Tôn gia đã bắt đầu thi hành rất nhiều điều luật mới để bảo mật và sàng lọc các bộ phận đệ tử ngoại môn, nội môn của mình.
Các trưởng lão Tôn gia đã thống nhất với nhau về việc tạo một mạng lưới đủ rộng để có thể kiểm soát được các nguồn thông tin ra vào gia tộc.
Một trong số các đệ tử nội môn đã mất tích và vài kẻ ngoại môn cũng hoàn toàn bốc hơi, điều quan trọng nhất là gã đệ tử được chính Tôn gia gia chủ - Tôn Khả Khả nhận vào đã mất tích trong khoảng thời gian rất dài.
Điều này khiến các trưởng lão Tôn gia đã nghi ngờ và cho rằng đây chính là một sự khởi đầu của kế hoạch trả thù, mà kẻ đứng sau không ai khác là người của Lâm gia.
Váy đỏ kiều diễm, mái tóc óng mượt cũng mang theo một màu đỏ như máu.

Tôn Khả Khả ngồi trên một chiếc vương kiệu với phong thái của một vị nữ hoàng, nàng chống một tay trên thành ghế và đôi mắt có chút nhăn nhó khi nhìn vào bản báo cáo vừa được một vị trưởng lão đề lên.
Lại có thành viên của đội trinh sát Tôn gia bị giết chết.
Địa điểm lại hoàn toàn là một vị trí rất quen thuộc với nàng, Lâm gia.
Trong khoảng thời gian một tháng nay, nàng và các trưởng lão đã tăng cường các biện pháp thu gọn Tôn gia và bắt đầu sử dụng hình thức thăm dò để tránh việc trả thù từ Lâm gia.

Nhưng kẻ đứng đằng sau bóng tối đó lại quá im lặng.
Vì thế mà nàng đã đánh liều bằng quyết định cử một đội trinh sát với các thành viên tinh nhuệ đều đạt đến cảnh giới Chi nhân đỉnh phong, cho dù không thể hoàn toàn mang về thông tin hữu ích nhưng ít nhất sẽ có thể thoát thân.
Nhưng lại chẳng có bất cứ ai trong số đó trở về.
Tôn Di đã ngay lập tức cho phong bế rất nhiều bộ phận ngoại bang của Tôn gia và tập hợp tất cả những đệ tử ngoại môn cùng nội môn về cứ địa chính của gia tộc.

Và để đảm bảo không bị bất cứ thế lực hay cá nhân nào xâm nhập vào nội bộ Tôn gia bằng hình thức cải trang thì thân phận của các thành viên cũng được liên tục làm mới.
Hai trong số bốn trưởng lão cũng đã đích thân tiến đến vùng lân cận Lâm gia để dò xét, cả hai đều là Đạo nhân cảnh nên việc mang về thông tin là gần như chắc chắn.
Một lớp kết giới với mức độ năng lượng cùng quy mô khổng lồ đã bao trọn lãnh thổ Lâm gia, nhưng các đoàn trinh sát lại hoàn toàn không có dấu hiệu đã tiến đến nơi này.
Mọi chuyện dẫn về một biến số hoàn toàn mù mịt, Tôn Khả Khả thở dài một hơi và đặt lại tờ báo cáo vào vị trí cũ.
“Thanh Lâm đã hoàn toàn mất tích, không thể nhận được một đoạn thông tin nào dù là nhỏ nhất về hắn.

Có rất nhiều khả năng hắn đã chết.”
Nàng nói với âm điệu hoàn toàn thản nhiên, tựa như kẻ vừa rồi chỉ là một người xa lạ hoàn toàn vậy.
“Trước đó thì cổ mộ của Lâm gia đã hoàn toàn bị mở ra, truyền thừa cùng rất nhiều bảo vật đã hoàn toàn biến mất.

Rất có khả năng là tên Thanh Lâm kia đã lấy được toàn bộ và chạy trốn sang các nước lân cận.”
“Không thể, nếu hắn vượt biên thì chắc chắn bộ phận chấp pháp của Minh Sơn Môn sẽ nhận biết, dù sao thì hắn chỉ là Linh nhân cảnh mà thôi.”
Tôn Di lắc đầu, bà dùng đôi tay có phần run run cầm lên chiếc cốc và người hầu lập tức rót một ly nước đầy.
“Chúng ta có thật là nên sợ hãi đến thế không?”

