Sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Mộng Hoa đã thức dậy. Nàng chải lại mái tóc, sửa soạn lại bộ quần áo rách rưới trên người mình, sau đó ẵm con rời khỏi ngôi miếu, nhắm một đường sang thôn bên cạnh mà đi.

Ba ngày trước, Lý bà bà đã nói rằng sẽ đón nàng đến ở cùng, làm vú nuôi cho cháu nội của bà ta. Chính vì thế, Mộng Hoa muốn mua một vài thứ để chăm chút lại bản thân. Nàng không thể cứ ăn mặc rách rưới như thế đến nhà bà lão được.

Sở dĩ Mộng Hoa phải lặn lội sang thôn bên cạnh, là bởi vì người dân ở thôn Hạnh Phúc không chào đón nàng.

Lâu ngày không tiếp xúc với bên ngoài, Mộng Hoa cảm thấy xung quanh có chút khác lạ. Những người mà nàng gặp đều có vẻ gì đó lo âu, chợ búa cũng vắng vẻ so với trong trí nhớ của nàng. Tuy nhiên, nàng không để tâm lắm.

Được Lý bà bà cho rất nhiều bạc, nhưng Mộng Hoa chỉ sắm sửa hai bộ váy mới cùng một ít phấn trang điểm đủ dùng, còn lại đều mua quần áo và đồ chơi cho con gái. Nhìn thấy nụ cười của con gái, trong lòng nàng cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi cảm thấy không còn cần mua thêm gì nữa, Mộng Hoa theo lối cũ trong rừng mà đi. Nàng bế con gái trên tay, vừa đi vừa lắc chiếc trống xúc xắc trước mặt đứa bé, khiến nó cười tít mắt. Nghĩ đến cuộc sống tươi sáng sắp tới, Mộng Hoa mỉm cười, hướng về phía Hạnh Phúc thôn.

Sau hôm nay nữa thôi, nàng sẽ không còn phải sống dưới những ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh, không còn sợ bị người khác ức hiếp, bởi vì đã có sự bảo bọc của Lý bà bà.

Dù chỉ mới tiếp xúc không lâu, nhưng nàng cảm thấy bà bà là một người vô cùng tốt. Với nàng, chỉ cần có thể sống bình yên, được nhìn thấy con gái lớn khôn từng ngày, như vậy đã may mắn lắm rồi.

Nhưng khi chỉ còn cách Hạnh Phúc thôn một đoạn, bước chân Mộng Hoa bất giác chậm lại. Trước ngôi miếu hoang, có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, trên tay cầm theo đủ thứ cuốc, xẻng, gậy gộc.

Trong lòng có chút nghi hoặc, nàng đứng tại chỗ một lúc lâu, không biết có nên đến hỏi xem chuyện gì xảy ra hay không.

Bất chợt, Mộng Hoa bắt gặp một ánh mắt già nua đang nhìn về phía mình. Cơ thể nàng run lên, gương mặt trở nên hoảng sợ tột cùng. Ánh mắt ấy, đời này nàng cũng không thể nào quên. Nó ám ảnh nàng mỗi đêm, ngay cả trong những giấc mơ. Ánh mắt đó, chính là của lão trưởng thôn.

Như một bản năng, Mộng Hoa quay đầu lại, hướng thẳng vào rừng chạy đi. Nàng không biết vì sao lão lại dẫn theo nhiều người như vậy đến tìm mình, nhưng nàng có một dự cảm không lành về chuyện sắp xảy đến.

Trông thấy Mộng Hoa bỏ chạy, lão trưởng thôn ngay lập tức ra lệnh cho gia nhân đuổi theo. Tốc độ của đám người này rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thu hẹp khoảng cách với nàng.

Mộng Hoa ngoảnh lại phía sau, thấy một màn này lại càng hoảng hốt hơn. Ngoại trừ đứa con gái bé bỏng ra, nàng bắt đầu vứt đi tất cả những thứ trên người mình, cốt chỉ để chạy nhanh hơn một chút.

Đó đều là những thứ nàng vừa mua được sáng nay, những thứ mà nàng và con gái đều rất thích, nhưng giờ thì chúng chỉ làm vướng víu tay chân nàng.

Nhưng cho dù là như vậy, một nữ nhân yếu ớt như Mộng Hoa làm sao có thể chạy nhanh hơn đám thanh niên trai tráng kia được. Chẳng mất nhiều thời gian, nàng đã bị bắt lại. Đám người đưa nàng về ngôi miếu hoang, xô nàng ngã nhào xuống trước mặt lão trưởng thôn.

