Đêm khuya thanh vắng, bốn bề yên tĩnh.

Tại một dãy lầu các tưởng như đã hoàn toàn say giấc, vẫn có một căn phòng lập lòe ánh sáng ở bên trong.

Giữa căn phòng, Lý Vũ đang ngồi khoanh chân trên một chiếc bồ đoàn, nhắm mắt thổ nạp, luyện tập dẫn khí thuật. Gương mặt hơi nhợt nhạt, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhưng trông hắn không có vẻ gì là mệt mỏi.

Sau một tháng bị giam lỏng ở chấp pháp đường, Lý Vũ cũng được thả tự do, đến hiện tại đã dài ra thêm được một tháng nữa. Tuy nhiên, Văn Hạc không cho hắn quay trở về trạch viện, mà bắt chuyển đi nơi khác.

Bởi vì đã không còn là đệ tử ngoại môn, thế nên Lý Vũ phải đến khu vực dành cho đệ tử nội môn. Xích Dương phong có tổng cộng bảy tầng, căn phòng của hắn là ở tầng thứ hai, ngay phía trên tầng thứ nhất thuộc về ngoại môn.

Không giống như đệ tử ngoại môn luyện tập thân thể là chủ yếu, đệ tử nội môn bắt đầu phải thổ nạp, dẫn dắt linh khí tuần hoàn trong cơ thể. Do cần có sự tập trung cao độ như vậy, thế nên mỗi người đều được cấp cho một phòng riêng, bên trong còn có trận pháp đơn giản để cách âm.

Sự tiện lợi này khiến Lý Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi hắn thường ngày cũng chẳng tiếp xúc với ai, thời gian dành toàn bộ cho việc tu luyện hoặc là làm nhiệm vụ. Không phải hắn muốn sống cô độc, chỉ là tên tuổi của hắn giờ đã nổi như cồn, tiếng xấu của hắn không ai là không biết.

Lúc này đã gần nửa đêm, hô hấp đều đều của Lý Vũ bắt đầu chậm dần lại, cho tới khi ngừng hẳn. Hắn tích tụ trong giây lát rồi đẩy mạnh ra một hơi, sau đó thì hít thở một cách bình thường, con mắt cũng từ từ hé mở.

“Một trăm mười bốn vòng! Vẫn còn quá chậm!” Lý Vũ bóp nhẹ nắm tay, khẽ lẩm nhẩm.

Nhìn bên ngoài không còn sớm, Lý Vũ đứng dậy lấy khăn lau mồ hôi, rót một tách trà để uống. Hắn nhấp từng ngụm rất nhỏ, ánh mắt không giữ yên một chỗ, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình.

Ăn trộm áo yếm ở tây khu rồi vu oan giá họa cho hắn. Giấu y phục của hắn trong lúc đang tắm. Tung tin đồn hắn cưỡng bức dân nữ nhà lành. Phá hoại dược viên trong lúc Văn Hạc đi vắng.

Những việc trên, bất kỳ một việc nào cũng đều khiến cho Lý Vũ không thể có được cuộc sống yên ổn ở Thất Dương tông. Đó là còn chưa kể Văn Hạc không hề nói cho hắn biết, đến thứ gọi là trụy lạc thích tâm tán.

Dẫu vậy, kẻ muốn hãm hại hắn đã có thể đột nhập vào dược viên, động chút tay chân lên người hắn càng là chuyện dễ dàng. Lý Vũ chắc chắc rằng, những hành động ngớ ngẩn mà mình đã làm hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Nghĩ đến đây, Lý Vũ lại cảm thấy lành lạnh ở sau gáy. Nếu như người này muốn ra tay sát thủ, hắn hiện tại đã xuống đất ngủ chung với giun dế rồi. Tuy nhiên, điểm này cũng giúp hắn thu hẹp phạm vi những người có thể nghi ngờ.

Từ lúc đến đây, Lý Vũ chỉ đắc tội với duy nhất một người, đó là Công Tôn Hạo. Mà cha của Công Tôn Hạo chính là Hồng Dương phong chưởng tọa, có lẽ vì muốn trả thù cho con trai nên mới làm những việc này.