Một vị trưởng lão với đôi mắt đầy sẹo và mái tóc bạc trắng đưa ra câu hỏi về phía Tôn Khả Khả, lão là Tôn Kim Tri – một trong những trưởng lão còn đang tại vị Tôn gia.
“Sợ hãi là thứ giúp chúng ta sống sót, kẻ vô tri không biết sợ chỉ sẽ chết một cách ngu si.”
Tôn Khả Khả trầm mặt trong vài giây, nàng vuốt nhẹ lọn tóc mái của mình.
“Kẻ giết đoàn trinh sát của ta cũng có thể là tán tu, hoặc là các thế lực khác.

Lâm gia hiện tại đã bị toàn diệt, nếu họ thật sự vẫn còn những kẻ đứng sau thì giờ này đã phải có động tĩnh gì đó rồi chứ?”
Tôn Kim Tri xoa xoa hai đầu ngón tay và nói.
“Nếu thật sự kẻ được thiên hạ xưng là Tuyệt Kiếm Chân Quân kia vẫn còn sống, thì có thể giải thích cho kết giới đã bao trùm lấy Lâm gia trong thời gian qua.”
“Vậy là chúng ta đã dọn dẹp rất gọn gàng?”
Tôn Di và Tôn Kim Tri cùng nhìn nhau, cả hai đều có những suy tính riêng và bỗng chốc hướng đôi mắt về phía người vẫn đang im lặng từ nãy giờ - Tôn Khả Khả.
“Ta có thể khẳng định kẻ giết đoàn người của chúng ta và kẻ xây dựng kết giới là không cùng một người, hoặc ít nhất là không cùng một phe.”
Tôn Khả Khả nói, nàng tin chắc vào suy luận của mình.

Nếu thật sự người đó vẫn còn sống và trở về thì việc sử dụng kết giới để bảo vệ một gia tộc chỉ còn lại máu và xương là không cần thiết, và nếu như nàng ta là người săn giết các trinh sát đoàn của Tôn gia thì lại càng không có chuyện im lặng đến thế.
Trừ khi...
“Tu vi giảm mạnh?”
Tôn Khả Khả lẩm nhẩm trong miệng, đây chính là cách giải thích duy nhất dành cho trường hợp trên.
Và còn một khả năng khác, kẻ đứng sau không phải là người Lâm gia.
Như vậy thì chỉ còn một kẻ duy nhất, kẻ đã từng có khả năng trở thành gia chủ Lâm gia – Hàn Tư Không.
“Hàn Tư Không? Là kẻ đã bị Liễu Linh đánh bại tại Duyệt Pháp Tiên Giới và sau đó rút lui hoàn toàn khỏi Minh Sơn Môn?”
Tôn Di trầm ngâm vài giây, họ cũng đã từng điều tra qua người này.

Nhưng dù cho hắn có khả năng chiến đấu rất đáng nể, bản thân quá thiếu tiên pháp cùng vũ khí là lý do chính khiến hắn thua trong trận đấu với Liễu Linh.
“Khả năng này là rất cao, kết giới đó có thể là một bảo vật.

Hoặc là phòng tuyến cuối cùng của Lâm gia.

Vào lần đó thì gia chủ đã giết Lâm Quang đủ nhanh để hắn không kịp kích hoạt thứ này!”
Tôn Kim Tri có chút phấn khích, lão gật đầu và nhìn về Tôn Di cũng đang có ánh mắt tương tự.
“Vẫn chưa thể kết luận, nhưng chúng ta sẽ thử kiểm tra tình hình Lâm gia lại một lần nữa.


Để chắc chắn kết giới đó đã bao trùm toàn bộ Lâm gia hay không.”
“Và...”
Tôn Khả Khả bật người dậy, nàng phủi phủi váy áo và gương mặt vẽ lên một nụ cười nhạt.
“Nếu hắn có ý định trả thù cho Lâm gia thì với thực lực đó, cách duy nhất là trà trộn vào nội bộ chúng ta.”
“Đúng thật, mưu kế là cách chiến đấu của kẻ yếu mà.”
Tôn Di gật đầu, bà đã sống qua trăm năm.

Đương nhiên sẽ không buông lỏng cảnh giác của mình, kể cả với đối thủ là một tên Chi nhân cảnh.
“Ta sẽ đích thân tiến đến Lâm gia để dò xét, nếu có báo hiệu từ xa của ta thì hãy ngay lập tức kích hoạt kết giới.”
Đây chính là cách phòng chống trường hợp nàng bị đối phương dùng bảo vật gì đó giam cầm lại và bất ngờ đánh úp Tôn gia.

Mặc dù khả năng này là rất khó xảy ra, nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.
Tôn Khả Khả có khả năng sử dụng không gian chi lực, nhưng đó không phải là do cảnh giới của nàng mang lại.