Ôm con gái trong tay, cố gắng không để đứa bé bị tổn thương, Mộng Hoa ngẩng đầu nhìn đám người, có chút thất lạc. Nàng không hiểu, tại sao bọn họ lại không buông tha cho mình? Tại sao lại muốn đày đọa nàng hết lần này đến lần khác?

Mộng Hoa nhìn về phía trưởng thôn, ánh mắt như van xin.

“Là ngươi làm đúng không?” Lão nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng.

Không chỉ mình lão, tất cả mọi người đều nhìn Mộng Hoa như vậy.

Nàng đã làm gì? Tội mang chửa hoang, bị mọi người đã đánh đập, xua đuổi, nàng cũng không dám oán thán nửa lời. Nàng chấp nhận số phận, tìm đến một nơi vắng vẻ cố sống qua ngày, nhưng tại sao bọn họ vẫn không để nàng được yên.

Mộng Hoa chưa kịp thắc mắc bất cứ điều gì, Tiểu Linh từ sau lưng lão trưởng thôn đã chạy đến, vừa túm lấy tóc nàng mà giật, vừa rít lên từng tiếng qua kẽ răng: “Con tiện nhân, mau trả con lại cho ta. Trả con lại cho ta!”

Con? Tại sao Tiểu Linh lại đến tìm nàng đòi con? Mộng Hoa một đầu đầy mộng, một tay ôm con, một tay ôm lấy đầu, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ngươi, ngươi…” Tiểu Linh nghiến răng ken két, nhìn đứa bé gái trong tay Mộng Hoa, gằn từng chữ. “Ngươi vì đứa con hoang này mà trả thù chúng ta sao? Ngươi… ta phải bóp chết nó!”

Nàng ta cho rằng, Mộng Hoa vì không sinh được con trai, bị cha đứa bé từ bỏ nên sinh lòng oán hận, bắt cóc hết tất cả những đứa bé trai trong thôn để trả thù.

Tiểu Linh giật lấy đứa bé trong tay Mộng Hoa, khuôn mặt trở nên dữ tợn. Mộng Hoa không hiểu nàng ta đang nói gì, chỉ biết rằng phải bảo vệ lấy con gái. Nhưng thế giằng co chỉ kéo dài được một lúc. Khi có thêm ba, bốn thanh niên cùng nhảy vào, Mộng Hoa không thể chống cự thêm được.

Tiểu Linh bắt được đứa bé, giơ nó lên cao rồi cười như điên như dại. Đứa bé gào khóc dữ dội, nhưng chẳng ích gì. Đứa bé càng khóc, nàng ta lại càng cười to hơn.

“Đừng!” Mộng Hoa la lớn, đôi mắt ngân ngấn lệ.

“Khóc đi, khóc đi, khóc to lên nào. Để ta xem ngươi có thể khóc được bao lâu.” Tiểu Linh nắm đứa bé trên tay, thân hình xoay vòng vòng rồi bước đi mỗi lúc một xa.

Mộng Hoa nhìn con gái, cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát khỏi những bàn tay lực lưỡng của đám thanh niên kia.

Tại sao? Tại sao bọn họ lại không chịu buông tha nàng? Cho dù nàng có tội, cũng đừng hành hạ con nàng như vậy chứ? Nó chỉ là một đứa bé đáng thương.

Mộng Hoa nhìn lão trưởng thôn, nước mắt chảy đầy trên mặt. Nàng biết, chỉ có lão mới có thể cứu lấy nàng, cứu lấy con gái nàng.

“Trưởng thôn, xin ông, đừng làm hại nó, dù sao thì nó cũng là…“

“Câm miệng!” Lão quát lớn, quật cây gậy chống vào mặt nàng.

Hàm răng Mộng Hoa cắn vào lưỡi, một dòng máu đỏ tươi dần chảy ra khóe miệng.

Nó là con lão - Lão biết, đó là điều mà Mộng Hoa định nói. Nếu đứa bé ấy không phải con lão, nàng đã không thể sống đến ngày hôm nay. Nhưng có lẽ, cũng chỉ tới hôm nay mà thôi.

“Bịt miệng nó lại, đừng để nó nói linh tinh hại người.” Lão ra lệnh.

Mộng Hoa mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn lão, như muốn gào lên rằng - Tại sao?

Lão trưởng thôn vẫn giữ nét mặt lạnh lùng nhìn nàng, hung hăng nói: “Đánh chết nó cho ta.”

Ngay lập tức, những tên gia nhân liền làm theo. Chúng dùng gậy gộc nện liên tiếp vào người nàng, một người không hề có chút sức lực phản kháng nào.

