Ngày đó, Triệu Y Cách họp xong trở lại phòng làm việc của mình, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy có người đứng ở trước ghế sofa, hết sức chuyên chú nhìn bức tranh màu nước treo trên tường. Triệu Y Cách đứng ở cửa ra vào không hề động đậy, ánh mắt hoàn toàn bị cô hấp dẫn đi. Từ góc độ của nàng nhìn qua, nàng lờ mờ cảm giác được ánh mắt người kia đang cất giấu điều gì đó, giống như cô đã dung nhập vào trong bức tranh kia vậy, có lẽ nói, cô muốn thông qua bức họa kia nhớ đến điều gì đó. Bởi vì, trong ánh mắt của cô nhàn nhạt ưu thương.
Nhưng mà, lúc Tòng Thanh Vũ phát giác được có người đi vào, cặp mắt kia lập tức nhìn về phía Triệu Y Cách, cũng không thể tìm được dấu vết ưu thương kia nữa, phút chốc thay đổi thành ánh mắt ôn nhu tràn ngập ý cười, rất sạch sẽ lại mang theo chút mờ ảo, giống như là ánh nắng mặt trời xuyên qua bức màn vào lúc ban trưa, ấm áp mờ ảo đến không chân thật.
Lúc đó, Triệu Y Cách ung dung bình tĩnh từ trước đến nay thiếu chút nữa bị ánh mắt cô cuốn lấy, cũng may là "thiếu chút nữa", nàng đã kịp thời dời mắt đi.
"Xin chào." Triệu Y Cách nhớ rõ lúc đó cũng sắp vào thu, Tòng Thanh Vũ tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần jean ngắn, áo sơ mi tay dài được cô xắn cao đến đến khuỷu tay, hai tay bỏ vào túi quần, đơn giản trẻ trung.
Triệu Y Cách nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt: "Cô là?"
Không chờ đối phương trả lời, tiểu thư ký vội vàng chạy tới, thần sắc có chút cuống quít: "Tổng giám đốc!"
Thanh âm bất ngờ phát ra làm cho Triệu Y Cách đang đứng ở cửa văn phòng cùng Tòng Thanh Vũ đang xem tranh đều giật mình, hai người đều lập tức từ trong thế giới của chính mình thoát ra.
Thư ký trẻ tuổi sợ hãi giải thích: "Đây là bác sĩ chủ tịch Triệu cố ý tìm cho chị, vừa rồi chủ tịch Triệu mang cô ấy đến, em để cô ấy ở bên trong chờ chị. Thật xin lỗi, không kịp giải thích với chị."
Triệu Y Cách nghe xong, chỉ hơi nhíu nhíu mày, cũng không tỏ vẻ chán ghét cùng không vui, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Về sau, coi như là ba tôi mang người đến, muốn vào phòng làm việc của tôi, phải nói cho tôi biết trước." Sau đó bảo thư ký ra ngoài.
Mà một đương sự khác —— Tòng Thanh Vũ tiểu thư, lạnh nhạt tự nhiên, không có chút cảm giác lúng túng nào, toàn bộ quá trình đều là khuôn mặt mang theo nụ cười tao nhã lễ phép. Vừa rồi thời điểm có tiểu thư ký thì nhìn cô ấy, hiện tại tiểu thư ký đi ra ngoài rồi, khuôn mặt tươi cười của cô liền chuyển hướng về phía Triệu Y Cách.
Triệu Y Cách trầm mặc đến bên ghế làm việc ngồi xuống: "Mời ngồi."
Nhìn thấy nàng không hề cố kỵ ngồi vào ghế tổng giám đốc, Tòng Thanh Vũ không có ngồi xuống, mà là đi đến trước bàn làm việc: "Tòng Thanh Vũ, ba của cô tìm bác sĩ tư cho cô. Chính xác là, tôi đến để chữa trị cho cô." Nói xong lấy danh thiếp đưa cho Triệu Y Cách để chứng minh thân phận của mình.
Có điều, Triệu Y Cách chỉ cúi đầu lật tài liệu trên bàn, cũng không cầm lấy danh thiếp của cô. Tòng Thanh Vũ không để ý, mỉm cười cầm danh thiếp để lên bàn.
Triệu Y Cách buông tài liệu xuống nói một câu: "Nhìn cô không giống bác sĩ."