Mà khả năng đó hoàn toàn nằm ở thanh đại kiếm màu đỏ thẫm vẫn luôn lơ lửng không trọng lực phía sau nàng.
Phá Không Cự Kiếm.
Đây là bảo vật truyền đời của Tôn gia, chẳng ai biết nó đến từ đâu hay có giai thoại nào.

Chỉ biết rõ một điều, quyền sở hữu Phá Không Cự Kiếm cũng chính là quyền sở hữu toàn bộ Tôn gia, là đỉnh cao quyền lực của gia tộc.

Nó mang trong mình khả năng dịch chuyển và tác động không gian một cách đặc thù, không cần quá nhiều năng lượng để thi triển.

Nhưng lại rất khó để thành thạo.
“Gia chủ thong thả.”
“Nhớ kỹ lời ta.”
Đáp lại lời chúc của Tôn Kim Tri xong, Tôn Khả Khả liền vung tay và thanh đại kiếm chém rách một lỗ hổng lớn ở không gian phía trước mặt nàng, đôi chân thon dài bước nhanh về trước và thân thể Tôn Khả Khả ngay lập tức biến mất khỏi nơi đây.
...
“Vẫn chưa thể đột phá, cảnh giới hiện tại có chút quá yếu ớt rồi.”
Hàn Tư Không thở dài và đứng dậy, cậu đã tranh thủ trong lúc nghỉ ngơi khi di chuyển xuyên rừng Mantic để tu luyện với hy vọng có thể đề thêm cho mình một cảnh giới mới.
Nhưng Trí nhân đỉnh phong vẫn chưa thể đột phá, phải nói là chưa thể đầy đủ để đột phá.

Hàn Tư Không có được cảnh giới hiện tại có lẽ là do tu vi trước đó đã bị kẹt lại, và sau khi cậu kích hoạt Hỗn Độn Chân Tâm và Ma tâm dung hợp với Đạo tâm cũ thì tu vi đã được giải phóng.
[Thông tin: Hấp thu hoàn toàn tu vi của Thanh Lâm sẽ đột phá Linh nhân cảnh]
“Ai mượn?”
Cậu vung tay về tấm bảng vừa xuất hiện, Hàn Tư Không chắc chắn sẽ không lập lại sai lầm lúc trước.

Thực lực được ban tặng dù bằng hình thức nào đi nữa cũng sẽ có hậu quả nhất định.
[Thông tin: Linh Hoả bên trong Hỗn Độn Chân Tâm có dấu hiệu bao phát – Hấp thu?]
“À, khoan đã.

Hỗn Độn Chân Tâm vẫn chưa hấp thu Linh Hoả sao?”
Hàn Tư Không cứ cho rằng Linh Hoả đã triệt để bị cậu hấp thu toàn bộ vào lúc lấy nó rồi chứ? Đó cũng là lý do mà cậu có thể thoải mái ung dung mà tu luyện vào lúc này.
[Thông tin: Hỗn Độn Chi Thể mang vai trò là vật dẫn, Hỗn Độn Chân Tâm sẽ không thể tách riêng Linh Hoả để hấp thu, bạo phát sẽ diễn ra]
“Chả hiểu.”
Thứ này quá mức kỳ bí, nó không nằm không khả năng tư duy của Hàn Tư Không.

Và cậu cũng không biết có thể tìm ai để hỏi về vấn đề này, chỉ có thể tự thân vận động thôi.
Hiện tại thì chắc phải làm như hệ thống đã hướng dẫn thôi, cậu cũng không muốn Linh Hoả bạo phát tùm lum ra bên ngoài.

Nơi đây vẫn còn đó Diệu Tiên cùng Tịnh Y đang đồng hành.
Hắc tinh!
Hàn Tư Không vẫn chưa thể chủ động tạo ra một hắc tinh như lần trước cậu đã làm, cảm giác nó vẫn rất mơ hồ.

Nhưng nếu cho cậu đủ thời gian để làm quen thì Hàn Tư Không tự tin mình có thể thành tạo kỹ năng này rất nhanh.
Hiện tại cậu đang có hai kỹ năng của Hỗn Độn Chân Tâm với thứ tự lần lượt là Hắc tinh và Hỗn Độn Chi Thể.

Một cái thì cho cậu khả năng hấp thu và thậm chí là dịch chuyển, nhưng nơi chốn thì hoàn toàn ngẫu nhiên.

