Thời gian Tử Nghiên luyện hóa cỏ bốn lá lại trôi qua thêm một năm tròn, tính tổng từ khi nàng bắt đầu đến nay cũng đã gần hai năm.
Hàn Tư Không cũng đã có một chút khởi sắc về mặt tu vi, cậu đã kịp thời đột phá cảnh giới Chi nhân hậu kỳ, tuy rằng vẫn chưa đủ sức chạm đến cấp bậc đỉnh phong nhưng cũng đã là quá tốt với cậu.
Trong đoạn thời gian này, Hàn Tư Không đã rất nhiều lần quay lại Vô luật thành và gặp được Hà Thanh Chi, tuy rằng chỉ nói qua vài ba câu mà thôi, nhưng cậu cũng đã có đầy đủ thông tin về Mã gia.
Quyết định điều tra về cái chết của Daint sẽ được Hàn Tư Không thực hiện ngay trong hôm nay, hiện tại cậu tuy rằng vẫn chưa đủ sức để đánh với Mã Khang hay lão già xương xẩu kia, nhưng chạy thoát thì vẫn là có khả năng.
Khi vẫn là con người thì cậu đã luôn luôn luyện tập để tôi luyện mình tới giới hạn cao nhất có thể, vì thế nên cũng đồng nghĩa Hàn Tư Không có xuất phát điểm cao hơn người bình thường một chút.
Đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu mà thôi, kể từ khi Tử Nghiên nói rõ về những kẻ mang trong mình thiên phú tu luyện cực cao có thể làm gì chỉ trong vài năm thì Hàn Tư Không không khỏi có chút đắng lòng.
Thà rằng không nói cho cậu biết còn hơn.
“Chào nhé Tử Nghiên, lần này tôi có thể sẽ đi lâu đấy!”
Hàn Tư Không nói lớn và quay đầu biết mất nơi cửa hang, cậu cũng quen với việc im lặng của nàng.
“Ngươi thật sự là chẳng thể từ bỏ được mà...”
Tử Nghiên mở nhẹ đôi mi và hướng mắt có chút buồn bã về hướng Hàn Tư Không vừa rời đi.
Nàng cắn nhẹ vào môi dưới mình một nhịp, có chút cảm giác khó tả trong lòng đang hiện hữu.
“Tốt nhất là ngươi đừng có chết.”
Truy Hồn Kiếm bỗng nhiên run lên vài hồi, dòng năng lượng hồng nhạt cũng dần dần trở nên nồng đậm hơn hẳn.
“Thầy đã nhận ra rồi sao?”
Tử Nghiên nói khẽ, Truy Hồn Kiếm đang ẩn chứ tàn hồn của nàng, việc tái tạo cơ thể để tái sinh cũng sẽ dần dần rút tàn hồn nàng ra khỏi thanh kiếm và chuyển giao qua cơ thể mới.
Việc này cần ít nhất hai năm để có thể hoàn thành, Tử Nghiên có chút bồn chồn khi bị thầy của nàng phát hiện.
Liệu thầy có...!tha thứ cho nàng hay không?
...
Dựa vào lượng thông tin mà Hàn Tư Không đã điều tra được trong thời gian gần đây, Mã gia đã hoàn toàn cắt đứt đi thông tin của bản thân.

Cả gia tộc như thể đã hoàn toàn biến mất vậy.
Kể cả những gia tộc nằm ở khu vực thân cận nhất của Mã gia cũng không hề có bất cứ thông tin nào về hành động lần này của bọn họ.
Hàn Tư Không có chút nheo mày, cậu có chút lo lắng bọn người đó đang thực hiện việc giống hai năm trước, săn đuổi tu tiên giả.
Đôi mi khép hờ lại và chân Hàn Tư Không khẽ động.
Hiện tại cậu đang ở cảnh giới Chi nhân hậu kỳ, cơ thể cũng đã có thể lưu động năng lượng tự nhiên để sử dụng cho các hoạt động thể chất.

