch.

Trong mắt Hình Tòng Liên, những người không muốn ăn không ngồi rồi luôn đáng được tôn trọng, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh vẫn muốn bàn bạc với Hoàng Trạch.

Hoàng Trạch quả thực cũng đang suy nghĩ, hắn không lập tức đưa ra câu trả lời, ánh mắt lướt ngang qua gương mặt Lâm Thần, hỏi: “Là ý của cậu?”

“Sự kiện lần này rất nguy hiểm.” Lâm Thần không giải thích thêm.

“Tôi không thể cho phong tỏa cả con đường cao tốc chỉ vì suy nghĩ của cậu.” Hoàng Trạch nhìn sang chuyên gia Khương đang được phỏng vấn, nói tiếp: “Đó mới chính là chuyên gia tâm lý học chân chính, tôi cần nghe theo lời khuyên của chuyên gia.”

Hoàng Trạch bảo thủ lại cẩn trọng, đây cũng chính là nguyên nhân giúp hắn đánh bại hàng loạt đối thủ cạnh tranh để trở thành Thanh tra cảnh sát của tỉnh, tính cách này không phải xấu, nhưng cũng có khi không nhất định đã tốt.

Hình Tòng Liên thở dài.

Hoàng Trạch lịch sự tỏ ý xin lỗi phóng viên, dẫn Khương Triết đến chỗ Lâm Thần.

Khương Triết nghe xong nguyên do thì lập tức bùng nổ: “Đây chỉ là trò đùa của thanh thiếu niên tuổi dậy thì mà thôi, phong tỏa đường cao tốc vì một trò đùa ác, anh nói đùa à?” Khương Triết hạ thấp giọng như thể sợ các phóng viên đằng xa chú ý đến sự việc xảy ra bên này, y cười lạnh với Lâm Thần: “Tôi biết thật ra anh chỉ muốn làm lớn mọi chuyện lên, để dễ bề nổi tiếng, anh tưởng rằng anh còn có thể quay trở lại những ngày tháng nở mày nở mặt như trước kia à?”

Y nói xong thì phất tay bỏ đi, Lâm Thần lại lên tiếng: “Khương Triết, anh có thể chịu trách nhiệm trước mỗi lập luận của mình không?”

“Lâm Thần, sao hả, anh còn định dọa ai?” Khương Triết quay đầu, nhìn Lâm Thần rất đỗi kinh ngạc, “Tôi không thể chịu trách nhiệm, chẳng lẽ anh có thể?”

“Có thể.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói đáp trả, nhưng Lâm Thần lại rất nghiêm túc, giọng nói của anh không vang, nhưng vô cùng trịnh trọng, khiến người đối diện không còn lời nào để vặn lại.

Khương Triết nghẹn lời: “Đồ thần kinh!” Y nhịn một lúc, cuối cùng chỉ thốt lên một câu như vậy.

Dứt lời, chuyên gia tâm lý học tóc xoăn rối bù liền bỏ đi một mạch.

Hoàng Trạch nhún vai nói với Lâm Thần và Hình Tòng Liên: “Rất xin lỗi, chuyên gia của tôi nói rằng suy nghĩ của anh chỉ là lời vô căn cứ.”

“Hoàng Trạch, nếu thật sự xảy ra chuyện, xin hãy thông báo cho tôi.” Lâm Thần nhìn Hoàng Trạch mà nói.

“Tại sao cậu lại cứ mong có chuyện không may xảy ra nhỉ.”

“Không phải tôi hy vọng có chuyện, mà là nhất định sẽ xảy ra chuyện, điều này sẽ không thay đổi chỉ vì ý chí của tôi.”

Lâm Thần nói xong.

Hình Tòng Liên vỗ vai anh, nói: “Đi thôi.”

……

……

Nếu thời gian quá gấp rút mà muốn phong tỏa cả một con đường cao tốc, vậy thì cách nhanh nhất chính là đến thẳng Phòng quản lý vận tải đường cao tốc.

Hình Tòng Liên ngồi trong xe đạp ga, xe Jeep lao vụt đi.

Không khí trong xe rất nặng nề, không ai dám lên tiếng, Lâm Thần ngồi trên ghế phó lái, Vương Triêu và Dương Điển Phong ngồi ghế sau.

Vị giám đốc công ty vận tải đằng sau tựa như đã kìm nén rất lâu rồi, cuối cùng cũng lên tiếng nói với Hình Tòng Liên: “Cậu Hoàng đã như vậy, anh cũng đâu cần phải nói với anh ta!”