Tuy không có chứng cứ, nhưng có thể vượt qua được trận pháp của Văn Hạc, Lý Vũ tin tưởng trong Thất Dương tông chẳng có mấy người. Vì vậy, hắn nắm chắc tám phần mười kẻ bí ẩn chính là cha của Công Tôn Hạo.

Dù sao thì đây cũng là một người nắm giữ quyền cao chức trọng, Lý Vũ không thể làm gì khác ngoài việc đề phòng. Hắn chỉ không ngờ, một người vừa có uy vừa có tuổi, lại có thể nghĩ ra kế sách hèn hạ đến thế đối phó với mình.

Rót một tách trà hoa cúc khác, Lý Vũ uống xong thì cho tay vào ngực áo, lấy ra một vật. Đây là một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng chất bột màu xanh lục, có mùi hơi khét nhưng không quá khó ngửi.

Sau khi bảo lãnh Lý Vũ ra khỏi chấp pháp đường, Văn Hạc đã đưa cho hắn thứ này. Lão còn cẩn thận dặn dò hắn mỗi ngày phải đem ra hít ba lần, vào lúc sáng sớm, giữa trưa và buổi tối trước khi đi ngủ.

Lý Vũ đưa túi vải lên mũi rồi hít sâu một hơi, không thấy có tác dụng gì đặc biệt. Nhưng hiện tại chẳng còn mấy người hắn có thể tin tưởng được ngoài Văn Hạc, vậy nên cứ làm theo cho chắc.

Cất túi vải vào trong người, Lý Vũ thổi tắt ngọn đèn trên bàn, tiến về phía giường ngủ. Hắn không biết rằng lúc này ở bên ngoài cửa sổ, dưới bóng trăng mờ, có một bóng đen đang dần hiện ra, mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Bóng đen in hằn trên bức tường, dán thật chặt ở đó, hệt như ai dùng bút mực để vẽ lên. Mất một lúc lâu sau, cái bóng mới khẽ rung rinh chuyển động. Nó cúi thấp xuống, đặt đỉnh đầu của mình ngang khe cửa, sau đó chậm rãi chui vào bên trong.

Kéttt!

Tiếng gió rít gào tê dại đột ngột vang lên.

Từ giữa tầng thiên không, một vệt bạch quang lạnh lẽo sắc bén chém thẳng xuống.

Bóng đen chỉ mới chui được một nửa thân thể qua khe cửa lập tức dừng lại, một nửa rơi vào trong, một nửa vương lại ở bên ngoài, chảy xuống thành một bãi mực lỏng, khô dần.

Nền trời mây bay gió thổi, hàng vạn tinh quang đang thi nhau lấp lánh, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người nhỏ bé, ngay phía bên dưới vầng bán nguyệt.

Mái tóc hoa râm phất phơ, trường bào bạch sắc thổi tung lên phần phật, Văn Hạc đứng chắp tay sau lưng ở đó, đôi mắt tựa như mãnh ưng đang khóa chặt con mồi của mình.

“Ta chờ ngươi lâu lắm rồi!” Văn Hạc nhàn nhạt mở miệng.

Một tháng trước, ngay khi biết Lý Vũ bị trúng loại ảo dược trụy lạc thích tâm tán, lão liền bắt đầu đi dò xét xung quanh, phát hiện trận pháp bên ngoài trạch viện có một lỗ hổng nhỏ.

Lỗ hổng rất mới, thủ pháp phá hoại cũng không tầm thường, Văn Hạc chắc chắn kẻ phá hoại có tu vi không thấp. Hơn nữa, người này có thể thoải mái di chuyển khắp nơi mà không gây chú ý, chứng tỏ đã trà trộn vào Thất Dương tông một khoảng thời gian không ngắn.

Văn Hạc không rõ vì sao Lý Vũ lại bị nhắm đến, nhưng nhất định không thể để người này tiếp tục nhởn nhơ được. Do đó, lão tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì, dùng Lý Vũ để dẫn dụ kẻ giấu mặt ra ngoài.