Cộng thêm bản thân của Hàn Tư Không khá là cường tráng mà nói, chạy liền vài chục kilomet với cậu cũng chẳng phải chuyện gì tốn sức.
Thở nhanh một nhịp, thân ảnh cậu dừng lại ở một bờ tường cao, phủ đầy rong rêu và um sùm cây cối.
“Đây là lãnh địa Mã gia rồi!”
Có chút giật mình nhìn xung quanh một lượt, Hàn Tư Không thở nhẹ ra một hơi.
Khu vực này hoàn toàn trống vắng, có lẽ cũng không có bao nhiêu người được bố trí canh gác, cậu chỉ đơn giản phỏng thẳng qua bờ tường và nhanh chóng tràn thẳng vào sâu bên trong.
Mặc dù diện tích bên trong cũng không tính là quá rộng rãi, nhưng lại tỏ ra một bầu không khí rất lạnh lẽo.
Có gì đó đang hiện diện làm cho con tim Hàn Tư Không đập nhanh liên hồi.
Một cảm giác sởn gai óc kéo dài từ đầu ngón tay đến tận não cậu.
“Trước tiên, đi một vòng đã.”
Hàn Tư Không hạ trọng tâm của mình xuống và luồng nhanh vào các khoảng tối gần sát bờ tường, cậu vẫn chưa quen mục đích hôm nay của mình chỉ là quan sát, tìm hiểu thông tin.
“Cái...”
Hàn Tư Không đột nhiên dừng lại và vô thức lấy tay bịt mũi lại, một mùi máu tanh nồng nặc vừa xông vào đến tận não cậu.
Một khung cảnh biệt viện to lớn đẹp đẽ với phần sân rộng rãi, hiện tại chỉ là một tràn xác chết cùng biển máu tươi tràn trề.
Đôi mắt Hàn Tư Không chớp nhẹ vài nhịp, cậu đã dần dần lấy lại sự bình tĩnh và quan sát xung quanh một lượt.

Đôi chân khẽ động và thân thể Hàn Tư Không nhanh chóng lướt đến cái xác gần cậu nhất, cũng là thứ đã làm cho Hàn Tư Không giật mình khi nãy.
Thi thể bị xé nát từ vai đến hông, nội tạng tràn ra mặt đất và tay chân bị bẻ gãy thành nhiều đoạn.

Gương mặt của một bé gái chỉ tầm mười đến mười hai tuổi vẫn đang hiện lên vẻ kinh hoàng và đau đớn, nước mắt nước mũi hoà trộn với máu làm cho gương mặt nhỏ trở nên xấu xí.
Cô bé đang ngồi dựa lưng vào tường, vách tường cũng đã bị đổ nát một phần.
Khung cảnh nơi đây thật sự như thể địa ngục.
Ánh mắt của Hàn Tư Không có chút run rẩy, nơi đây có rất nhiều thi thể trẻ con và phụ nữ, có lẽ biệt viện này là thuộc về hậu phương của Mã gia.
Quay đầu đi khỏi thi thể bé gái kia, Hàn Tư Không nhìn về một hướng sâu hơn nơi biệt viện.

Có lẽ vẫn còn gì đó.
Cậu tuy rằng có chút khó chịu trong người khi nhìn thấy những cảnh này, nhưng Hàn Tư Không rõ ràng không phải là người sẽ ra mặt báo thù thay cho những người này, cậu không phải là anh hùng trượng nghĩa đến thế.
Chỉ đơn giản là một cảm giác thương xót dành cho họ mà thôi.
Đi qua một rừng xác chết nằm ngổn ngang cũng làm cho đôi giày của cậu dính đầy máu tươi và vài mảnh nội tạng.
“Có gì đó.”
Hàn Tư Không lui nhẹ một bước và xoay người nấp vào một góc tối.

Vút!!!
Thanh âm xé gió vang lên và một thân ảnh bay thẳng vào giữa đống xác chết, kéo lê một đoạn dài mới dừng lại.
Ngay khi Hàn Tư Không vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh kia là ai thì một vật thể xoay tròn giữa trời lao thẳng tới và ghim mạnh vào kẻ đó.
“Ahhhh!!!”
Một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang vọng lên, chất giọng già nua và mang theo nhiều phần yếu đuối.
“X-Xin tha cho ta...”
Chất giọng đó lại vang lên, lần này thì lại rất thành khẩn cầu xin.
Hàn Tư Không ngưng lại một nhịp thở, ánh mắt nhìn về bóng người đang lơ lửng giữa trời kia.
Mái tóc ngắn ngang vai bay bổng nhẹ nhàng, một màu tím từ màu tóc cho đến đôi mắt của nàng.