Lâm Thần chú ý rằng khi hắn nói những điều này thì cứ nhìn chằm chằm mình, có vẻ như rất bất mãn với đề nghị vừa rồi của anh.

“Chức trách mà, tôi không nói là vấn đề của tôi, còn anh ta không nghe thì là chuyện của anh ta, chẳng sao cả.” Hình Tòng Liên giữ bánh lái bằng cả hai tay, hoàn toàn không để bụng chuyện vừa rồi.

Lâm Thần nhìn anh một cái, sau đó bị chọc chọc, Hình Tòng Liên nói: “Cho tôi điếu thuốc.”

Thế là Lâm Thần tìm quanh trên xe, không thấy hộp thuốc.

“Trong túi tôi.” Hình Tòng Liên nghiêng người ra hiệu.

Trên ghế sau, Dương Điển Phong nhìn hành động của họ, cảm thấy mình lại bị làm ngơ lần nữa.

“Anh cứ đi như thế, cậu Hoàng rõ ràng là đang lấy việc công báo thù riêng, anh nên tố cáo lên cấp trên mới phải!” Hắn ta hơi cao giọng, lên tiếng lần nữa.

“Tôi cần gì phải chấp nhặt với anh ta?” Hình Tòng Liên dường như từ đầu đến cuối đều chưa từng để ý đến Hoàng Trạch, anh đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vượt qua chiếc xe đằng trước, “Tức giận cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”

Nếu Hoàng Trạch có mặt ở đây mà nghe câu nói vừa rồi thì chắc lại tức hộc máu thêm lần nữa.

Phòng quản lý vận tải của cao tốc Hoành Cảnh cách hiện trường vụ cướp xe khách 50km, dù Hình Tòng Liên chạy hết tốc lực thì cũng phải mất nửa giờ mới đến nơi.

Khi ở trên xe, Hình Tòng Liên đã gọi điện về cho Cục trưởng già, báo cáo diễn biến mới của vụ án, hy vọng được trợ giúp.

Thế nên, người của Phòng quản lý vận tải cao tốc Hoành Cảnh đã đứng chờ ở bãi đậu xe từ sớm.

“Đội trưởng Hình, xin chào, tôi là trợ lý của Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Cao tốc Hoành Cảnh, Liễu Hành.”

Sau khi đoàn người xuống xe, một thanh niên đeo kính gọng vàng tiến lên đón họ.

“Chủ tịch của các anh đâu?” Hình Tòng Liên bước đi như bay, vừa đi vừa hỏi.

“Chủ tịch đang họp.”

Liễu Hành đánh giá đoàn người của Hình Tòng Liên, tuy rằng thái độ của anh ta có vẻ tốt, nhưng giọng nói vẫn toát ra vẻ không quan tâm.

Vừa rồi anh ta nhận được điện thoại từ văn phòng, thông báo có đội trưởng đội cảnh sát hình sự muốn gặp quản lý của công ty, đồng thời yêu cầu phong tỏa cao tốc, anh ta đã cảm thấy buồn cười rồi, đội trưởng cảnh sát hình sự của thành phố có cấp bậc thế nào mà dám đưa ra yêu cầu như vậy.

Bây giờ gặp được người thật cộng thêm thấy tận mắt chiếc Jeep cũ và trang phục giản dị của đối phương, anh ta càng khẳng định vị đội trưởng cảnh sát hình sự này chẳng có núi dựa nào cả, vậy thì chẳng qua chỉ là một công chức bình thường mà thôi, cứ thoải mái tống cổ đi là được.

Anh ta đã từng nói chuyện qua loa như thế với rất nhiều người, có người sẽ phẫn nộ rõ ràng cũng có người sẽ cố nén giận, đương nhiên là cũng có người hạ mình cầu khẩn, nhưng điều anh ta không ngờ chính là vị đội trưởng cảnh sát hình sự phản ứng không giống người thường.

“Việc gấp thì linh động, dù Chủ tịch của anh bây giờ đang ở trong nhà vệ sinh thì chúng tôi cũng sẽ xông vào thôi.” Hình Tòng Liên dừng chân, nhìn anh ta bằng ánh mắt kiểu tôi đang nói chuyện hợp tình hợp lý với anh để đe dọa.

Liễu Hành rùng mình, là một trợ lý, anh ta đương nhiên không dám để ông chủ của mình lâm vào tình cảnh xấu hổ như vậy, cho nên anh ta đành phải mời đoàn người của Hình Tòng Liên vào văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị rồi đi gọi vài cuộc điện thoại.