Cuối cùng, hắn cũng đã xuất đầu lộ diện!

Văn Hạc đảo mắt nhìn quanh, từ trên người tỏa ra một luồng uy áp khổng lồ, bao phủ toàn bộ khu lầu các. Bất chợt, lão mạnh xoay đầu, vung tay trảm vào một gốc cây nằm ở rất xa về phía nam.

“Không ổn!” Một tiếng kêu khẽ chỉ vừa vang lên, trảm phong cũng đã tìm đến nơi, xuyên qua tầng lá rậm rạp rồi rạch một đường mảnh mai trên nền đất.

Rào! Rào! Rào!

Cành cây, lá cây thi nhau rơi xuống đất, lộ ra những vết cắt phẳng như gương.

Trên nửa chiếc lá, một con sâu đang say sưa thưởng thức bữa ăn khuya của mình, hoàn toàn không biết rằng nửa đoạn thân sau đã đứt rời. Ngay cả khi chất dịch trong người đã chảy ra hết, nó vẫn không hề hay biết gì.

Đột nhiên, một con rắn nhỏ màu đen từ trong đám lá vụt chui ra, nhắm thẳng về phía căn phòng của Lý Vũ lao tới. Chỉ có điều, tiểu hắc xà chưa đi được bao xa, đã bị hai vệt bạch sắc quang tuyến chém làm ba, hóa thành vũng nước mực trên mặt đất.

Bên cạnh gốc cây, bóng dáng Văn Hạc lập lòe không rõ ràng, cảm tưởng như ánh trăng trên cao có thể xuyên thấu. Lão nheo hai mắt nhìn quanh, đột nhiên biến mất lần nữa, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh rất khẽ.

Trên rừng cây cổ thụ nằm ở hướng tây nam, thân ảnh Văn Hạc hiển hiện giữa không trung, chém ra một đạo bạch sắc quang tuyến. Không dừng lại ở đó, lão lập tức nghiêng người lao thẳng tới, nhanh như một cơn gió.

Roẹt!

Một mảng rừng lớn đổ rạp xuống như rơm rạ, đồng thời một cái bóng đen nhảy lên cao, nhanh chóng lao đi. Văn Hạc đạp mạnh bàn chân, gia tăng tốc độ bản thân, gắt gao bám riết lấy hắc ảnh không bỏ.

Tuy nhiên, người ở phía trước cũng không chậm, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn Văn Hạc một phần. Sau một hồi truy đuổi, khoảng cách giữa lão và hắc y nhân bắt đầu nới rộng ra.

“Kẻ này nhanh không kém ta lúc toàn thịnh bao nhiêu.” Không rõ Văn Hạc đang khen người hay khen mình, nhưng quả thật, tốc độ tối đa của lão chắc chắn vượt qua hắc y nhân kia.

Trong người Văn Hạc hiện đang có thương thế, bởi vì rình bắt người này nên mới tạm gác việc chữa trị qua một bên. Lão vốn cho rằng chỉ cần khôi phục bảy phần là đủ, nhưng xem ra lão đã chủ quan rồi.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về chuyện đó. Văn Hạc tiếp tục duy trì tốc độ của mình, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào bóng đen, giơ tay trảm về phía trước một nhát.

Trảm phong vừa đến, hắc y nhân nhẹ nghiêng thân mình lách sang bên cạnh, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Văn Hạc, thế nhưng cũng vì vậy mà tốc độ hơi chậm lại một nhịp.

Tưởng chừng đã có thể thu hẹp được khoảng cách giữa đôi bên, nhưng trong khoảnh khắc tốc độ suy yếu, hắc ảnh lại nhân đó mà đột ngột đổi hướng, khiến Văn Hạc bị lỡ đà một đoạn.

“Muốn giở trò?” Văn Hạc mắt lộ hàn quang, xoay chuyển thân hình đuổi theo. Lão hừ lạnh một tiếng, lại vung tay trảm về phía trước.