Và bộ váy ngắn cũng là một màu tím sậm, sáng bóng.
Một cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện trong tiềm thức Hàn Tư Không, mặc dù cậu có thể tự tin cho rằng nàng ta chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của mình.
Đôi mắt màu tím pha lê mang theo một chút cảm xúc nhàm chán lướt về phía người đang bị ghim chặt xuống đất, giữa một đống thi thể tanh hôi.
“Tại sao ngươi lại diệt Mã gia cơ chứ? Chúng ta không thù không oán!”
Lão già cất giọng một lần nữa, Hàn Tư Không có chút nheo mắt nhìn lão.
Thân thể gầy gò ốm đói như thể chỉ còn da bọc xương, đôi mắt sâu hoắc cùng một màu khói đen đang lượn lờ phía miệng.
Đây chính là tên Trí nhân đỉnh phong đã tấn công Hàn Tư Không vào lúc trước, hiện tại lão đang chật vật muốn rút thanh trường thương ghim ở phía hông mình ra, nhưng là không thể.
“Diệt tộc ngươi? Bởi vì ta thích.”
Âm thanh nhè nhẹ vang lên, tựa hồ như tiếng chuông gió ngân vang dịu dàng.
Trái tim Hàn Tư Không lại đập nhanh một cách dồn dập, cảm giác quen thuộc lại càng ngày càng mãnh liệt.
“C-Chỉ vì thích?”
Lão già tỏ ra như thể rất ngạc nhiên, cái đầu cũng dần dần hạ xuống.
Nhưng là sau một khắc, lão rút nhanh trường thương ra khỏi người và dùng gần như toàn bộ sức lực phóng thẳng về phía nữ tử váy tím.
Trường thương xé gió lao nhanh và sượt qua thân ảnh của nàng một đoạn.
“T-Trượt?”
Lão có chút run rẩy nơi miệng, bỗng nhiên tầm nhìn biến mất và cơ thể ngã khuỵu xuống.
Nữ tử váy tím chỉ khẽ búng tay một cái, thân xác lão ta liền bị xé thành nhiều mảnh và hoà trộn vào biển xác chết ngay đó.
Hàn Tư Không vẫn đang che giấu hơi thở của mình và ẩn núp rất sâu, cậu không dám nhìn vào nữ tử váy tím đang lăng không giữa trời kia.

Thực lực của nàng chắc chắn vượt qua sự tưởng tượng của cậu.
Dù cho căn nguyên thứ hai đã giúp Hàn Tư Không có xuất phát điểm vượt trội hơn hẳn bình thường, nhưng chuyện chiến đấu vượt cấp bậc thôi đã là rất khó khăn rồi, chứ đừng nói đến việc chiến đấu vượt cảnh giới.
Đó là chuyện không thể.
Hiện tại chỉ cần bị nàng ta phát hiện thì cậu sẽ chết mà không thể nghi ngờ, dù sao nàng cũng là kẻ sẵn sàng diệt cả một gia tộc chỉ vì thích mà thôi.
Thực lực vẫn là thứ kiểm soát tất cả.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thời gian trôi qua cũng được một lúc, nhưng nàng vẫn đang lăng không ngay đó, ánh mắt như thể đang nhìn về một phương vô định.
Nhịp thở của Hàn Tư Không càng lúc càng chậm lại, cậu đang rất cần bản thân bình tĩnh trốn tránh hết sức có thể.
Cánh tay thon gọn của nữ tử váy tím khẽ giơ lên giữa trời, một ngọn lửa xanh biếc cũng đồng thời xuất hiện nơi lòng bàn tay của nàng.
Ngón tay khẽ động và ngọn lửa rơi thẳng xuống biển xác chết phía dưới, nhanh chóng cháy bừng lên một màu xanh xinh đẹp.
Đôi môi của nàng nhếch lên một nhịp và thân ảnh biến mất giữa hư không.
Hàn Tư Không có chút thở dài một hơi và nhìn về phía ngọn lửa xanh đang không ngừng thiêu rụi mọi thứ.
Ánh mắt Hàn Tư Không bỗng chốc lóe lên một màu xanh lam và bàn tay cũng nắm chặt lại.
Cậu nhớ lại những gì mình đã nói với Tử Nghiên lúc trước.
“Thực lực cũng không phải là tất cả.”
Nhưng hiện tại, trước mắt một màn này, Hàn Tư Không có chút suy nghĩ.
Tất cả mọi thứ đều bị huỷ diệt bởi sức mạnh tuyệt đối.
Nếu nữ tử váy tím kia muốn giết Hàn Tư Không thì cậu có thể làm gì?
Chẳng gì cả.
Nếu có người mạnh hơn muốn làm hại Tử Nghiên thì cậu có thể làm gì?
Chẳng gì cả.
Hàn Tư Không nghiến răng một cách mạnh bạo, trái tim cậu cũng dần trở nên hòa hoãn hơn.
Sâu trong tâm thức, nơi chứa đựng căn nguyên của Hàn Tư Không, có một căn nguyên đang khôi phục dần dần những vết cháy và hiện hữu nơi đó một Đạo tâm trắng sáng, quả cầu vừa phải đang toả ra nguồn năng lượng thuần khiết.
Và cũng song song nơi căn nguyên đó, tồn tại nguyên bản căn nguyên thứ hai của cậu.