Chờ khi anh ta đặt điện thoại xuống thì bốn người vừa tiến vào vẫn còn đứng ngoài cửa, tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước cách bài trí trong căn phòng này.

Cao tốc Hoành Cảnh nối liền hai tỉnh, mang lại lợi nhuận cực kỳ cao, văn phòng của Chủ tịch hội đồng quản trị công ty đương nhiên cũng rất xa hoa.

Sàn nhà bằng gỗ sồi, nội thất bằng gỗ lim, sô pha bằng da thật, Tì Hưu bằng ngọc thạch, thậm chí là một cái giường cực kỳ sang trọng nổi bật cả văn phòng, chỉ có duy nhất một điều khác biệt là đằng sau chiếc ghế giám đốc bọc da thật kia không phải là tranh chép tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài hoặc tranh mãnh hổ xuống núi, mà lại là một bức hình chụp khổng lồ.

Tấm hình đã rất cũ, nói theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, phần mép ngoài của nó đã ố vàng, người trong hình mặc trang phục của cuối những năm 80, họ đang làm lễ khởi công cho con đường cao tốc này, nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra có vài vị trong hình nay đã về hưu rồi, vì thế, người trong hình cũng là người cũ.

Trong toàn bộ tấm hình, chỉ có một góc có vẻ mới, đó là một người phụ nữ ở góc dưới bên phải tấm hình, bà mặc một bộ sườn xám tơ tằm đơn giản, mái tóc dài được búi bằng trâm gỗ mun, vài sợi tóc đen buông lơi bên gò má càng tôn lên vành tai trắng như ngọc, gương mặt đoan trang, bà không đeo bất cứ món trang sức nào, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhưng khí chất lại cao quý tự nhiên như trời sinh đã thế.

Mà tấm hình khổng lồ kia dường như tồn tại chỉ vì bà, nhờ đó mà trở nên sinh động.

Liễu Hành dời đường nhìn, quay sang mấy vị khách.

“Chủ tịch chúng tôi nói ông ấy sẽ lập tức đến.” Anh ta ho khẽ một tiếng, cắt ngang bốn người đang thưởng thức tấm hình, “Sao nào, đội trưởng Hình có hứng thú với tấm hình này sao?”

Căn phòng quá yên tĩnh, Liễu Hành cố gắng tìm một đề tài, “Đây là hình chụp lễ động thổ của cao tốc Hoành Cảnh năm xưa, nghi thức rất long trọng, một vài vị lãnh đạo cấp cao có mặt tại đây, mà quan trọng nhất chính là một vị nằm trong ban đầu tư cũng có mặt tại hiện trường.”

Liễu Hành đã lặp đi lặp lại đoạn lời thoại này rất nhiều lần, dù sao thì đây cũng chính là đoạn lịch sử huy hoàng nhất của cao tốc Hoành Cảnh, mỗi khi có khách đến thì anh ta đều phụ trách giảng giải một lần.

Anh ta ngẩng đầu nhìn người phụ nữ diễm lệ trong hình, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Nằm trong số những con đường cao tốc được xây dựng đầu tiên trong nước, cao tốc Hoành Cảnh đã từng rơi vào tình cảnh thiếu hụt vốn nghiêm trọng ở giai đoạn đầu, khi đó, kinh doanh tư nhân vừa mới nổi lên, các thế gia từ nam ra bắc cũng chỉ vừa xây dựng sự nghiệp.

Thị trưởng của thành phố Hoành Cảnh khi đó vì xây cao tốc mà phải đi vận động khắp nơi, sau cùng qua nhiều trắc trở mới tìm đến cửa nhà của thế gia hạng nhất của người Hoa.

Nghe nói ngày hôm đó thị trưởng đến trước cửa nhà người ta, gõ cửa, vào uống một chén trà, đến khi trở ra đã cầm được toàn bộ khoản vốn đủ để xây dựng hoàn tất con đường cao tốc này.

“Người phụ nữ xinh đẹp này phải chăng là cô Hình?” Khi Dương Điển Phong nói điều này thì nhìn sang Hình Tòng Liên đầy ẩn ý.

“Không, không phải là cô Hình, mà là bà Hình.” Liễu Hành đáp, cũng nhìn sang vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự nghèo túng kia, Hình Tòng Liên, anh ta cười nói: “Tính ra thì đội trưởng Hình cũng họ Hình nhỉ.”