Tòng Thanh Vũ dựa lên cạnh bàn, một cỗ hương dược liệu thơm ngát xông vào mũi Triệu Y Cách. Cô khẽ cười một tiếng "Về sau, cô sẽ cảm thấy tôi là bác sĩ." Một câu ngắn gọn, nghe đơn giản nhưng giải thích rõ ràng vấn đề.
Triệu Y Cách híp mắt nhìn bóng lưng của cô, trong mắt có chút hàm chứa ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
"Ba tôi đưa cô đến đây là có ý gì?" Một bác sĩ tư mà thôi, không cần ba mình phải coi trọng như vậy, bên trong tốt rồi, Triệu Y Cách hiển nhiên là tại hoài nghi cô gái trẻ tuổi xinh đẹp không giống bác sĩ này cùng ba mình có quan hệ gì đó.
"Ông ấy cùng cô đơn giản quen biết một chút mà thôi." Nếu như Tòng Thanh Vũ biết lúc ấy trong đầu Triệu Y Cách có ý tưởng vô lễ như vậy, cô nhất định sẽ dùng kỹ thuật cầm dao phẫu thuật của mình đem Triệu Y Cách cắt ra.
Đang nói chuyện, thì có điện thoại gọi đến.
"Ba?"
"Vâng, con biết rồi." Triệu Y Cách thấp giọng nói điện thoại, cầm lấy danh thiếp ở trên bàn, trên đó viết bác sĩ chuyên khoa tim mạch bệnh viện nhân dân thành phố XX —— Tòng Thanh Vũ.
"Cô là khoa tim mạch, vì sao lại chọn cô, mà không tìm ai khác chuyên khoa dạ dày?" Nàng sắc bén đưa ra nghi vấn của mình, không hề để ý mặt mũi đối phương như thế nào.
Tòng Thanh Vũ hai tay chống trên bàn, không nhanh không chậm nói: "Cụ thể nói là đồng thời chịu trách nhiệm sức khỏe về mọi phương diện, quan trọng nhất là dạ dày của cô. Thật ra rất khó giải thích, nếu muốn biết cụ thể, hay là hỏi Triệu tiên sinh thì tốt hơn. Tóm lại, nếu như đã nhận công việc này, tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình, cũng hy vọng tổng giám đốc tin tưởng tôi tuyệt đối, hơn nữa phải phối hợp với tôi."
Khẩu khí thật lớn, ánh mắt Triệu Y Cách sắc bén nhìn Tòng Thanh Vũ, thái độ cứng rắn hỏi lại: "Dựa vào cái gì—— mà tôi phải phối hợp với cô?" Lời nói chậm rãi mang theo chút ý tứ khiêu khích cùng cao ngạo.
Cặp mắt trong sáng kia của Tòng Thanh Vũ kết một tầng băng, ánh mắt giao nhau, cô không chút sợ hãi ánh mắt cường thế của Triệu Y Cách. Hai người cũng không nhượng bộ, một hồi lâu, khóe miệng Tòng Thanh Vũ từ từ giương lên, tầng băng trong mắt hóa thành một hồ nước giữa trời xuân, trước sau luôn mỉm cười lễ phép, biểu tình cùng vừa rồi đối với cô châm chọc giống như hai người khác nhau: "Triệu tổng hiểu lầm rồi. Tôi chỉ hy vọng cô trong công tác điều trị phối hợp một chút mà thôi, "phối hợp" ở đây, không có ý gì khác. Cô không cần phải như thế——" Cô không có nói xong, cái câu tính toán chi li chưa kịp thoát khỏi miệng đã bị cô nuốt vào trong bụng.
Ánh mắt Triệu Y Cách thâm trầm, cảm giác vị bác sĩ trẻ này không phải người đơn giản. Vừa rồi trong ánh mắt của cô là băng, nhưng bây giờ không thấy đâu. Thái độ của cô khi nói chuyện, lúc cô giơ tay nhấc chân hoàn toàn không giống người sẽ chịu thua, dù cho vừa rồi giằng co cô làm hòa trước.
"Được, tôi sẽ cố gắng." Triệu Y Cách nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cười như không cười trả lời.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
"Vào đi."
"Tổng giám đốc, cà phê của chị." Tiểu thư ký vừa rồi họ Nguyễn, cô theo thói quen của Triệu Y Cách, sau khi họp xong mang một ly cà phê vào cho nàng.
"Để đó đi."