Một chấm đen bỗng chốc xuất hiện và xoay tròn không ngừng, dần dần muốn hình thành một Ma tâm.
...

Tại một lãnh thổ rộng lớn phía nam Minh Sơn Môn.
“Chỉ còn chưa đến sáu tháng sao?”
Chất giọng nữ có chút ấm áp khẽ vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, một làn gió đông lạnh buốt cũng vuốt nhanh qua nơi đây.
Bàn tay trắng nõn nà chợt đưa lên để tìm kiếm một giọt sương đêm, đôi môi đỏ mọng bỗng chốc bị cắn nhẹ.
Lâm Uyển Nhi cố không cắn quá mạnh vào môi dưới của mình, nàng hướng đôi mắt có chút buồn bã lên bầu trời.
Đại hội Duyệt pháp tiên giới đã rất gần kề, đây cũng là lần đầu nàng tham gia đại hội thuần tuý tu tiên giả.

Cũng không thể tránh tình trạng căng thẳng vào lúc này.
Cái mũi nhỏ của nàng bỗng chốc đỏ lên, một cảm giác rợn người lướt nhanh qua cơ thể nàng và khiến nàng run rẩy một hồi.
Chiếc váy dài đến mắt cá chân mang theo một màu hồng nhạt tung bay trong gió lạnh, hai tay của nàng cọ sát nhanh chóng vào nhau để làm ấm.
Lâm Uyển Nhi đang đứng tại cửa sổ phòng mình, một không gian tuy rằng rộng rãi nhưng lại chẳng có bao nhiêu đồ vật, nội thất.

Dù sao thì nàng cũng không cảm thấy mình cần quá nhiều thứ.
Lâm gia là một trong ngũ đại gia tộc đứng đầu Minh Sơn Môn, tuy rằng thời gian hình thành và phát triển của Lâm gia chỉ vỏn vẹn vài trăm năm ngắn ngủi, nhưng do quá khứ họ từng có một vị cảnh giới Chân nhân đỉnh phong toạ trấn một đoạn thời gian, nên mặc dù hiện tại tình hình tuy rằng đã suy yếu hơn rất nhiều thì cũng không có sự uy hiếp trực tiếp nào cho Lâm gia cả.
Cảnh giới Chân nhân vẫn là một đẳng cấp nằm trong sử sách mà thôi, Lâm Uyển Nhi cũng là cháu nữ đích tôn của gia tộc nên phần thông tin nắm giữ về vị tu tiên giả này vẫn là rất nhiều.
Đôi đồng tử màu nâu sẫm của nàng hướng về phía giường, một cảm giác lười biếng chợt trỗi dậy mãnh liệt.
Trước đó Lâm Uyển Nhi là đang có dự định đi tìm ông nội của nàng để hỏi thêm một chút sự tình về quá khứ của gia tộc.
Mặc dù lượng thông tin mà nàng biết được cũng có thể coi là nhiều hơn so với các thành viên khác trong tộc, nhưng cũng chỉ là những thông tin không hữu ích gì.
“Người kế thừa gia tộc...”
Giọng nàng lẩm bẩm vài câu ngắn, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Ngã người vào giường êm, Lâm Uyển Nhi vuốt vuốt nhẹ vào chiếc nhẫn màu trắng bạc đang nằm ở ngón tay giữa của mình.
“Vương Tử Nghiên...”
Nói nhẹ một câu và nàng chìm dần vào giấc ngủ, trong đầu vẫn đang nghĩ về những việc linh tinh.
...
“Cái này...!Cũng là đồ tốt.”
Hàn Tư Không có chút kinh ngạc, tay phủi phủi qua một lớp bụi dày trên cuộn giấy màu vàng kim đang nằm trên kệ sách.
Đây là gian phòng nằm rất sâu trong mật thất của Mã gia, cậu cũng chỉ vô tình tìm thấy nó khi đang cố gắng mai táng cho những thành viên của Mã gia đã chết nơi đây.
Trước đó cậu cũng đã tìm thấy rất nhiều cuốn sách mang theo những đặc điểm khác nhau, màu vàng kim hoặc là tỏ ra hào quang trắng bạc nhè nhẹ, cũng có những loại mang theo hơi nóng như than củi,...
“Cái này là...!Địa cấp tiên pháp!”
Hàn Tư Không có chút hoảng hốt, cậu lẩm nhẩm lại các cấp bậc của tiên pháp.
“Huyền – Hoàng – Địa – Thiên – Thượng.”
Tiên pháp là một dạng kỹ năng tiên thuật, nhưng khác với tiên thuật ở chỗ, tiên pháp có thể học được từ những cuốn bí kỹ chứ không cần thông qua lĩnh ngộ hay tự thân sáng tạo ra như tiên thuật.
Chỉ khi nào tu tiên giả đến được cảnh giới Trí nhân thì mới có thể sử dụng tiên thuật, đồng thời đây cũng là cảnh giới cho phép học được tiên pháp.
Vô luật thành tuy rằng cũng hội tụ rất nhiều tu tiên giả, nhưng cũng chưa đến mức có thể xuất hiện Địa cấp tiên pháp được, cái này hoàn toàn là vật quý giá nằm ngoài tầm hiểu biết của Hàn Tư Không.
Dù sao thì cậu cũng chỉ là kẻ ngoại lai đang cố gắng bắt chước giống như người dân nơi đây mà thôi.
Một hơi thở dài nhè nhẹ phát ra, quyển tiên pháp nhanh chóng bị thu vào nạp giới.
Ánh mắt Hàn Tư Không vẫn là mang theo một chút quyết tâm, cậu đang muốn hướng đến một nơi khác để tu luyện, nâng cao sức mạnh của cá nhân lên hết mức có thể.
Mặc dù cậu không định dùng sức mạnh để đàn áp người khác hay chiếm đoạt lấy quyền lực gì cả, bản thân Hàn Tư Không là con người yêu hoà bình, cậu luôn muốn tránh né các cuộc chiến hết sức có thể.
Nếu như là quá khứ, thì đó là hèn nhát.
Nhưng hiện tại thì đó là Đạo tâm.
“Mình lại đang làm cái trò quỷ gì...”
Hàn Tư Không cười khổ một nhịp và bước nhanh ra ngoài.
Phải rồi, Đạo tâm cũng đã bị tiêu huỷ khi căn nguyên trước đó của cậu cháy trụi rồi cơ mà.