“Không có nha, sếp bọn tôi họ Hình là có bộ đao, chẳng qua là phát âm nghe giống họ nhà giàu mà thôi.” Vương Triêu nghe vậy thì vỗ mạnh lên vai Hình Tòng Liên, “Sếp à, cùng mang họ Hình, vì sao anh lại nghèo thế nhỉ.”

Hình Tòng Liên bị vỗ lảo đảo, anh nhìn người phụ nữ trong hình, nhưng thật bất ngờ là lại giữ yên lặng.

Vương Triêu hẳn là đang nói đùa, nhưng từ đó cũng có thể thấy được trong lòng người bình thường, thế gia đệ nhất của người Hoa cũng chỉ là giàu có, cực kỳ giàu có mà thôi.

Nhà họ Hình bắt đầu làm kinh doanh từ cuối đời Thanh, đã kéo dài mấy trăm năm rồi, bước tiến của nó dường như đã trải rộng trên khắp toàn thế giới. Lớn thì là dầu mỏ và khoáng sản, nhỏ thì có củi gạo dầu muối, nhà họ Hình buôn bán tất cả, nhưng nếu chỉ như thế thì nhà họ cũng chỉ là nhà giàu mà thôi.

Thế nhưng trong truyền thuyết, nơi nào có người Hoa, nơi đó sẽ kính trọng nhà họ Hình.

Chính là vì từ thời đại chiến tranh loạn lạc mấy trăm năm trước, nhà họ Hình đã ra tay bảo vệ cho vô số người Hoa lưu lạc ở nước ngoài, mãi đến ngày nay nó vẫn là cơ cấu từ thiện lớn nhất của người Hoa ở hải ngoại, giúp đỡ và tạo điều kiện tồn tại cho vô số người Hoa bôn ba xa quê.

Tất cả những vinh quang này đều có thể tổng kết bằng một câu:

Nhà họ Hình thật sự quá tuyệt vời.

Trong khoảng thời gian yên lặng, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Cao tốc Hoành Cảnh cất bước vào phòng.

Ngài Chủ tịch không thèm nhìn đến người đang chờ trong văn phòng, mà cứ thế đi về chỗ ngồi, sau đó bắt đầu nhận điện thoại. Nội dung trao đổi đại loại là việc không mấy quan trọng như ra nước ngoài khảo sát gì đó, ông ta thong thả tán chuyện với người ở đầu bên kia, dường như không có ý định kết thúc cuộc gọi.

Đúng lúc này, Hình Tòng Liên đứng dậy bước sang, ngắt điện thoại.

“Anh là ai, ai cho anh vào văn phòng của tôi?” Chủ tịch hội đồng quản trị trách mắng.

“Hình Tòng Liên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Hoành Cảnh.”

Có lẽ vì ánh mắt của đội trưởng cảnh sát hình sự quá lạnh lùng, ngài Chủ tịch cứng đờ người trong giây lát, cuối cùng cũng chịu hạ giọng: “À, đội trưởng Hình à, mời ngồi đi.” Chủ tịch phất phất tay, nói: “Nghe nói anh đến tìm tôi là vì muốn phong tỏa cao tốc?”

“Chúng tôi phán đoán thiếu niên cướp xe khách kia sẽ có hành động lớn trong hôm nay, để đảm bảo an toàn cho công dân, hy vọng ông đồng ý tạm thời đóng cửa đoạn đường qua Hoành Cảnh.”

“Chỉ vì phán đoán của anh mà phải phong tỏa cả một con đường cao tốc, anh có biết các cổ đông phải gánh chịu bao nhiêu tổn thất hay không!”

“Tôi không biết.”

“Anh hiểu cái gì?!” Ông Chủ tịch gần như chọc ngón tay vào thẳng mặt Hình Tòng Liên.

“Tôi hiểu không nhiều, nhưng tôi biết rằng nếu ông không chấp nhận gánh vác trách nhiệm trong lúc này, thì chẳng bao lâu sau sẽ biến thành gánh vác hậu quả.” Đáy mắt Hình Tòng Liên đầy sương giá lạnh.

“Hậu quả?” Chủ tịch hội đồng quản trị phì cười, “Đội trưởng Hình, không phải anh cho rằng con đường này là do nhà anh mở chứ hả?”

Nghe vậy, nét mặt Hình Tòng Liên đột nhiên trở nên lạ lùng.

~*~