Mộng Hoa nén đau, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Nhưng Tiểu Linh đã biến đâu mất, cùng với con gái của nàng. Nghe tiếng khóc của con gái, nàng cảm thấy đau đớn cõi lòng. Nhưng khi không còn nghe thấy tiếng khóc ấy nữa, trái tim nàng lại càng thêm tan nát. Nàng cố vươn mình dậy, nhưng chỉ có thể nằm gục xuống.

Thôn dân xung quanh không nói gì, mặc cho thiếu phụ bị hành hạ. Bọn họ, vốn đang mang trong lòng lo sợ, nghe những lời nói của lão trưởng thôn cùng với Tiểu Linh, cũng bán tín bán nghi.

Đúng lúc này, A Quý chạy đến, thì thầm điều gì đó vào tai lão trưởng thôn rồi đưa ra một mảnh vải đỏ.

Cầm mảnh vải trong tay, gương mặt lão bỗng nhiên biến đổi. Lão vội vã đi theo A Quý vào trong rừng, tất cả thôn dân cũng theo sau. Về phần Mộng Hoa thì đã bất tỉnh, không biết sống chết thế nào, bị hai thanh niên kéo lê trên mặt đất.

Rời khỏi ngôi miếu được một đoạn không xa, A Quý dừng lại bên cạnh một ao nước đục ngầu, chỉ tay vào đó và nói: “Thưa lão gia, là tìm thấy ở đây ạ.”

Lão hơi xoay người, ra hiệu cho đám gia nhân phía sau. Rất nhanh, hơn chục người nhảy xuống ao, bắt đầu mò mẫm. Chỉ một lát sau, từng người, từng người ngoi lên, mang theo một cái bình gốm lớn bằng đầu người, không biết đựng gì bên trong. Mỗi chiếc bình đều được đậy kín ở phía trên bằng một túi vải màu trắng, nhưng nước lại không thể thấm qua.

Những cái bình như vậy rất nhiều, mỗi người phải lặn xuống năm, sáu lượt mới có thể mò hết tất cả lên. Cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, bên bờ ao đã có hơn trăm chiếc bình gốm đặt ở đó.

Nhìn những chiếc bình, trong lòng mỗi người đều có suy đoán của mình, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Lão trưởng thôn chỉ vào một cái bình gần nhất, nói: “Đập nó ra!”

Xoảng!

Chiếc bình vỡ tan, từ bên trong rơi ra toàn xương trắng. Kích thước của những mảnh xương không lớn, có thể khẳng định đó là của một đứa bé.

Xoảng! Xoảng! Xoảng!

Lần lượt những chiếc bình khác cũng bị đập vỡ, kết quả không khác gì so với trước đó. Mặc dù đã có suy đoán, nhưng nhiều người vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng trên gương mặt, kèm theo đó là sự phẫn nộ.

Trong đám người, vài phụ nữ đi theo chồng mình, hi vọng tìm lại được con, nhưng khi nhìn thấy những thứ trước mắt, bọn họ liền trực tiếp ngất đi.

“Nơi này cách ngôi miếu không xa, chắc chắc là do ả tiện nhân kia làm!” Một đại hán nắm chặt cán cuốc trong tay, gõ mạnh xuống đất rồi quát lớn.

Con trai hắn cũng bị mất tích, có thể đang nằm trong số những chiếc bình gốm kia. Nghĩ đến điều này, hắn nghiến chặt hàm răng lại, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng như một con lợn rừng.

“Giết ả, cúng tế cho linh hồn của con trai ta được siêu thoát.” Một người khác lên tiếng.

“Giết ả!”

“Giết! Giết! Giết!”

Mộng Hoa vừa tỉnh lại, trông thấy tất cả mọi thứ trước mắt, cũng hoang mang không kém. Nàng lắc đầu, nhìn những người xung quanh đang kêu gào đòi giết mình, hai hàng nước mắt chảy ra.

Mộng Hoa không biết gì cả, nhưng thôn dân lúc này đều cho rằng nàng chính là hung thủ sát hại những đứa trẻ. Nỗi sợ hãi của bọn họ bao ngày qua bỗng chốc hóa thành thù hận, toàn bộ đều trút lên đầu nàng.

Đám thôn dân đã sống trong sợ hãi quá lâu, nên lúc này đây, chỉ cần có bất cứ thứ gì có thể giải đáp được nỗi sợ trong lòng họ, cho họ một chút hi vọng thoát ra khỏi nỗi sợ đó, bọn họ đều sẽ nắm lấy mà không cần biết đúng sai.

“Mọi người khoan đã!”

Giữa tiếng hò hét inh ỏi, một giọng nói thanh mảnh vang lên, tập trung tất cả sự chú ý.