Xây dựng lại Đạo tâm cũng chưa chắc chắn có thể dễ dàng như trước.
...
“Không thu được gì sao?”
Tử Nghiên liếc thấy gương mặt có phần u ám của Hàn Tư Không và hỏi nhỏ, nàng vẫn đang tận lực tái tạo linh hồn, hiện tại cũng đến bước dung hợp linh hồn vào thể xác.
“Một chút, cô xem.”
Nói rồi, cậu từ nạp giới đưa ra trước mặt Tử Nghiên rất nhiều dược liệu, vũ khí và vài quyển tiên pháp.

Tuy rằng số lượng không nhiều nhưng cũng đủ để bày ra một gian hàng.
“Địa cấp tiên pháp?”
Tử Nghiên giơ tay ra và một quyển trục có màu vàng kim bay nhanh tới, lơ lửng trên tay nàng.
“Kim Trảo...!Cũng không tệ.”

Nàng lần nữa cất tiếng sau khi đã quan sát qua một lượt, quyển trục cũng nhanh chóng bị đánh bay về phía Hàn Tư Không.
“Cái này là dạng tiên pháp công kích, ngươi hiện tại mặc dù vẫn có thể học, nhưng sử dụng thì gần như là không thể.”
“Phải tới cảnh giới Trí nhân sao?”
Hàn Tư Không cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm, cậu rút nhanh sợi dây và mở quyển trục ra.
“Này! Đừng m...”
Tử Nghiên bỗng chốc kêu lên, nàng vô thức đưa tay về phía Hàn Tư Không.
Tâm trí của cậu bỗng nhiên bị tràn vào một luồng thông tin kỳ lạ, sau một khắc, mọi thứ trở lại bình thường và Hàn Tư Không cảm giác như những thông tin kia đã có sẵn trong đầu cậu từ lâu.
“Đây là?”
“Khi ngươi mở một quyển tiên pháp thì nó sẽ đi thẳng vào tâm thức, đó cũng là cách học tập tiên pháp.