"Vâng." Tiểu thư ký đem cà phê để cẩn thận, ánh mắt hữu ý vô ý chuyển đến bộ dạng thoải mái của Tòng Thanh Vũ. Sau đó lại có chút tò mò lướt qua văn kiện của Triệu Y Cách, trực giác nói cho cô biết, hai cô gái xinh đẹp này ở chung với nhau trông không được vui vẻ . Áp suất không khí thấp, vẫn nên cút ra ngoài thì tốt hơn.
Chờ tiểu thư ký đóng cửa cẩn thận xong, Triệu Y Cách cầm lấy ly cà phê, đang chuẩn bị đưa vào miệng. Nào biết bị Tòng Thanh Vũ lấy xuống.
"Làm gì vậy?" Triệu Y Cách nhíu mày có chút không vui nhìn cô.
"Dạ dày không tốt, hình như không nên uống cà phê." Cô cầm lấy ly cà phê, không có ý trả lại.
"Đây là thói quen của tôi, mời cô đem cà phê trả lại cho tôi."
Tòng Thanh Vũ trên mặt là nụ cười hòa ái, nhưng là bây giờ trong mắt Triệu Y Cách thật sự rất đáng ghét, nàng đối với con nhóc vô phép không thiện càm rồi.
"Vừa rồi tổng giám đốc đáp ứng tôi sẽ phối hợp tốt, mới đó đã quên rồi ư?" Tòng Thanh Vũ nhàn nhạt hỏi, tuy nhiên lại dễ dàng rước lấy bực bội cho Triệu Y Cách.
"Tôi cảm thấy được cái gọi là "phối hợp" không cần hi sinh thói quen sinh hoạt của tôi." Theo ý nàng, thủ đoạn của bác sĩ đơn giản là uống thuốc ăn kiêng hay gì đó, nàng rất khinh thường.
"Vậy xin lỗi." Tòng Thanh Vũ vờ làm vẻ mặt thật có lỗi, sau đó ực một cái cạn ly cà phê, mặc dù có chút nóng. Về sau nếu được ưng thư thực quản, không thể không tìm Triệu Y Cách chịu trách nhiệm.
"Cô!" Triệu Y Cách bị cô chọc tức đến ngồi không yên, xôn xao một tiếng đẩy ghế làm việc đứng lên, căm tức nhìn bác sĩ trẻ không biết tốt xấu mới gặp có nửa tiếng trước mặt.
Hình như Tòng Thanh Vũ ngại trêu tức nàng còn chưa đủ, uống hết còn liếm liếm khóe miệng: "Mùi vị không tệ, nhưng dạ dày cô không còn tốt như trước nữa, sợ là rất khó uống được cà phê tốt như vừa rồi. Còn có, không nên tức giận, sinh khí đối với dạ dày cũng không tốt."
Ngực Triệu Y Cách phập phồng, nàng cố hết sức áp chế lửa giận trong lòng, rất lâu mới bình phục được một chút: "Rất tốt, bác sĩ Tòng, cộ thật sự rất có trách nhiệm. Hiện tại tôi tin tưởng cô tuyệt đối. Nhưng, tôi phải làm việc, phiền cô ra ngoài cho." Hạ lệnh đuổi khách, nàng sợ để Tòng Thanh Vũ ở lại chỗ này, sớm muộn gì nàng cũng giết cô bác sĩ không biết tốt xấu này mất thôi.
Tòng Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Vậy tôi đi trước, còn có, tôi sẽ dặn dò trợ lý của cô, về sau đem cà phê đổi thành hồng trà. Mời cô —— phối hợp."
Hai chữ phối hợp cuối cùng kia, thật sự có bao nhiêu tiện thì có bấy nhiêu tiện, cho tới bây giờ, Triệu Y Cách nhớ lại đều cảm thấy ngứa răng. Ngày đó sau lần đầu tiên gặp mặt không thoải mái, Tòng Thanh Vũ cho Triệu Y Cách ấn tượng rất xấu. Nàng cảm thấy Tòng Thanh Vũ chính là cô gái xinh đẹp ngạo mạn vô lễ, cho nên khi đó nàng muốn gọi điện cho ba mình, muốn ông đổi Tòng Thanh Vũ. Nhưng mà ngẫm lại Tòng Thanh Vũ trừ không lễ phép một chút, mặt khác hình như không phạm lỗi gì, ở phía ba nàng không biết giải thích như thế nào, liền quyết định chờ một thời gian rồi hãy nói.
Không biết là hờn dỗi hay điều gì đó, từ đó về sau, Tòng Thanh Vũ không còn xuất hiện ở công ty Triệu Y Cách nữa.