Cái còn lại thì có chức năng cũng khá tương đồng, chỉ trừ việc nó không có khả năng dịch cộng thêm việc sẽ tạo ra một cánh tay phải khá hoàn chỉnh cho cậu.
Hỗn Độn Chi Thể!
Khói đen bốc lên và chúng nhanh chóng tụ lại vị trí vai phải của cậu, Hàn Tư Không cảm nhận được một thứ gì đó đang dần thành hình ngay vị trí ấy.
Khói đen dần đặc lại và kết thành một cánh tay phải màu đen tuyền được bao quanh bởi một thứ trông như ngọn lửa màu đen nhưng lại chẳng tỏa ra một tí nhiệt lượng nào cả.
“Cảm giác vẫn rất khá.”
Có lại tay phải khiến Hàn Tư Không cảm giác bản thân mình tăng thêm tự tin cùng khả năng chiến đấu mạnh hơn rất nhiều, nhưng do thứ này vẫn còn chưa thể hoàn toàn kiểm soát nên cậu chưa dám sử dụng một cách bừa bãi.
“Nếu mình sử dụng Kim Trảo, thì sẽ như thế nào?”
Hàn Tư Không lẩm bẩm, cậu giơ cánh tay phải lên trước mặt và tâm thức bắt đầu dao động.


Kim Trảo!
Roẹt!
Toàn bộ cánh tay phải ngay lập tức hoá thành một màu ánh kim sáng bóng, bên tay trái cũng đồng dạng như thế.

Một cảm giác nặng trịch khiến cơ thể Hàn Tư Không có chút chúi người về phía trước.
Kim Trảo đã hoàn toàn chuyển hóa hai cánh tay của cậu thành một dạng kim loại đặc.
Và chúng nặng đến mức khó chịu, như thể đang mang theo hàng tạ sắt đá trên cánh tay vậy.
Nặng nề giơ tay thẳng về phía trước, Hàn Tư Không vận sức và đấm thẳng tay về hư không.
Oành!
Tiếng pháo nổ vang trời, giữa không khí toé lên một đốm lửa và nhanh chóng tắt lịm đi.
“Mệt.”
Hàn Tư Không thở nhanh, Kim Trảo ngay lập tức được hóa giải và hai tay cậu đã trở lại trạng thái bình thường.
“Không chỉ cường hóa hai tay, Kim Trảo còn vô tình bọc lại khả năng thôn phệ của Hỗn Độn Chi Thể.”
Điều đó chính là lý do khiến cậu phải ngay lập tức hoá giải Kim Trảo, mặc dù lực tấn công của nó đúng là rất cao.

Nhưng nó lại điên cuồng hấp thu năng lượng và Hàn Tư Không phải chuyển hoá năng lượng duy trì Kim Trảo liên tục.
Mất sức là chuyện chắc chắn sẽ diễn ra nếu cứ kéo dài.
“Vậy là không được rồi.”
Cảnh giới hiện tại không cho phép cơ thể cậu dung chuyển quá nhiều năng lượng tự nhiên trong thời gian ngắn như vậy.
“Không thể nhanh chóng tăng thực lực bản thân, thì đành phải dùng cách nguy hiểm hơn để thu thập thông tin vậy.”
Tôn gia chắc chắn có rất nhiều kẻ mạnh, ít nhất cũng chắc chắn có một Tôn Khả Khả là Đạo nhân cảnh đỉnh phong.

Và sẽ còn rất nhiều nữa, Hàn Tư Không dù có đột phá thêm vài cái cảnh giới lớn nữa thì thế cục vẫn sẽ như cũ mà thôi.
Cố gắng thực hiện nhiệm vụ phụ để có điểm tích lũy tuy là phương pháp an toàn hơn, nhưng nó lại quá tốn thời gian và yêu cầu cậu phải liên tục di chuyển đi rất nhiều nơi.

Vì một nhiệm vụ thường chỉ quy đổi phần thưởng ra rất ít điểm, ngay cả việc thu thập Linh Hoả của Thần thú cũng chỉ vỏn vẹn 110 điểm mà thôi.
Chỉ còn cách trà trộn vào đó và tự mình tìm hiểu, đây chính là cách mạo hiểm nhất.
Cũng may là đại hội Duyệt Pháp Tiên Giới vào lần đó cậu đã bỏ cuộc khá sớm, vì thế nên cũng không có ai sẽ nhớ về cậu.

Hiện tại chỉ lo lắng đoạn thời gian còn ở Lâm gia sẽ để lại gì đó khiến Tôn gia tìm thấy và rất dễ khiến cậu bại lộ.
Không có gì chắc chắn cả, nhưng cậu phải thử.
Thù này của Lâm gia, cậu sẽ gánh chịu.
Nhìn về hướng Tịnh Y và Diệu Tiên đang nghịch nước dưới suối mát, Hàn Tư Không vô thức nở một nụ cười tươi.
“Trước tiên thì ổn định cho họ trước đã.”