Nhưng ngươi hiện tại vẫn còn chưa có mở tâm thức.”
Tử Nghiên có chút lo lắng trong ánh mắt, nàng xoa xoa cằm một nhịp và nói tiếp.
“Tâm thức chưa mở thì tiên pháp thường sẽ đi vào trí óc của ngươi, có cảm thấy gì đó tương tự hay không?”
“Đúng là có, nó hình như đang nằm trong đầu tôi.”
Hàn Tư Không có chút cười cười, cậu cũng không nghĩ đến chuyện này.
“Nhưng tại sao quyển Địa cấp tiên pháp này lại có cảm giác yếu nhớt vậy nhỉ?”
“Yếu? Ngươi nói thử ta xem.”
Tử Nghiên bỗng nhắm mắt lại và thiền định.
“Cường hoá đôi tay trở nên cứng cáp như kim loại, cũng có khả năng tăng cường sức mạnh vật lý.”
Hàn Tư Không nói nhỏ, đây chẳng phải là nâng cấp cơ thể lên một tí thôi sao?
“Cảnh giới.”
Tử Nghiên mở mắt, con ngươi màu tím pha lê hướng về phía Hàn Tư Không.
“Cảnh giới hiện tại của ngươi chỉ có thể sử dụng Kim Trảo đến mức độ đó mà thôi, không hơn.”
“Cái này...”
Hàn Tư Không gật đầu và giơ tay lên trước mặt mình, cậu dùng sức và gồng lên một nhịp.
Xuỳ! Xuỳ!
Thanh âm như thể tiếng thịt cháy vang lên, cánh tay Hàn Tư Không bỗng chốc biến thành một màu kim loại bạc trắng sáng bóng.
“Đây là Kim Trảo?”
Cậu có chút thở dốc, cảm giác một sự chắc chắn và sức mạnh cuồng cuộng ngay cánh tay của mình.
“Ừm, những quyển tiên pháp kia cũng chỉ là loại tấn công tầm xa, ta không nghĩ nó phù hợp với ngươi.”
“Ừm.”
Hàn Tư Không cười và thu tất cả vào lại nạp giới một lần nữa, cậu đứng lên và nóng lòng muốn thử kỹ năng mới này của mình.
“Khoan đã!”
Tử Nghiên có chút lớn tiếng, Hàn Tư Không gần như phản xạ ngồi phịch xuống một cách ngoan ngoãn.
Hành động này của cậu cũng làm cho Tử Nghiên bỗng chốc bật cười, nhưng nàng cũng rất nhanh ném cho cậu một chiếc nhẫn màu đen bóng.
“Ngươi nên đến Minh Sơn Môn, đoạn thời gian này có lẽ cũng gần đến đại hội Duyệt pháp tiên giới rồi, ngươi nên tham gia để hiểu hơn về thế giới mà mình sắp đi vào.”
“Duyệt pháp tiên giới? Đó là cái gì?”
Hàn Tư Không xoa xoa cằm và nhìn vào cánh tay đang dần dần trở lại màu da người của mình.
“Mỗi một trăm năm đều sẽ có một đại hội được tổ chức bởi Tiên Huyệt Tông, ngươi có thể coi đó là một kỳ tuyển chọn đệ tử.”
“Tuyển chọn đệ tử?”
“Ừm.”
Tử Nghiên gật đầu và chỉ vào chiếc nhẫn Hàn Tư Không đang cầm.
Ngươi cầm chiếc nhẫn này tìm đến và đưa cho người của Lâm gia, họ cũng là một gia tộc lớn nên có thể tìm thấy rất dễ dàng.
“Chỉ vậy thôi?”
Hàn Tư Không cũng không có ý định đeo chiếc nhẫn lên tay mà thu vào nạp giới.
“Ừm, đến lúc đó ngươi sẽ tự biết.”
Tử Nghiên có chút dịu dàng nơi ánh mắt khi nhìn vào Hàn Tư Không, tim cậu bỗng chốc nhảy dựng lên một nhịp.
Dù sao thì cũng đã quen bị nàng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm từ trước, tự nhiên cậu cũng không thể tự nhiên thích ứng được với việc này.
“Vậy tôi đi nha, chào cô.”
Hàn Tư Không đứng nhanh dậy và lui người bỏ chạy.
“Ta cần ngươi trở lại sau hai năm, lúc đó ta không muốn chạy đi khắp nơi tìm ngươi đâu.”
“Tôi nhớ rồi, Tử Nghiên.”
Cậu biến mất nơi miệng hang, âm thanh vẫn còn vang vài giây sau đó.
Đôi chân mày Tử Nghiên khẽ cau lại, miệng nàng cũng lẩm bẩm vài thứ khe khẽ.
“Sao cứ thích gọi ta là Tử Nghiên thế...”
...
Hàn Tư Không di chuyển nhanh băng qua cánh rừng rậm, vẽ lên một vệt sáng như sao băng.
“Lại phải du hành trong rừng, mình đúng thật là có số đi rừng mà.”
Đôi chân của cậu đã phải chạy ròng rã gần một tháng trời, hiện tại cũng chỉ nửa đường mà thôi.

Cách biệt Minh Sơn Môn vẫn còn là rất xa.
“Có biến.”
Thâm tâm Hàn Tư Không bỗng dưng giật lên một hồi cảnh báo, cậu ngay lập tức hạ trọng tâm cơ thể và té ngã kéo dài một đoạn hơn mười mét.
Vút!!!
Tiếng xé gió hiện hữu rất gần đầu Hàn Tư Không, một lưỡi roi màu đen vụt ngang qua người cậu.

Cũng rất may là nhờ vào phản xạ thể chất của bản thân rất tốt, Hàn Tư Không đã kịp tránh thoát một đoạn.

“Ma thú?”
Roi đen vụt giữa hư không và đập mạnh vào thân cây gần đó, gần như là một vết cắt ngọt lịm được tạo ra giữa thân cây to lớn.
Cái roi đen vung mạnh thêm một khắc và nhanh chóng bị thu gọn lại một góc tối.
Thanh âm gầm gừ như thể loài hổ vang lên một cách trầm ấm, không phải là một dạng âm thanh dùng để trấn áp con mồi hay đe doạ.
Từ trong góc tối mảnh rừng, một bóng đen cao gần ba mét hiện ra.

Nó mang theo bề ngoài như một con tinh tinh trưởng thành với cái đuôi dài quá cỡ, hai cánh tay gần như khổng lồ đang chống vào vào mặt đất.
Trên lưng nó có đầy những cái gai nhọn và tỏa ra một làn khói mờ nhạt.
Bộ lông màu xám tro có mang theo những đốm đen bẩn và máu.
Nó có đôi mắt nhỏ, trừng trừng một màu máu tươi vào Hàn Tư Không.
Cái đuôi dài co lại như một lò xo, hướng về phía cậu.
“Không ổn.”
Mặc dù Hàn Tư Không vẫn chưa nhận diện được loại ma thú này, nhưng chắc chắn nó phải nằm trong nhóm ma thú cấp cao.
Hoặc ít nhất là cậu biết rằng nó mạnh hơn mình.
Xoẹt!!!
Cái đuôi bắn mạnh về Hàn Tư Không và đâm thủng nát thân cây, cậu dồn lực vào đôi chân và phóng nhanh về hướng ma thú.
Đối diện với kẻ thù có khả năng tấn công tầm xa thì Hàn Tư Không buộc phải tiếp cận, cậu hoàn toàn không có kỹ năng để tấn công quá xa.
Kim Trảo.
Thâm tâm Hàn Tư Không khẽ động, hay cánh tay cậu được hoá thành kim loại màu bạc sáng bóng và hướng một đấm về phía thân dưới ma thú.
Ạch!
Ma thú vung tay lên, Hàn Tư Không cố dùng tay trái để gạc nó qua một bên nhưng thất bại.
Lực đạo của cánh tay con tinh tinh này vượt quá dự đoán của cậu.
Cơ thể Hàn Tư Không bị nện trúng một bên và đập thẳng người xuống nền đất, tuy rằng cũng rất nhanh sau đó cậu bật người dậy để tránh né đòn đánh tiếp theo của ma thú, nhưng cảm giác đau nhói vẫn là rất rõ ràng.
“Khốn thật.”
Hàn Tư Không lui người ra một nhịp, tránh né đồng thời cái đuôi dài và những đòn vung tay tầm gần của con tinh tinh là quá khó khăn.
Một nhịp lách người nữa, vết cắt xé rách bên cánh tay phải của cậu bỗng dưng xuất hiện.
Đây là...
Hàn Tư Không giật mình nhìn về phía con tinh tinh, tay nó hiện tại đang mọc dài ra một bộ móng vuốt sáng loáng như kim loại.
Nhìn sơ một lượt thì hoàn toàn giống với tiên pháp Kim Trảo của cậu.
Vết đen xuất hiện giữa hư không và Hàn Tư Không lùi nhanh một bước, cái đuôi roi của con tinh tinh đã nhanh đến mức biến thành một vệt màu đen mảnh.
Tay cậu kéo mạnh một nắm đất và vung về phía ma thú, con tinh tinh thổi mạnh một hơi và làn lốc như thể đại pháo nổ mạnh.

Hàn Tư Không lách người chạy thẳng, cậu quyết định đào tẩu nhanh nhất có thể.
Nhưng dường như con tinh tinh đó đã nhận ra, nó bẻ gãy ngang thân cây gần đó và dùng đuôi quấn chặt, sau vài vòng xoay người, nó phóng thẳng thân cây về phía Hàn Tư Không đang chạy.
Cậu lần nữa sử dụng Kim Trảo, dùng chân để dừng cơ thể lại và đấm mạnh một lực vào thân cây đang lao đến như mũi tên tiến đến, âm thanh va chạm vang mạnh lên và Hàn Tư Không nắm lấy vài mảnh vụn cây hướng về phía tinh tinh, vụt thẳng.
“Trả lại cho mày này!”
Chất giọng có phần cay cú, cậu nhặt thêm vài mảnh cây gỗ và lao nhanh về hướng tinh tinh kia.
Nếu nó đã không cho Hàn Tư Không chạy thì cậu cũng chỉ phải liều mạng, dù sao chiến đấu cũng là một cách tăng nhanh thực lực.
Bộ lông tinh tinh trông có vẻ rất mềm mại, nhưng Hàn Tư Không chắc chắn mình vừa nghe âm thanh những miếng gỗ khi va chạm vào nó là rất cứng cáp.
Như thể chọi hai miếng gỗ vào nhau vậy.
Cậu có chút nhăn mặt, Kim Trảo lần nữa xuất hiện và Hàn Tư Không nhắm đến vùng háng của ma thú.
Nam tử hán đại trượng phu, đánh không lại, đấm vào cu.
Kim Trảo dường như cũng được cường hóa lên trong mỗi lần được sử dụng, Hàn Tư Không cũng là dần dần kiểm soát được tiên pháp này.
Dù sao cũng là Địa cấp tiên pháp, cũng phải hữu dụng chứ?
Mặc dù ma thú sẽ có phản ứng cùng phản xạ rất nhanh, nhưng tốc độ hiện tại của Hàn Tư Không lại nhanh hơn một bậc.
Hạ bộ tinh tinh ma thú ngay lập tức bị đấm mạnh vào, cơ thể nó dường bị đẩy lùi đi hẳn vài mét.
Sắc mặt của Hàn Tư Không vẫn đang bình tĩnh bỗng chốc trở nên căng thẳng, con ngươi mở to ra và cái miệng lắp bắp.
“Đây là...!con cái?”
Roi đen lại vụt đến, phản xạ của cậu vẫn rất nhanh né được nó.

Hai tay chống mạnh vào mặt đất và toàn lực đẩy mạnh lên, cơ thể Hàn Tư Không với hai tay trở thành lực đẩy bay nhanh về phía ma thú.
Nhân lúc nó vẫn đang còn bị dư chấn từ cú đấm vừa rồi, cậu cần phải xử lý nó ngay lập tức.
Cánh tay Kim Trảo lần nữa vung lên, Hàn Tư Không xoay người một vòng để tạo đà.

Ngay sau đó là một đấm thẳng vào đầu tinh tinh ma thú, nhưng đồng thời cậu cũng bị nó kịp vuốt mạnh một vết rách vào tận xương bả vai.
Cơn đau nhanh chóng bị Hàn Tư Không bỏ qua, cậu vung tay còn lại và đấm mạnh thêm vào đầu ma thú một lần nữa.
Cái đầu của nó vốn dĩ rất cứng, hiện tại cũng đã vang lên những tiếng nứt vỡ.
Máu đỏ phụt ra, Hàn Tư Không xoay người đá gót chân thẳng vào thái dương.
Cú đá rõ ràng rất mạnh, đủ sức làm đầu con tinh tinh vỡ nát một mảng to.
Não cùng mảnh xương sọ cũng bị văng ra theo máu, một mùi tanh nồng tỏa ra ngay lập tức khiến cậu cau mày.
Mặc dù đầu đã vỡ nát nhưng cái đuôi roi tinh tinh vẫn đập mạnh vào đầu Hàn Tư Không trước khi cơ thể nó hoàn toàn sụp đổ.
“Khốn...”
Cậu chỉ kịp rên lên một tiếng và ngã nhào ra đất, tầm nhìn của cậu hiện tại chỉ là một màu đen.

Ý thức cũng dần trở nên mờ nhạt..